Những người này sau khi bị hắn trêu chọc, phản ứng đều rất khác nhau.
Nếu như những người đó đụng tới tình huống giống như Cố Tích Cửu, bọn họ hoặc là không màng tất cả liều mạng với hắn, hoặc là trực tiếp nhận thua với hắn, hoặc là thuấn di một lần nữa, hoặc là khóc như hoa lê dính hạt mưa......
Thậm ra ở trong lòng, hắn đã suy xét rất nhiều khả năng về phản ứng của nàng, nhưng điều duy nhất hắn không nghĩ tới chính là điều này.
Nàng không tức giận đến nỗi mặt đẹp đỏ lên, cũng không khóc lóc, mà là trực tiếp bình tĩnh không thèm để ý tới hắn!
Nàng không phải đang giả vờ bình tĩnh, nếu không trái tim nàng sẽ đập nhanh hơn, tốc độ máu lưu thông sẽ trở nên nhanh hơn......
Nhưng bất luận là nhịp tim hay mức độ lưu thông máu của nàng đều bình thường, không có sự khác biệt.
Thời gian trôi qua, phía chân trời bắt đầu xuất hiện những ngôi sao sáng, ánh trăng mờ ảo dâng lên, dán ở trên đó. Bầu trời tràn ngập ánh sao lộng lẫy.
Hồ nước phản chiếu ánh sao, lung linh lấp lánh giống như kim cương.
Cố Tích Cửu đã ngồi thiền ở trong nước được một canh giờ, nàng trước sau không hề mở mắt, thậm chí nhập hồn vào cảnh giới hoà mình với thiên nhiên......
Môi đỏ của Đế Phất Y hơi nhếch, nếu nói về sự kiên nhẫn thì không ai có thể bằng hắn ——
Hắn không biết từ chỗ nào rút ra một cái cần câu, dứt khoát ngồi ở chỗ kia câu cá.
Cá trong hồ này rất có cốt khí, Đế Phất Y ngồi nơi đó câu nửa ngày cũng không câu được một con.
Thật vất vả mới có một cá cắn câu, hắn vừa nhấc tay, đang muốn nhấc con cá kia lên, không ngờ Cố Tích Cửu đang nhập định bỗng nhiên tỉnh lại. Người nàng vừa động, tiếng nước bắn lên. Mặc dù động tĩnh không lớn, nhưng lại đủ khiến cá sợ hãi trốn thoát——
Đế Phất Y vừa thấy không tốt lập tức nhấc cần câu lên, nhưng cá kia đã nhanh như chớp vùng chạy, chỉ để lại cho hắn một lớp bọt nước nho nhỏ và bóng dáng đuôi cá.
Đế Phất Y: "......"
"Bảo bối, nàng khiến cá của ta sợ chạy mất rồi!" Hắn nói giọng âm trầm.
Cố Tích Cửu vươn tay nhỏ về phía hắn: "Ta có thể câu trả lại cho ngươi."
"Cá nơi này không dễ câu, nàng có thể câu được hay không?"
Cố Tích Cửu nói: "Chưa thử thì sao biết được?" Kiếp trước nàng chính là quán quân câu cá!
Đế Phất Y cười, thuận tay đưa cần câu cho nàng: "Bảo bối, trông cậy vào nàng."
Cần câu xanh biếc, sáng màu, Cố Tích Cửu giơ hai ngón tay về phía hắn: "Ta có hai điều kiện."
Đế Phất Y thở dài: "Điều kiện của nàng không phải muốn bổn tọa thả nàng đấy chứ?"
"Không phải." Cố Tích Cửu lắc đầu.
"Ồ, vậy nàng có thể nói xem."
"Một, ta muốn lên bờ để câu. Hai, cần câu này cần phải đổi màu."
......
Cố Tích Cửu cuối cùng cũng lên bờ, cả người nàng đều đang nhỏ nước. Ngâm mình ở trong hồ lâu như vậy, làn da của nàng cũng bị nhăn nheo!
Trời đã vào đêm, trên bờ hồ rất lạnh, cả người nàng ướt đẫm, vì thế nên vừa mới lên bờ nàng liền hắn xì mấy cái!
Nàng vuốt mái tóc ướt đẫm một chút, sau đó ngồi ở bên bờ hồ thương lượng với Đế Phất Y: "Ta cần thay một bộ quần áo, người ta quá ướt khiến ta cảm thấy khó chịu, ảnh hưởng tới khả năng phát huy."
"Nàng định thay ở đâu?" Đế Phất Y nhướng mày.
"Nơi đó." Cố Tích Cửu chỉ một lóng tay về phía cách đó không xa, nơi đó có một đống đá khổng lồ, xung quanh đều bị bao phủ, vừa có thể tránh gió vừa có thể ẩn nấp.
"Không được, chỗ đó quá thuận tiện cho nàng chạy trốn, bổn tọa không có kiên nhẫn đuổi theo." Đế Phất Y phủ quyết.
Cố Tích Cửu âm thầm nghiến răng, nàng cầu xin hắn đuổi theo hay sao? Chính là hắn âm hồn không tan, được không?!
Nàng nhẹ nhàng hít một hơi: "Ta không thể thay ở chỗ này, đúng không? Nam nữ thụ thụ bất thân, ta dù nhỏ cũng là nữ hài tử......"
Đế Phất Y cười như không cười nhìn nàng một lát, giọng nói cực kỳ ôn nhu: "Ừ, bổn tọa biết nàng là nữ hài tử......"