Đế Phất Y nhìn hắn một lát, mỉm cười lần nữa, giọng nói càng nhẹ hơn: "Không, không phải ngươi thẳng tính, mà là có chút ngu xuẩn! Hơn nữa còn có nước trong đầu."
Thiên Nguyệt Nhiễm: "......"
Đế Phất Y mỉm cười: "Bổn tọa cũng nói chuyện thẳng thắn, ngươi không cần để ý."
Thiên Nguyệt Nhiễm đỏ mặt không nói ra được câu nào.
Đường đường là một thế hệ tông chủ bị Tả thiên sư mắng một tiếng ngu xuẩn ở trước công chúng, Thiên Nguyệt Nhiễm có chút loạng choạng đứng không vững, đành phải lui về phía sau vài bước.
Một trận gió thổi qua, hắn bỗng nhiên rùng mình một cái.
Thật kỳ lạ, bản thân mình mặc dù ngày thường có chút xúc động, nhưng làm việc nói chuyện vẫn rất có chừng mực, lần này vì sao lại như vậy? Dường như mình đã bị quỷ bám vào người!
Hắn nhìn nhìn Đế Phất Y giống như muốn mở miệng giải thích gì đó, nhưng Đế Phất Y lại không hề để ý đến hắn, chỉ đưa ra thủ thế với thuộc hạ ở phía trên đài: "Có thể bắt đầu rồi!"
Tám thuộc hạ đồng thanh đáp lại một tiếng, cả người loé lên, đứng về phía tám vị trí khác nhau.
Mặc dù Thiên Nguyệt Nhiễm hối hận với những lời nói thẳng thắn vừa rồi của mình ở trong lòng, nhưng khi nhìn thấy Đế Phất Y tiến lên phía trước, hắn nóng đầu, không suy nghĩ tới hậu quả bồi thêm một câu: "Đế huynh sẽ không làm việc thiên vị, đúng không?"
Đế Phất Y dừng bước chân lại, mở miệng: "Tất nhiên sẽ không. Bổn tọa sẽ việc công xử theo phép công, tuyệt đối không thiên vị!"
Thiên Nguyệt Nhiễm thở dài nhẹ nhõm một hơi, nhưng tiếng thở dài vừa mới được một nửa, Đế Phất Y phía sau đã chêm thêm một câu: "Bổn tọa đối bất luận kẻ nào đều sẽ như thế, bao gồm nhị vị các ngươi."
Thiên Nguyệt Nhiễm cứng đờ! Sao hắn có cảm giác lời nói của Tả thiên sư có ẩn ý gì đó?
Hoa Vô Ngôn cũng hơi tái mặt, cười khổ nói: "Phất Y, ta không có gì để nói......" Nàng đã thành nạn nhân trong cuộc tranh cãi này.
Ánh mắt Đế Phất Y chuyển qua trên mặt nàng, chỉ nói hai từ: "Phải không?" Giọng nói rất khẽ, nhưng lại khiến cho Hoa Vô Ngôn vô cớ kinh hãi.
Cố Tích Cửu bỗng nhiên tiến lên, dạo quanh người Thiên Nguyệt Nhiễm một vòng, đánh giá từ trên xuống dưới hắn một lần.
Thiên Nguyệt Nhiễm có chút nóng nảy: "Tiểu nha đầu, ngươi nhìn cái gì?"
Cố Tích Cửu thờ ơi đáp lại hắn ba chữ: "Không có gì." Sau đó nàng quay đầu bỏ đi.
Thiên Nguyệt Nhiễm: "......" Vì sao hắn có cảm giác, trong giọng nói của tiểu nha đầu này thực sự "có cái gì đó"?
Thí nghiệm bắt đầu, tám vị hộ pháp Phù Thương Cung đứng theo tám phương hướng của bát quái trận, trong khi Cố Tích Cửu phải dựa lưng ở trên cây cột ở giữa trong ba cây cột trung tâm của Thiên Khải Đài.
Trên cây cột kia có cơ quan, Cố Tích Cửu mới vừa mới dựa người lên đó, nàng đã bị cố định bởi một dây xích vươn ra từ trong hư không.
Đế Phất Y đứng ở giữa bát quái trận bắt đầu thực hiện nghi thức, đầu ngón tay có những tia sáng đầy màu sắc bắn lên không trung. Nhìn chỉ pháp có chút giống với Lục Mạch Thần Kiếm, nhưng nó đẹp hơn rất nhiều.
Khi ánh sáng nhiều màu bắn ra, trên bầu trời vốn có những đám mây lơ lửng bắt đầu quy tụ về phía ba cây cột, có những tia sét như luồng điện quang vụt ra từ những đám mây đen. Rõ ràng vẫn đang là ban ngày, nhưng điện quang kia vẫn cực kỳ chói mắt, khiến người vô cớ khẩn trương.
Loại trắc nghiệm này cực kỳ hiếm thấy, mọi người ở đây gần như chưa từng nhìn thấy, lúc này đều nín thở lo lắng.
Cố Tích Cửu cũng có chút khẩn trương, trong lòng nàng vẫn có chút lo lắng.
Mặc dù nàng chưa từng nghe nói có người chết trong khi làm thí nghiệm, nhưng những tia sét bắt đầu xoay quanh mây đen trên đỉnh đầu vẫn khiến nàng lo lắng trong lòng.
Này Tả thiên sư sẽ không triệu thần sét tới đánh nàng đấy chứ?!
Tư thế này thật sự rất giống!