Mục lục
Nhục Thân Thành Thánh
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:


Chương 214: Chiến đến hơi thở cuối cùng
Tác giả: Nhất Minh Kinh Nhân
Vừa mới gia nhập chiến trường không bao lâu, Nhất Minh đã nhấc lên một cỗ sóng to gió lớn trong lòng một đám võ giả, mặc kệ là phe mình hay phe địch, người nào người nấy đều rung động không thôi.

Không vì cái gì khác, đây là lần đầu tiên bọn hắn nhìn thấy một tên võ giả lại có thể phát ra lực lượng lớn đến như vậy!
Theo thân hình của Nhất Minh lướt ngang lướt dọc trên chiến trường, xung quanh người có từng đạo huyết tơ bao bọc xung quanh, mối khi bị binh khí chém vào đều vang lên từng tiếng thanh thúy thanh âm, lấy khí huyết bao bọc tự thân, hoàng cấp binh khí muốn chém xuyên cũng không có dễ dàng như vậy.

Mà ngược lại, mỗi khi Nhất Minh vung ra một đao, đều khiến binh khí của mấy tên huyết chúng liên tiếp vỡ nát, không vì cái gì khác, chỉ vì đẳng cấp binh khí khác nhau quá lớn, một cái chỉ là phổ thông binh khí, một cái chính là Huyền cấp binh khí có linh văn gia trì, lực lượng từ cả hai phát ra hoàn toàn chênh lệch rất nhiều.

“Đại ca coi chừng!” bên tai Nhất Minh truyền đến một thanh âm của một tên võ giả, lập tức hướng mắt nhìn lại, Nhất Minh liền thấy một tên huyết chúng cưỡi yêu thú cầm đầu dẫn theo một đám phía sau đánh tới, số lượng này, không có một trăm cũng có mấy chục.

Nhất Minh dù sao cũng chỉ là võ giả mà thôi, một đao Huyết Chiến Bát Phương vừa rồi hắn đã vận chuyển Thập Nhất mạch đến cực hạn, do đó mới có nhiệt khí tỏa ra xung quanh hình thành biển lửa như vậy, mà chính vì điều này mới khiến linh lực của hắn tiêu hao cực kỳ nhanh chóng, giờ khắc này, hắn không có khả năng vận dụng lại một chiêu như thế, chí ít cũng cần phải khôi phục một hai.


Nhất Minh theo bản năng tâm niệm vừa động rút ra linh thạch, nhưng bất ngờ là, linh thạch không có!
Nhìn thấy cảnh này, Nhất Minh trợn tròn hai mắt, đúng rồi a, toàn bộ linh thạch đều được tamình sử dụng để đột phá cảnh giới cả rồi, nghĩ tới đây, Nhất Minh không nói hai lời lập tức rút lui một chút, chính mình vừa rồi nhảy vào hơi sâu, hiện giờ rút ra hẳn là còn kịp a.

Vừa lui lại, Nhất Minh nhanh chóng tránh thoát vòng vây của một đám huyết chúng, trường đao lấp lóe, thân hình của Nhất Minh không có ngừng lại, trực tiếp giết ra một con đường máu.

Công kích tựa như phô thiên cái địa hướng thẳng về phía Nhất Minh chém tới, không cần nhìn cũng biết, cả người của hắn hiện tại tê rần cả lên, chỗ nào cũng có cảm giác bị kiến bò đồng dạng, khó chịu không thôi.

Trường đao lóe lên từng đường hồng vân, tâm mạch của Nhất Minh bắt đầu vũ động, khí huyết từ trong cơ thể bắt đầu lan tràn mà ra, một bộ phận bao bọc toàn thân, một bộ phận bao phủ trường đao, giờ khắc này, trường đao được huyết quang bao phủ chiếu rọi một mảnh chiến trường.

Nắm chặt trường đao trong tay, xoay vòng một cái, khí huyết bao phủ khiến trường đao tựa như biến chất đồng dạng, mỗi một nơi đi qua, thanh âm răng rắc liên tục vang lên, toàn bộ binh khí của một đám huyết chúng liên tục đứt gãy.

Nhất Minh nắm chặt thời cơ, thân hình lập tức hướng thẳng về một phía lao đi, trường đao quét ngang mà ra, cuồng bạo lực lượng trực tiếp đánh tới, chỉ một thoáng, huyết quang nở rộ, huyết dịch bay tung tóe khắp trời, đem một đám huyết chúng đánh không kịp trở tay.

Một tiếng rống giận truyền ra, mười mấy tên huyết chúng xung quanh hai mắt tràn đầy tơ máu, nhìn thấy huynh đệ nhà mình chết thảm dưới đao khiến cả đám đỏ mắt không thôi, thân hình nhảy lên một cái, binh khí trong tay hung hăng một trảm, tựa như muốn đem Nhất Minh phanh thành từng mảnh đè xuống đất ma sát đồng dạng.


Nhưng tất cả đều không có khả năng gây thương tích cho Nhất Minh dù chỉ một chút, thanh âm đương đương đang đang truyền ra, binh khí chém vào một tầng khí huyết bên ngoài đều bị bật ngăn cản trở lại, hầu như không có một tác dụng nào.

Trường đao liên tiếp vung vẫy, một tên hai tên liên tiếp bị trường đao xé toạc nhục thân, máu tươi tung tóe khắp nơi, trường đao lắc một cái, lại một tên huyết chúng bị trường đao xuyên thẳng vào trong ngực, ầm vang xé rách.

Động tĩnh bên này truyền ra, một đám võ giả của Đông Thiên Thành kinh hãi không thôi, tất cả mọi người xung quanh đều đưa mắt nhìn lại, nhìn thấy thiếu niên một tay một đao giết ra một con đường máu, khiến tất cả bọn họ rung động không thôi.

“Các huynh đệ theo ta trợ trận!” một tiếng quát chói tai vang lên, rất nhiều võ giả của Đông Thiên Thành ào ào nhào về phía Nhất Minh chạy đến, Nhất Minh nhìn thấy cảnh này cũng không có chần chờ cái gì, thân hình nhanh chóng đột phá vòng vây, hướng thẳng về phía Đông Thiên Thành chạy đến.

“Hừ! muốn chạy?” một tên huyết chúng nhìn thấy cảnh này lập tức hừ lạnh một tiếng, lập tức thúc dục yêu thú đuổi theo, nhưng vì võ giả xung quanh nhiều như chó, cho nên trong lúc nhất thời không cách nào đuổi kịp cho được.

Hiện tại Nhất Minh đang cách cổng thành hơn năm mươitrăm trượng, hắn vừa lui trở về một chút, ai cản đường hắn, hắn liền chém ai.


Mặc dù chiến lực của hắn rất là kinh người, võ giả bên dưới đều không ai có thể ngăn nổi đao của hắn, nhưng để đối đầu với cả trăm người cùng một lúc, hắn cũng không có sức để làm thịt tất cả a!
Không nói đến thể lực không chịu nổi, linh lực trong người cũng không cách nào khôi phục kịp được a, nếu như có linh thạch nơi tay còn đỡ, đằng này linh thạch không có, Nhất Minh không biết làm sao để kích hoạt giọt tí tách tăng thêm tốc độ hấp thu linh khí a.

Oanh!
Một tiếng kinh thiên động địa truyền tới, Nhất Minh đang lúc lui về không nhịn được quay mắt nhìn lại, một đạo thuật pháp không biết từ chỗ nào rơi xuống cách vị trí của hắn không xa, bụi mù liên tục bốc lên, lực lượng bạo phát xung quanh khiến một đám võ giả chia năm xẻ bảy, huyết nhục văng tung tóe khắp nơi, tràn diện không khác gì nhân gian luyện ngục cả.

Oanh! oanh! oanh!
Thanh âm liên tiếp vang lên, Nhất Minh hướng mắt nhìn lên bầu trời trên cao, chỉ thấy hai thân ảnh nhỏ bé ở phía trên không ngừng thi pháp, lực lượng cuồng bạo bay tán loạn khắp nơi rơi xuống bên dưới.

Nhất Minh không nói hai lời liền nhanh chóng rời khỏi vị trí hiện tại, hắn không có thời gian để quan sát những cái này, tu sĩ có chiến trường của tu sĩ, hắn một tên võ giả không có khả năng tham dự vào, cũng không có tư cách tham dự vào, chuyện này vẫn là để người trên đỉnh lấy đi thôi.

Thi thể nằm la liệt trên đất, thậm chí có những bộ thi thể toàn bộ khô quắc không còn chút máu, nhìn thấy cảnh này, trong lòng Nhất Minh liền dâng lên một cỗ dự cảm không tốt, những tên này hấp thu nhiều khí huyết như vậy, có khi nào có người đột phá trong lúc này hay không?
Điều này hắn quả thật không biết, nhưng nhìn thấy thi thể đa phần đều bị hút khô, khiến trong lòng của hắn lo lắng không thôi, vị trí hiện tại của hắn cũng được coi là an toàn một chút, hiện tại hắn đang ở phía sau chiến tuyến, địch nhân không có khả năng xuyên thủng phòng tuyến cho được.

Lắc lắc đầu, bỏ qua ý nghĩ, Nhất Minh nhanh chóng tìm kiếm nhẫn trữ vật trên đám thi thể này, không vì cái gì khác, chỉ vì thu thập một chút linh thạch để nhanh chóng khôi phục mà thôi.


Oanh!
Trong lúc Nhất Minh đang nhanh chóng hóa duyên lúc, ở giữa không trung, Tiền Bưu lấy một địch hai, tình thế phải nói hỏng bét vô cùng.

Thành chủ đại nhân đến giờ khắc này vẫn không hề có động tĩnh gì, mặc dù Thành Chủ giải quyết gần mười tên Huyết Ma Đường tu sĩ, nhưng quân số của bọn hắn vẫn còn nhiều lắm, Đông Thiên Thành tu sĩ vẫn có một đám người lấy một địch hai đây.

Nếu như Thành Chủ không cứu viện mà nói, bọn hắn có khả năng vẫn lạc tại đây!
Liên miên thuật pháp tung bay khắp nơi, Tiền Bưu dốc toàn bộ sức lực ngăn chặn toàn bộ thuật pháp đánh về phía mình, giờ khắc này, trên trán của hắn xuất hiện đầy rẫy mồ hôi lạnh, chân nguyên chi khí trong cơ thể không còn lại bao nhiêu, tình hình quả thật hỏng bét đến cực điểm a!
“Hahaha, Tiền đội trưởng bó tay chịu trói đi thôi, ngươi không phải là đối thủ của hai người bọn ta, sớm muộn gì ngươi cũng phải bỏ mạng, còn cố gắng hết sức để làm gì cơ chứ.

” một tên Huyết Ma Đường cười ha hả nói ra, hắn thấy, tên Tiền đội trưởng này mặc dù thực lực không tồi, nhưng lấy một địch hai, e rằng si tâm vọng tưởng!
Tiền Bưu cũng không có nói cái gì, giờ khắc này hắn không còn sức lực để phí công vào võ mồm như vậy, toàn bộ tinh thần đều tập trung vào mấy chục đạo thuật pháp trước mắt, hai tay của hắn huy động liên tục, sắc mặt bắt đầu tái xanh một mảnh, tựa như lúc nào cũng có thể chết bất đắc kỳ tử động dạng.

“A a a a a!” gầm lên một tiếng, Tiền Bưu dồn hết toàn lực ngăn chặn thuật pháp, một đám tu sĩ nhìn thấy cảnh này cũng không khỏi đau lòng không thôi, cho dù đến hơi thở cuối cùng, đội trưởng cũng không hề từ bỏ a!
Cảm tạ các sư huynh đệ rất nhiều a!
Các vị huynh đệ có yêu thích hãy đề cử, tặng quà ah, hắc hắc!

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK