Ánh mắt của mỹ nhân công chúa tập trung ở trên bình ngọc trong tay nàng. Đôi mắt lấp lánh giống như muốn nói điều gì, nhưng miệng bị lấp kín nên nàng ấy nói không nên lời.
Linh dược này cần tĩnh tọa để vận hóa, vì vậy sau khi Cố Tích Cửu nuốt dược vào thì bắt đầu ngồi thiền.
Dược này tương đối hiệu nghiệm, Cố Tích Cửu ngồi thiền khoảng chừng hơn một khắc (15ph), sự đau đớn nơi ngực rốt cuộc giảm bớt rất nhiều, gần như có thể thi triển thuật thuấn di.
Nàng mở mắt ra, vừa lúc nhìn thẳng vào đôi mắt cực kỳ xinh đẹp của mỹ nhân công chúa.
Cố Tích Cửu dừng lại một chút, đang định làm gì đó, bỗng nhiên bên ngoài truyền tới một giọng nói rất cung kính: "Công chúa, mọi thứ vẫn ổn chứ?"
Giọng nói kia là của một nam tử trẻ tuổi, có lẽ là thị vệ của vị công chúa này, vì thấy công chúa khá lâu mà vẫn chưa đi ra nên lên tiếng dò hỏi.
Ánh mắt của mỹ nhân công chúa dừng ở trên khuôn mặt Cố Tích Cửu, đáy mắt mơ hồ có chút ý cười. Nàng ấy đang đợi Cố Tích Cửu tháo ống tay áo trong miệng nàng ấy ra, để nàng ấy có thể lên tiếng.
Nhưng không ngờ giọng nói của nam tử vừa mới rơi xuống, Cố Tích Cửu đã lập tức mở miệng đáp lại: "Ta vẫn ổn." Thật đáng ngạc nhiên, giọng nói kia lại giống như đúc giọng nói của mỹ nhân công chúa, ngay cả giọng điệu cũng không thua kém chút nào.
Mỹ nhân công chúa nhìn nàng, đáy mắt ngập nước rốt cuộc hiện lên một sự kinh ngạc.
Nàng ấy dường như không ngờ rằng, Cố Tích Cửu cũng thành thạo thuật dịch thanh (易声: biến đổi giọng nói), có thể học được giọng nói của người khác giống đúc như vậy!
Cố Tích Cửu đứng dậy kéo ống tay áo trên miệng nàng ấy xuống: "Ngươi đã biết quá nhiều bí mật của ta, ta thật sự nên giết chết ngươi!"
Mỹ nhân công chúa lập tức nói: "Ta hứa sẽ không nói gì cả, tất cả hôm nay đều là một giấc mộng, tỉnh mộng ta sẽ quên hết tất cả!"
Cố Tích Cửu: "......" Công chúa này thật đúng là kẻ biết điều kỳ lạ! Khiến nàng gần như không thể nói tiếp những lời muốn nói.
Nàng dừng lại một chút, tiếp đó lấy ra một cái bình nhỏ từ trong ống tay áo, đổ ra một viên thuốc màu đỏ từ trong bình nhỏ và nhét vào cái miệng nhỏ của mỹ nhân công chúa. Nàng còn vuốt cổ họng nàng ấy một cái, giúp nàng ấy nuốt xuống viên thuốc. Sau đó nàng thờ ơ nói: "Đây là tử ngọ đoạn trường độc (子午断肠毒), ăn xong sẽ không có bất cứ cảm giác gì, nhưng nếu không có giải dược, trong vòng một tháng sẽ bị độc phát, sẽ bị thủng bụng mà chết."
Đôi mắt của mỹ nhân công chúa lấp lánh: "Nếu như ta không nói gì với người ngoài, ngươi sẽ kịp thời cho ta giải dược đúng không?"
"Thông minh! Chỉ cần ngươi ngoan ngoãn, buổi tối ngày thứ hai mươi tám, ta sẽ tự sai người đưa giải dược tới cho ngươi."
"Ta sẽ ngoan." Mỹ nhân công chúa hứa.
Cố Tích Cửu hơi gật gật đầu, dùng chủy thủ cắt một vài mảnh dây trói buộc trên người mỹ nhân công chúa.
"Ngươi vẫn không buông ta ra?" Mỹ nhân công chúa buồn bực.
"Ngươi hãy dùng tất cả sức lực giãy giụa, sau một nén nhang sẽ tự thoát ra được."
"Ách." Mỹ nhân công chúa bắt đầu vật lộn ở ghế trên.
Cố Tích Cửu không để ý tới nàng ấy, cả người di chuyển ở chung quanh. Nàng dùng một loại hương thơm có tính chất đặc biệt để loại bỏ mùi cơ thể và hơi thở của mình ở đây. Sau khi chắc chắn rằng không còn lưu lại bất cứ chứng cứ nào nữa, lúc này nàng mới xinh đẹp xoay người một cái. Khi nàng đang muốn thuấn di thì bỗng nhiên dừng bước chân lại, liếc mắt nhìn mỹ nhân công chúa kia một cái.
Mỹ nhân công chúa lập tức nhìn lại nàng, ánh mắt hai người chạm nhau, Cố Tích Cửu thầm mắng một tiếng "mẹ nó" trong lòng!
Mỹ nhân công chúa này rốt cuộc đã đầu thai thế nào, một đôi mắt lại giống như vực sâu hút người như thế, khiến người khi nhìn thẳng vào nàng ấy thì trái tim sẽ đập nhanh không thể giải thích! Không đành lòng thương tổn nàng ấy, hận không thể đào tim đào phổi mà đối xử thật tốt với nàng ấy.
Có lẽ đây chính là cặp mắt đẹp huyền thoại?
Cố Tích Cửu ngừng lại một chút, mở miệng:" Canh đu đủ, chân lợn, sữa đậu nành, đậu phộng...... ăn nhiều hơn một chút. "
Nhìn thấy đôi mắt long lanh của mỹ nhân công chúa tỏ vẻ khó hiểu, nàng bổ sung thêm một câu: "Những thứ đó sẽ giúp ngực to ra! "Một câu rơi xuống, nàng đã thuấn di biến mất.