Mục lục
Nhục Thân Thành Thánh
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:


Chương 177: Dò xét.

Tác giả: Nhất Minh Kinh Nhân
Ngay khi Nhất Minh phát ra cái tên "Minh Hà" thời điểm, tại một nơi sâu thẳm ngoài tinh không, nơi này không có một chút ánh sáng nào, chỉ là bóng tối thăm thẳm không chút sinh cơ.

Một thân ảnh vĩ ngạn ngồi xếp bằng lơ lửng giữa hư không, hai mắt thân ảnh nhắm nghiền, xung quanh có vô số tinh thần lấp lóe vờn quanh, cho người ta một loại cảm giác thâm bất khả trắc.

Bỗng nhiên, thân ảnh hai mắt mở ra, đôi lông mày hơi nhíu lại, ánh mắt nhìn về một phương hướng trong hư không.

Trong mắt có ánh sáng bắt đầu lập lòe tựa như đạo vận hiển hiện, phảng phất có thể xuyên thủng Thiên Cơ, trước mắt, toàn bộ tinh không dường như lui về phía sau, các loại hình ảnh bắt đầu bày biện ra tới, thẳng tiến ức vạn dặm trong tinh không.

Thẳng đến một thời khắc, trong mắt xuất hiện một cái chấm tròn vô cùng nhỏ bé, thoạt chừng chỉ cần một ngón tay liền có thể xóa đi đồng dạng.

Một khỏa giới vực nhỏ bé xuất hiện trong mắt, xung quanh tòa giới vực này liền có năm toà giới vực bao phủ xung quanh, tựa như đang bị bao vây đồng dạng.

Năm tòa giới vực này liền có bốn tòa bất động tại chỗ, giống như bị một cỗ lực lượng vô hình cho ngăn chặn đồng dạng, còn một tòa vẫn đang chầm chậm di chuyển về phía giới vực trung tâm.

Ngay khi nhìn thấy khoả giới vực này thời điểm, thân ảnh hùng vĩ lại chấn động một cái, bởi vì hắn nhận ra ba luồng khí tức cực kỳ quen thuộc.

Tiếp tục xâm nhập vào bên trong, trước mắt chính là một thiếu niên lưng khoác trường đao, đang cùng một nữ tử đi vào bên trong một gian phòng nhỏ.

Hình thấy hình ảnh này, gương mặt mơ hồ của thân ảnh vĩ ngạn bắt đầu có một tia rung động, nhưng rất nhanh liền biến mất không thấy.

Mà ngay thời điểm này, bầu trời Thiên Long giới bỗng nhiên tối sầm lại, toàn bộ sinh linh trên giới vực đồng loạt run rẩy không thôi, nhưng chỉ trong một cái nháy mắt, toàn bộ giới vực liền bình thường trở lại, tựa như vừa rồi chính là một giấc mộng đồng dạng.


Nhất Minh sững sờ chốc lát quay sang nhìn Chúc Tình nghi hoặc hỏi: "Chúc cô nương, vừa rồi có cảm nhận được giới vực bỗng nhiên tối lại hay không?"
"Ta cũng cảm nhận được.

" Chúc Tình gật gật đầu, ánh mắt ngưng trọng nhìn lên bầu trời tựa như đang tìm một đáp án đồng dạng.

Nhìn thấy Chúc Tình ngây ngẩn ra đó, Nhất Minh cười nói: "Đi thôi, trời sập có người cao đỉnh lấy, chúng ta vẫn là làm chuyện của mình là được, lo lắng thêm cũng vô dụng, không có một tác dụng gì.

"
"Huynh nói phải!" Chúc Tình gật gật đầu, cất bước đi vào gian nhà bằng gỗ bên trong.

Tình hình vừa rồi chỉ trải qua trong một cái chớp mắt, nên rất nhiều người cho rằng chính mình tưởng tượng ra mà thôi, vấn đề này rất nhanh liền được đám người bên ngoài quẳng sang một bên không để ý tới.

Bước vào bên trong.

Nhất Minh liền thấy một chiếc bàn dài xếp ngay chính giữa, bên trên còn có không ít đồ ăn thức uống, đa phần đều là thịt rừng cùng hoa quả và rượu.

Mặc dù nhìn đơn sơ một điểm, nhưng đối với những người trên núi này mà nói, đây chính là một bữa thịnh soạn rồi.

Xung bên trong gian phòng ngoại trừ một chiếc bàn chính giữa, không gian hai bên cũng không có rộng rãi là mấy, chỉ có đơn giản một chiếc giường nằm cách đó không xa mà thôi.

Nhất Minh hai người vừa cất bước đi vào thì một trung niên đứng dậy, đi tới hai người chắp tay cười nói: "Hahaha, hai vị đường xá xa xôi, Cao mỗ còn chưa chuẩn bị chu đáo, mong hai vị thông cảm cho!"
"Haha, Cao đạo hữu quá lời, chúng ta hai người chỉ là mượn đường đi vào Đông Nam đạo mà thôi, làm gì phải bày tiệc thịnh soạn thế này?" Nhất Minh cười ha hả, ánh mắt nhìn thẳng về phía trung niên trước mắt, thản nhiên nói.


Trung niên này thân hình hung mãnh dị thường, mặc dù có vẻ già dặn nhưng trên mặt lại không có một chút râu ria nào, tổng quan nhìn vào liền cho người ta cảm giác hiền hòa không phù hợp với thân hình cho lắm.

Trung niên nghe vậy liền cười ha hả: "Không dối gạt hai vị, bình thường thì Cao mỗ không có bày tiệc như vầy, chỉ khi nào gặp được võ giả có tu vi cao cường như vị cô nương này đây, thì Cao mỗ mới đích thân tiếp đãi.

Lời nói tuy có thẳng thắng một chút, nhưng thế giới này là vậy, cường giả vi tôn, vị đạo hữu này tu vi không thua kém gì ta, hiển nhiên là phải tận tình tiếp đãi.

"
"Thì ra là vậy, vậy thì đa tạ Cao đạo hữu rồi.

" Nhất Minh đặt tay lên ngực khách khí nói.

Chúc Tình ở một bên cũng gật đầu đáp lại, từ lúc nàng bước vào doanh trại này đến bây giờ vẫn luôn cảm giác có người nhìn chằm chằm vào mình, cho nên sắc mặt cũng không có vui vẻ cái gì, nàng chỉ muốn nhanh chóng rời khỏi nơi này mà thôi.

"Hai vị mời!" Cao Kiến Chung đưa tay ra mời, trên mặt còn treo nụ cười không giảm chút nào, thoạt nhìn vô cùng ôn hoà dáng vẻ.

Nếu không phải trên người Nhất Minh dâng lên một cỗ cảm giác khó chịu, thì e rằng đã bị tên trung niên trước mắt này qua mặt.

Ba người ngồi xuống bên cạnh bàn thức ăn, Cao Kiến Chung gương mặt treo đầy nụ cười, tay bưng chén rượu khách khí nói: "Hôm nay hai vị tới Đông Nam đạo trợ giúp võ giả chúng ta diệt trừ Huyết Ma Đường dư nghiệt, Cao mỗ cảm kích vô cùng, chén rượu này, Cao mỗ xin cạn trước.

"
Nói xong, Cao Kiến Chung uống một hơi cạn sạch, rượu ngon chảy thẳng vào bụng, thấm vào ruột gan mang đến một cỗ ấm áp vô cùng.

"Sảng khoái!" Cao Kiến Chung cười ha hả "khà" một tiếng, "Hai vị cứ tự nhiên dùng bữa, vị cô nương này không tiện uống rượu, ta đã cho người chuẩn bị rượu trái cây, mong cô nương đừng chê a.


À đúng rồi, ta còn chưa biết tính danh của hai vị.

"
Chúc Tình nghe thấy tên trung niên này cười nói tự nhiên như vậy, bản thân cũng buông xuống cảnh giác một chút, nàng không nhận thấy ác ý từ tên trung niên này, mỉm cười nói:
"Cao đạo hữu có lòng, tại hạ họ Chúc, còn vị thiếu niên này gọi Minh Hà, chúng ta đều là người từ Thương Minh vực tới đây, không biết quý trại là bản địa thế lực hay sao?"
Chúc Tình dù sao cũng là lần đầu tự đi ra ngoài, tâm đề phòng người vẫn phải có một hai, nói chi, đám người bên ngoài vẫn luôn nhìn chằm chằm vào người nàng đâu.

"Nguyên lai là Chúc đạo hữu và Minh Hà tiểu hữu, tại hạ quả thật là trực thuộc bản địa thế lực có nhiệm vụ trông coi nơi này.

Bình thường trợ giúp một số thương nhân an toàn vào thành, các vị cũng biết, thế đạo bây giờ, loạn lạc dữ lắm!
Nếu không phải trại chủ chúng ta ra tay hộ tống, e rằng bọn họ khó mà đi đến các thành trong Đông Nam đạo cho được.

"
Cao Kiến Thành vừa nói vừa thở dài một hơi, một bộ lo lắng cho an nguy bách tính dáng vẻ.

Nhất Minh nghe thấy lời này liền cười hắc hắc trong lòng, xem ra là đồng đạo a, nói chuyện cướp bóc cũng thành hợp tình hợp lý như vậy.

Nhất Minh mặc kệ hai người nói cái gì, một tay liên tiếp gắp các loại đồ ăn cho vào miệng.

Ngay cả rượu cùng rượu trái cây hắn cũng nếm qua một lần, toàn bộ đều không sót một món nào.

Nhìn thấy cảnh này, Cao Kiến Chung khóe mắt co giật một cái.

Tên này quả thật không một chút cố kỵ gì a, bộ hắn không sợ ta bỏ độc vào bên trong hay sao?
Hy vọng ngươi ăn nhiều một chút, một lát nữa ta đỡ phải động thủ.

Chúc Tình ngồi ở một bên nhìn thấy cảnh này cũng bật cười một cái, thấy Nhất Minh ăn uống ngon lành như vậy, nàng cũng yên tâm một chút, từ sớm giờ vẫn chưa có đồ ăn gì vào bụng, hiện tại nàng cũng có chút đói.


"Haha, Minh Hà tiểu hữu sảng khoái như vậy, Chúc đạo hữu cứ ăn uống tự nhiên đi a.

Cao mỗ cạn trước một cái!",
Nói xong, Cao Kiến Chung đưa lên chén rượu tiếp tục uống.

Chúc Tình cũng buông lỏng một hơi, tên trung niên này không có dò xét cái gì, có vẻ chỉ là muốn kết giao mà thôi.

Ngay khi nàng chuẩn bị động đũa gắp một miếng thịt thời điểm, Nhất Minh đã nhanh chóng chặn lại, tiện thể gắp một chút rau cho nàng.

Nhìn thấy cảnh này, Chúc Tình cùng Cao Kiến Chung ngây ngẩn cả người.

Nàng không hiểu ra sao, Nhất Minh đã lên tiếng giải thích nói: "Chúc cô nương ăn rau, tốt cho sức khỏe!"
Nói xong, hắn tiếp tục cầm đũa lên gắp thịt trên bàn tiếp tục ăn.

Chúc Tình nhìn thịt trên bàn một chút, sau đó nhìn lại rau trong chén của mình có chút nhíu mày.

Nhất Minh huynh không có lý nào hành động mà không có lý do a!
Không lẽ thịt này có vấn đề gì?
Nhưng nếu thịt có vấn đề, tại sao Nhất Minh lại ăn nhiều như vậy a?
Không nghĩ nữa, ta cứ dựa theo lời hắn là được, hẳn là hắn sẽ không lừa ta.

Mà giờ khắc này, Cao Kiến Chung có chút nhíu mày, trong lòng hắn liền dâng lên một cỗ dự cảm không tốt.

Không lẽ tên này biết ta giở trò?
Cảm tạ các sư huynh đệ rất nhiều a!
Các vị huynh đệ có yêu thích hãy đề cử, tặng quà ah, hắc hắc!

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK