Nhưng lần này bọn họ chỉ thảo luận một việc —— Rốt cuộc, Cố Tích Cửu có phải là đệ tử thiên bẩm hay không.
Mặc dù gần đây Cố Tích Cửu tạo ra không ít kỳ tích, nhưng danh tiếng phế vật xấu xí của nàng cũng cực kỳ vang dội, vì thế bọn họ vẫn rất hoài nghi về lời tuyên bố nàng là đệ tử "thiên bẩm".
"Các ngươi nói xem, Cố lục tiểu thư ngày ấy rốt cuộc đã trốn thoát như thế nào?" Trên bàn có người nào đó mở miệng.
"Ta nghe nói, không phải tự nàng trốn thoát. Người chủ mưu thật sự là Long tông chủ...... Nghe nói lần này Tả thiên sư đã tự mình tới Thiên Vấn Sơn mang người về đây." Có người nhận được tin tức chính xác.
"Kỳ lạ, Long tông chủ luôn luôn không hỏi thế sự, lần này vì sao lại cướp một tiểu cô nương?"
"Có lẽ vì ngưỡng mộ tài năng?"
"Không có khả năng! Kỳ tài y học trên đời này không ít, không biết bao nhiêu kỳ tài muốn bái làm môn hạ của Long tông chủ nhưng đều bị hắn vô tình cự tuyệt. Nghe nói hắn không còn thu nhận đồ đệ nào nữa. Thánh nữ Cổ Tích Tích có thể bái làm môn hạ của hắn cũng chỉ do ngẫu nhiên...... Người như vậy sao có thể sẽ bởi vì ngưỡng mộ tài năng mà mạo phạm thiên hạ to lớn, chạy đi bắt cóc người sắp sửa làm thí nghiệm thiên bẩm? Không ổn! Ngưỡng mộ tài năng như thế thật sự không ổn!" Một thư sinh rung đùi đắc ý.
"Chẳng lẽ là Long tông chủ thích Cố lục tiểu thư?!" Một người buột miệng thốt ra.
Có người cười khúc khích: "Sao có thể? Mặc dù Cố lục tiểu thư có chút bản lĩnh, tinh thông y học, nhưng tướng mạo nàng ấy rất xấu, trên mặt có một đốm đỏ lớn khiến người kinh tâm động phách, vừa nhìn đã hết muốn ăn, sao Long tông chủ có thể thích nàng? Phỏng đoán này quá không đáng tin!"
Mọi người bắt đầu cười vang, sôi nổi đồng ý.
.....
"Bảo bối, nghe thấy những lời này có phải nàng cảm thấy đau lòng hay không?" Ở phía sau một tấm bình phong, Cố Tích Cửu và Đế Phất Y đang ngồi đối diện nhau, trước mặt là một bàn đồ ăn phong phú.
Cố Tích Cửu lúc này mặc quần áo màu xanh có mũ, trang điểm thành bộ dáng giống như một tiểu công tử đang đi ra ngoài học tập.
Trong khi Đế Phất Y mặc một thân áo choàng trắng màu ánh trăng, phất phới như cao nhân ẩn sĩ.
Cố Tích Cửu cảm thấy Tả thiên sư nhất định lại dùng thuật gì đó, nàng và hắn đều tiến vào với dáng vẻ vốn có, nhưng không có bất luận kẻ nào chú ý tới bọn họ.
Cố Tích Cửu uống một ngụm nước, trên khuôn mặt nhỏ không có chút cảm xúc: "Đau lòng cái gì?" Chỉ là lời đồn đãi mà thôi, nàng không để bụng.
Đế Phất Y không nói gì.
Nàng và hắn ngồi ở vị trí lầu ba, trên lầu cũng có rất nhiều người. Thậm chí còn có một bàn toàn nữ hiệp hành tẩu giang hồ.
Cuộc thảo luận của bàn kia đặc biệt căng thẳng, cũng thẳng thắn nhất.
"Các ngươi nói xem, khả năng Cố Tích Cửu là đệ tử thiên bẩm là bao nhiêu?"
"Không! Một phế vật sao có thể là đệ tử thiên bẩm?" Một nữ tử mỹ mạo khinh thường.
"Ta cũng cảm thấy không có khả năng. Rốt cuộc, năm đệ tử thiên bẩm khác chính là những nhân vật đứng đầu đại lục này, Tả hữu thiên sư, tông chủ của ba tông phái...... Mỗi một vị đều là thiên tài trong thiên tài, cũng đều là một thế hệ tông sư, linh lực cao kinh người. Cố Tích Cửu là phế vật như vậy, sao có thể đứng ngang hàng cùng với bọn họ? Nói giỡn!""
"Cũng đúng, tiểu nha đầu mới nổi bật được vài lần đã không biết trời cao đất rộng, còn dõng dạc nói mình là đệ tử thiên bẩm. Ha ha, buồn cười!"
"Quá thổi phồng rồi! Lần này xem ra nàng ấy nhất định sẽ rất xấu mặt."
"Đó chỉ là một con gà nhà mà thôi, trên người có thêm mấy cây lông nhiều màu liền cho rằng bản thân mình chính là phượng hoàng. Thật là buồn cười."
"Đúng vậy......"
"Tỷ muội chúng ta thiên tư như thế cũng không dám tự xưng là thiên bẩm, nàng ấy lại dám. Đợi lát nữa chúng ta hãy đi xem nàng xấu mặt, chắc sẽ rất vui!."