Mặc dù độc trên dao nhỏ của nàng lần này rất mạnh, nhưng cũng không khó giải. Cố Tích Cửu tin rằng với bản lĩnh của Tả thiên sư, giải độc chỉ giống như một bữa ăn sáng......
Rõ ràng trong lòng Cố Tích Cửu tính toán như thế, nhưng nàng vẫn luôn cảm thấy có chút lo lắng ——
"Đúng vậy." Thương Khung Ngọc phụ họa: "Nhưng, chủ nhân, ngoại trừ chuyện hắn khăng khăng phải đưa ngươi đi làm thí nghiệm, thật ra ngày thường hắn đối xử với ngươi cũng không tệ lắm. Sau khi ngươi uống rượu say, có lẽ hắn sợ ngươi lăn xuống, vẫn luôn ôm ngươi."
Cố Tích Cửu: "......"
"Khi ngươi nôn, chẳng những nôn trên lưng của độc giác thú, cũng nôn ra cả một ống tay áo của hắn."
"......"
Nàng không có ấn tượng về những điều đó, nhưng trong lòng có chút cảm động. Người này có thói ở sạch như thế, bản thân mình nôn ra một ống tay áo của hắn, hắn vẫn không đá nàng xuống......
"Chủ nhân, khi ngươi uống say thật sự rất dũng cảm, không ngờ ngươi trực tiếp cưỡi ở trên người hắn để hôn......" Thương Khung Ngọc tiếp tục cảm thán.
Trái cây trong tay Cố Tích Cửu rơi xuống mặt đất: "Cái...... Cái gì?"
"Nhưng hôm nay Tả thiên sư có chút kỳ lạ, sau khi ngươi rơi xuống nước hắn cũng nhảy xuống. Hắn không sử dụng bất kỳ pháp thuật nào để tẩy rửa những vết bẩn ở trên người của ngươi, mà là dùng tay để tay rửa. Trong khi hắn tẩy rửa cho ngươi, tay chân ngươi còn rất lộn xộn, có một lần suýt nữa đánh cả mặt của hắn......"
Cố Tích Cửu: "!!!"
"Hắn vẫn luôn không sử dụng pháp thuật, sau đó bế ngươi lên bờ, chính hắn cũng thay đổi quần áo, hong khô tóc bằng gió. Hắn vốn dĩ muốn thay quần áo cho ngươi, nhưng vừa lột được một nửa có lẽ cố kỵ vì ngươi là một tiểu cô nương nên hắn dừng tay lại, chỉ rót cho ngươi dịch tỉnh rượu. Khi nhìn thấy ngươi run rẩy, hắn lại đốt một đống lửa, còn đưa ngươi tới gần bên cạnh đống lửa......"
Cố Tích Cửu:"...... "
"Chủ nhân, thật ta rất khó chịu. Khi ngươi bị Lôi Huyết Ngao bao vây, nếu với bản lĩnh ngày thường của hắn, cho dù đối phó với cả trăm con cũng không thành vấn đề, nhưng cố tình hắn lại dùng Huyết Tinh của bản thân mình để phá bỏ phong ấn thuật thuấn di của ngươi, để ngươi mang theo hắn chạy trốn. Ngươi nói xem, hắn có mục đích gì? "
Lần này Cố Tích Cửu rốt cuộc mở miệng: "Huyết Tĩnh của bản thân?"
"Đúng vậy, có lẽ hắn đã cắn chót lưỡi để dẫn máu vào trong miệng ngươi......"
Cố Tích Cửu hơi nắm chặt ngón tay, lạnh lùng mở miệng: "Vậy lần này thuật thuấn di của ta bị phong ấn không phải do hắn làm?"
"Có lẽ là không phải, đúng không?" Thương Khung Ngọc cũng không chắc chắn: "Ta cảm thấy lần này là do Long Tư Dạ làm."
Cố Tích Cửu: "......" Nàng hơi nhắm mắt lại, bỗng nhiên xoay người một cái, một lần nữa thuấn di ——
......
Sườn núi toàn đá vẫn còn đó, nhưng lúc này trên sườn núi đá kia lại không còn bình yên nữa.
Đế Phất Y đang nằm ở trên một tảng đá lớn, khuôn mặt tuấn tú đã chuyển thành màu xanh, không hề nhúc nhích.
Bao quanh sườn núi đá, có ba con sói hoang cao lớn hung mãnh, đang từ từ tiếp cận hắn......
Trong đó có một con đang trong tư thế sắp sửa tấn công!
Đáng chết!
Cố Tích Cửu nhào qua, không biết sức lực từ đâu ra, ôm chầm lấy tay chân của hắn, sau đó liều mạng thuấn di một cái ——
......
Trong thung lũng đầy quả dại vắng lặng.
Nơi này tương đối an toàn hơn so với những nơi khác, khá kín gió và không có mãnh thú xuất hiện.
Vì vậy khi Cố Tích Cửu ôm Đế Phất Y thuấn di, mục đích duy nhất chính là tới nơi này.
Nhưng khi thuấn di mang theo hắn tỉnh táo và khi hắn hôn mê, trọng lượng rất khác nhau. Khi hắn hôn mê có cảm giác rất nặng, là trọng lượng của nam nhân bình thường, trong khi Cố Tích Cửu lại nhỏ nhỏ gầy gầy, ôm hắn giống như con chuột kéo gỗ, thực sự rất mệt.