Tuyên Đế đang chìm sâu vào trong suy nghĩ, bên ngoài bỗng truyền đến một tiếng bẩm báo thanh thuý của đồng tử: "Hữu thiên sư giá lâm."
Trong lâu vốn có chút ồn ào, giờ phút này thoáng chốc yên tĩnh lại, mọi người đều không hẹn mà cùng đứng lên ——
Những tiếng bước chân vang lên từ phía cầu thang lên lầu, hai đồng đạo cầm cây phất trần trên tay tiến lên, có hai đồng đạo tiếp theo lần lượt đứng ở hai bên cửa, bọn họ đều đứng trang nghiêm. Tất cả mọi người chỉ cảm thấy trước mắt sáng ngời, sau đó có hình bóng của một vị nam tử hiện ra.
Một thân pháp bào to rộng và đen như mực. Trên đầu được trang trí bằng một trâm ngọc đơn giản, sắc mặt hơi có chút tái nhợt, mi dài, mắt hẹp, con ngươi tối đen giống như màn đêm. Đôi môi hắn nhợt nhạt, giống như ánh trăng lưỡi liềm. Giữa lông mày có một nốt chu sa, đỏ tươi giống như ráng trời. Dáng người đĩnh bạt như một thân cây, dung mạo tuấn mỹ không nói nên lời.
Hắn chậm rãi đi tới, trong lâu vốn không có gió nhưng quần áo trên người hắn lại tung bay giống như sóng nước.
Đẹp!
Trong đầu mọi người chỉ có thể nhảy ra một chữ này. Hắn đứng ở nơi đó, trên người phát ra một loại hào quang khiến mọi người có cảm giác giống như bị nước lạnh thấm qua, gần như khiến bọn họ ngạt thở.
Trong lòng Cố Tích Cửu khẽ nhúc nhích, Phi Tinh Quốc dường như là nơi sản xuất soái ca, càng ngày càng có nhiều mỹ nam tuấn mỹ hơn xuất hiện!
Trong tất cả những mỹ nam mà nàng từng gặp, nam nhân xuất hiện trước mắt này tuyệt đối là nhân tài kiệt xuất nhất, có thể xem như đẹp nhất.
Không biết vì sao, trong đầu nàng hiện lên bức tượng ngọc bên trong sơn động kia, bức tượng chạm ngọc đẹp đến nỗi kinh tâm động phách. Nếu như bức tượng chạm ngọc là người thật, chắc chắn sẽ là đẹp nhất thiên hạ, đúng không? Đẹp đến mức dường như không có thật......
Nàng hơi lắc lắc đầu, dung mạo của bức tượng chạm ngọc gần như là sự tồn tại nghịch thiên, có lẽ sẽ không có một người thật sự trông giống như vậy, nếu không nữ nhân trên thế giới này chẳng phải sẽ cùng nhau điên cuồng vì hắn?
"Tiểu Thương, Hữu quốc sư tên gọi là gì?" Cố Tích Cửu sử dụng thuật cảm ứng tâm linh nói chuyện với Thương Khung Ngọc ở trên cổ tay.
"Thiên Tế Nguyệt."
Tên này không hề tầm thường! Hơn nữa còn mang theo cảm xúc lạnh lùng, nhưng thật ra rất phù hợp với khí chất của vị thiên sư trước mắt, Cố Tích Cửu thầm khen ngợi trong lòng.
"Bổn tọa có việc phải tham gia, vì vậy nên đã tới chậm." Thiên Tế Nguyệt chắp tay về phía Tuyên Đế và nhẹ nhàng mở miệng, giọng nói hơi trầm thấp nhưng cực kỳ trong trẻo, giống như băng ngọc đánh nhau.
Hắn hành lễ chỉ là chào hỏi giữa những người có thân phận ngang nhau, không có ba quỳ chín lạy giống như những thần tử khác khi gặp hoàng đế.
Tuyên Đế hiển nhiên đã quen thói, chỉ cười ha hả: "Không muộn, không muộn, mời thiên sư ngồi."
"Tạ ơn bệ hạ." Thiên Tế Nguyệt khẽ gật đầu, lúc này mới ngồi xuống ở trên ghế thủ vị.
Hắn rất dứt khoát, không hàn huyên với mọi người, vừa nhấc tay áo một cái, trên bàn nhỏ trước mặt đã có thêm một bộ giấy và bút mực.
Tiểu đồng giơ trang giấy ra cho hắn, nghiền mực, lúc này hắn mới nhấc bút, ánh mắt dừng ở trên người Dung Già La: "Thái tử điện hạ đã chứng kiến toàn bộ sự việc? Ngươi hãy nói rõ nguyên nhân những chuyện đã xảy ra, đặt cuộc là cái gì?"
Hắn lại đảo mắt nhìn mọi người: "Nếu như những gì hắn nói không đúng, các ngươi đều có thể chỉ ra."
Đám người Dung Sở vốn có chút không phục, nhưng nghe tới nửa câu sau thì ngậm miệng lại. Lúc ấy có nhiều đôi mắt nhìn nghe như vậy, Dung Già La chắc chắn sẽ không nói dối trước mặt mọi người.
Dung Già La quả nhiên không hề nói dối, nói hết toàn bộ từ đầu chí cuối sự tình đã phát sinh.
Hắn có trí nhớ kinh người, thậm chí thuật lại không sót một chữ những gì mấy người đã nói lúc ấy, không thêm hay bỏ sót từ nào.