"Không cần tò mò!" Cố Tích Cửu ngắt lời hắn: "Giữa ta và điện hạ chỉ là một vụ giao dịch. Điện hạ giúp ta lấy được lắc tay này, ta giúp điện hạ trị khỏi bệnh mãn tính. Chờ sau khi điện hạ khỏi hẳn, tính toán tiền bạc xong thì xem như thỏa thuận giữa hai chúng ta kết thúc. Điện hạ không cần phải biết thân phận của ta."
Dung Già La khụ một tiếng: "Các hạ có thể trị khỏi bệnh của bổn cung, đó là ân nhân cứu mạng của bổn cung. Chiếc lắc tay kia không đáng giá mấy lượng bạc, không đủ để hoàn lại ân tình này. Bổn cung muốn......"
"Một trăm vạn!" Bỗng nhiên Cố Tích Cửu phun ra ba chữ.
Dung Già La: "A?"
"Nếu như điện hạ vẫn cảm thấy băn khoăn, đợi sau khi ta chữa khỏi căn bệnh mãn tính cho điện hạ, hãy giao cho ta thêm một trăm vạn lượng bạc." Ngón tay Cố Tích Cửu nhẹ nhàng di chuyển ngân châm, thờ ơ nói: "Ngoài ra, ta không tiếp nhận bất kỳ hình thức tạ lễ nào."
Dung Già La nghẹn họng: "Điều này ——"
"Nếu điện hạ không muốn, vậy hãy xem như ta chưa nói." Cố Tích Cửu không muốn ép buộc hắn, rốt cuộc đây là điều kiện do nàng thêm vào, cho dù đối phương không muốn cũng không thất hứa.
Dung Già La không nói nên lời.
Hắn đường đường là Thái tử điện hạ, một trăm vạn lượng bạc vẫn có thể trả nổi. Hắn rất thống khoái đồng ý với nàng.
Cố Tích Cửu kiếm thêm được một khoản này, trong lòng cũng rất sung sướng: "Điện hạ, còn cần ba châm nữa. Điện hạ hãy tiếp tục." Hiếm khi nàng giải thích thêm vài câu: "Vừa rồi ta ra châm chỉ là đang theo đuôi nó, cần phải có ba châm nữa, mới có thể lấy nó ra hoàn toàn."
Dung Già La: "......" Để chữa bệnh, hắn rốt cuộc cắn răng tiếp tục tự xoa bóp mình, nhưng cũng nói ra yêu cầu của mình: "Trước khi công tử ra tay, có thể nói trước một câu hay không?"
"Không thể! Cơ hội rất dễ lướt qua, không có thời gian để nói." Cố Tích Cửu lạnh lùng nói.
Được thôi! Trong lòng hắn hiểu rõ là được.
Thời gian chậm rãi trôi qua, sau khoảng thời gian một nén nhang, Cố Tích Cửu rốt cuộc hạ xong một châm cuối cùng.
Mỗi một châm đều giống như đột nhiên tập kích, đau đến nỗi không thể chịu được.
Dung Già La thực sự là hán tử, sau mấy châm dù đau hắn cũng không hừ một tiếng.
Cố Tích Cửu cũng thở phào nhẹ nhõm sau khi đâm xuống một châm cuối cùng, sau đó người nàng bất chợt di chuyển ra phía sau lưng Dung Già La, hai ngón tay nhỏ điểm trên mấy huyệt đạo ở phía sau tấm lưng trần trụi của hắn.
Một vài tia sáng léo lên, mấy cái ngân châm kia đồng loạt bật ra khỏi ngực hắn ——
Cố Tích Cửu có bàn tay nhỏ bé, mấy cái ngân châm kia rơi vào trong lòng bàn tay nàng, còn có một con sâu đang vật lộn dưới đầu ngân châm.
Con sâu chỉ dài nửa tấc, phần cuối dày, phần miệng giống như châm, mắt đỏ như máu, toàn bộ cơ thể được bao bọc bởi ánh sáng màu xanh bí ẩn, nhìn qua cực kỳ tà ác.
"Đây là thiên mệnh cổ?" Dung Già La không thể tin vào mắt mình. Chính là con vật nhỏ này đã ngăn cản hắn tu luyện trong hai năm qua?
Cố Tích Cửu hơi lắc con sâu ở trên đầu châm, con sâu kêu lên một tiếng chi, nhếch đầu lên, muốn cắn người.
"Đốt!" Cố Tích Cửu ném con sâu cùng với ngân châm lên trên một tờ giấy trắng.