Chương 236: Tên nhóc này có vấn đề
Tác giả: Nhất Minh Kinh Nhân
Nghe lão giả giảng thuật tình hình chung của nơi này, cả ba chủng tộc Nhân tộc, Yêu tộc và Ma tộc đều có riêng địa bàn của mình, cho nên xung đột cũng không nói là cao, thậm chí còn có giao dịch qua lại, mối quan hệ giữa các tộc phải nói duy trì ở mức cân bằng, không ai dám đánh vỡ thế chân vạc này.
Mỗi tộc quần đều có lí do cho hành động của mình, không ai tùy tiện làm ra quyết định để tiện nghi người khác cả, vì thế quan hệ của cả ba tộc đều tương đối tốt.
Bình thường vẫn có thể xảy ra mâu thuẫn, nhưng không đến nỗi toàn tộc đại chiến, chính vì thế mà tòa Liễu Thành này mới có những vật phẩm xa lạ như vậy, đây đa phần đều là dùng để giao dịch với hai tộc khác, đương nhiên, cũng có những vật phẩm dành cho Nhân tộc, nhưng đối với Nhất Minh mà nói, hắn cũng không nhìn ra thứ gì.
Ngoài ba tộc này ra, Nhất Minh còn nghe lão giả nói ra nhiều tộc khác nữa, ví dụ như Man tộc, tộc này có khí lực lớn vô cùng, nghe nói bọn chúng tu luyện giống nhưng cũng không giống với Nhân tộc.
Man tộc chủ yếu dựa vào một thân khí huyết vô cùng mạnh mẽ, cùng với khí lực lớn của cơ thể cho nên hầu như không có tu luyện thần hồn như Nhân tộc, tộc này tập trung chủ yếu vào khí lực của cơ thể, cho nên người nào người nấy đều có thân hình vô cùng to lớn, chỉ cần nhìn vào liền biết hắn là Man tộc không sai biệt lắm.
Có thể nói, nơi này hoàn toàn phá vỡ nhận biết của Nhất Minh về thế giới, nơi này hoàn toàn không giống với Thiên Long giới của hắn, chỉ cần nhìn vào người đông tấp nập trên đường này là biết, có Yêu tộc, có Nhân tộc và còn có Ma tộc.
Tất cả chủng tộc gần như không hề phát sinh xung đột gì a? Điều này thật khiến cho Nhất Minh hiếu kỳ không thôi.
“Tiền bối, nơi này nhiều chủng tộc như vậy, làm sao lại có thể chung sống hòa thuận như vậy được, đáng lý ra phải xảy ra xung đột chứ a?” Nhất Minh quay sang lão giả hỏi, nơi nào có người nơi đó có giang hồ, mà nơi nào có giang hồ là sẽ có tình cảnh đầu rơi máu chảy.
“Tên nhóc này… thật không biết hành sự khéo léo gì hết a, ngươi ít ra cũng phải mời lão già ta uống một ngụm rượu không được sao?” lão giả nhịn không được liếc mắt nhìn thiếu niên phàn nàn một tiếng, thằng nhóc này hỏi từ nảy tới giờ vẫn không mời ta được một ngụm, bây giờ còn không có mua hàng, ngươi nói, ta đây là làm từ thiện sao?
“Hahaha, thật là ngại quá, trong người ta không hề có một khối linh thạch nào, ta ra ngoài vội quá cho nên không có mang theo, tiền bối giải hoặc cho ta một chút rồi ta sẽ báo đáp sau, có được hay không?” Nhất Minh gãi gãi đầu vô cùng ngại ngùng nói ra.
Hắn quả thật là bất đắc dĩ a!
“Được rồi được rồi, xem như lão già ta trò chuyện vu vơ vậy.
” lão giả có chút buồn phiền nói ra, nhưng lão cũng không có vì thế mà chán ghét cái gì, dù sao một lão nhân cũng không phải lúc nào cũng có người bầu bạn trò chuyện như vậy, nhất là trong một thế giới chém chém giết giết, ngươi lừa ta gạt thế này.
“Sở dĩ ba tộc quần không hề xảy ra xung đột là vì trong thành Liễu Tây này có một quy củ, không cần biết ngươi là chủng tộc gì, chỉ cần bước vào trong thành liền phải tuân thủ quy củ, nếu không thì sẽ giết bất luận tội.
Thành Liễu Tây mặc dù có rất nhiều chủng tộc sinh sống ở đây, toàn bộ trật tự trong thành này đều do Nhân tộc một phương chưởng quản, mặc dù là Nhân tộc chúng ta chưởng quản, nhưng cũng phải hành sự phân rõ trắng đen.
Chỉ cần là người phạm vào quy củ trong thành đều được mang đi xử lý, không phân biệt bất kỳ người nào, chính vì thế mà Yêu tộc hay là Ma tộc cũng không có nhúng tay vào chuyện này, trừ khi Nhân tộc chúng ta tự tay đánh vỡ quy củ, nếu không thì trong thành này vẫn là rất an toàn.
”
Lão giả chậm rãi nói ra tựa như đang kể một câu chuyện đồng dạng, dòng người bên ngoài tấp nập không thôi, nhưng chỉ có quầy hàng này là chậm rãi, không có hối hả như vậy.
“Thì ra là vậy!” Nhất Minh hiện giờ thì minh bạch rồi, cao tầng của các tộc giống như ký kết một hiệp ước đồng dạng, nơi này chính là khu hội tụ của tất cả các tộc, chỉ cần tiến vào trong thành, thì phải tuân thủ theo quy củ nơi đây, cho dù là bất cứ chủng tộc nào vi phạm đều sẽ phải chịu sự trừng trị rõ ràng.
Đương nhiên, điều này đối với các tộc là có chỗ tốt, một nơi có thể trao đổi mua bán, một nơi không có người dám gây sự làm ra tình trạng ỷ lớn hiếp nhỏ hay cướp giật cái gì, đây quả thật là đối với tất cả chủng tộc không hề có chỗ xấu.
Nghĩ đến chủng tộc, Nhất Minh hiện giờ mới nhớ tới, thế giới cũ của mình có một chủng tộc được gọi là Linh tộc, không biết nơi này có bọn chúng hay không?
“Tiền bối, không biết nơi này có chủng tộc nào gọi là Linh tộc hay không?” Nhất Minh quay sang lão giả mở miệng hỏi, hắn không biết nơi này có phải là Thiên Long giới hay không, có thể không phải, cũng có thể chính là Thiên Long giới của hắn, hắn không xác định được.
“Linh tộc?” Lão giả nghe được lời này liền rơi vào trầm tư, lấy lịch duyệt của lão đương nhiên là không thể nào đi khắp thế giới cho được, dù sao thì mỗi chủng tộc đều có địa bàn của riêng mình, không phải ai cũng có thể tùy tiện xâm nhập cho được.
“Chưa từng nghe qua.
” lão giả lắc lắc đầu khẳng định nói, “Có thể là hiểu biết của ta nông cạn, cũng có thể là không có chủng tộc này, ta tu luyện từ trước tới giờ chưa hề nghe qua có chủng tộc nào gọi là Linh tộc, ngươi tại sao hỏi cái này?”
Trò chuyện từ nảy tới giờ lão giả có thể khẳng định rằng, tên thiếu niên này hoàn toàn không phải người ở nơi này, hay nói một cách chính xác, tên nhóc này không phải người của giới này, nhưng trên người hắn lại mang khí tức của giới này, điều này quả thật là không thể hiểu nổi.
Tựa như, hắn từ nhỏ tới lớn đều lớn lên ở giới vực, cho nên trên người mới mang khí tức của Thiên Long giới, nhưng hiểu biết của hắn đối với giới vực gần như bằng không.
Điều này có thể xảy ra sao?
Đương nhiên là không, một người lớn lên ở giới vực mà ngay cả thường thức của thế giới vẫn không biết, đây quả thật là có vấn đề a!
Lão giả híp mắt dò xét Nhất Minh, nhưng cho dù lão có nhìn lòi đôi mắt ra vẫn không nhìn ra cái gì, tên này quả thật là người của bản giới, nhưng tại sao lại thiếu hiểu biết như vậy đâu?
Còn loại chủng tộc hắn nói Linh tộc lại là chủng tộc gì?
Không lẽ trên giới vực còn có một loại chủng tộc khác ẩn cư ở một nơi hoàn toàn cách ly với thế giới bên ngoài này hay sao, nếu là như vậy thì chỉ có trong cấm khu mà thôi, nhưng dù là vậy thì cấm khu không phải không có người đi vào, thậm chí còn có nhiều người đi vào là đằng khác.
Có thể nói, mọi ngóc ngách của thế giới không có chỗ nào là không có chủng tộc sinh sống, từ trong rừng cho tới đất liền rồi xuống dưới nước, tất cả đều có.
Chỉ riêng trên trời là không có chủng tộc cư ngụ trên đó mà thôi.
Nghĩ tới đây, lão giả càng cảm thấy Nhất Minh có vấn đề, nhưng vấn đề nằm ở đâu thì lão không nhìn ra được, đây quả thật là vừa thần bí lại vừa không thần bí a!
Nhìn thấy lão giả nhìn mình chằm chằm, Nhất Minh không biết phải nói thế nào cho phải, nơi của mình sinh sống có Linh tộc khắp nơi, gần như không phải là chuyện hiếm lạ gì, chỉ cần ra khỏi Nhân tộc lãnh thổ liền sẽ gặp được Linh tộc.
Nhưng tại đây không giống a, lão giả này lại không biết Linh tộc, có lẽ nơi này không phải Thiên Long giới, thêm một chuyện không bằng bớt một chuyện tốt hơn.
Nghĩ như thế, Nhất Minh liền cười ha hả nói: “Tiền bối không biết là đương nhiên, chủng tộc này là ta nói bừa đó mà, tiền bối chớ để ý, ha ha ha!”
Cảm tạ các sư huynh đệ rất nhiều a!
Các vị huynh đệ có yêu thích hãy đề cử, tặng quà a, hắc hắc!
Danh Sách Chương: