Long Tích chỉ nói: "May mắn lúc này không phải đang ở thời cổ đại, em cũng không cần lấy thân báo đáp."
Cố Tích Cửu thầm thì: "...... Em ước gì đây là thời cổ đại......" Giọng nói của nàng rất nhẹ, Long Tích căn bản không nghe rõ nàng vừa nói gì: "Em đang lẩm bẩm gì thế?"
"A, không...... có gì."
Trong phòng trà nhất thời có chút yên tĩnh.
Cố Tích Cửu phá vỡ sự yên tĩnh này: "Long huấn luyện viên, phương pháp lần này của anh rất khác, dạy cho em được không?"
"Không cần, em không cần học cái này."
"Vì sao? Sau này nếu em lại bị chấn thương tương tự thế này, em có thể tự chữa cho mình." Cố Tích Cửu không hiểu, nói đùa với hắn: "Không phải anh muốn giữ riêng cho mình đấy chứ?"
"Em sẽ không gặp bất kỳ chấn thương tương tự nào nữa, vì thế không cần phải học."
"Điều này rất khó nói, sau này em vẫn còn rất nhiều nhiệm vụ."
"Sẽ không. Tích Cửu, chỉ cần em ngoan ngoãn dưỡng thương là được." Long Tích giúp nàng xử lý xong chấn thương xong, cầm lấy áo khoác bên cạnh: "Đi, anh đưa em về. Trong vòng một tháng không được đi đâu, dưỡng thương cho tốt." Hắn đỡ nàng lên chuẩn bị rời đi.
"Hả, một tháng? Cấp trên sẽ cho phép em nghỉ dài ngày như vậy?" Cố Tích Cửu nhướng mày.
"Đương nhiên! Sau này nhiệm vụ của em chính là dưỡng thương, không được làm chuyện gì!" Long Tích hiếm khi kiên quyết nói.
Nàng mỉm cười, cảm thấy ấm áp trong lòng. Nàng dựa đầu vào bờ vai của hắn, vừa nghiêm túc vừa nói giỡn: "Long huấn luyện viên, anh quan tâm tới em như vậy, em sẽ cho rằng anh có ý với em."
Long Tích: "......"
Hắn lái xe đưa nàng về nhà, suốt dọc đường đều chăm sóc sóc nàng, xem nàng giống như một con búp bê sứ dễ vỡ.
Ngày hôm đó, hắn phá lệ chuẩn bị một bữa ăn lớn ở trong nhà nàng.
Bởi vì không có kinh nghiệm, hắn nấu cơm không ngon, trứng hấp quá lâu, các món xào hơi mặn, nhưng nàng vẫn ăn ngon lành. Trong khi đó, hắn vừa ngồi nhìn nàng ăn vừa giống như suy tư gì đó, thường xuyên xuất thần.
Cố Tích Cửu cảm thấy biểu hiện của hắn hơi lạ, rúc rích cười hỏi hắn: "Sao anh lại nhìn em như vậy? Trên mặt em có hoa ư?"
Long Tích sững người, lắc đầu cười khẽ, cũng vui đùa với nàng: "Trên mặt em không có hoa, nhưng lại xinh đẹp hơn hoa."
Cố Tích Cửu hơi nóng mặt. Đây vẫn là lần đầu tiên Long Tích khen nàng.
Nàng nhướng mày cười: "Em xinh đẹp như vậy, vậy anh gả cho em đi."
Lần này Long Tích không nói những lời kỳ lạ nữa, hắn chỉ dừng lại một lúc sau đó nói một câu: "Tích Cửu, cho anh một chút thời gian."
"A?" Nàng cảm thấy khó hiểu.
Hắn không nói gì thêm, chỉ xoa xoa đầu nàng: "Một tháng sau hãy tới tìm anh, anh sẽ kiểm tra thương thế giúp ngươi." Sau đó hắn xoay người rời đi.
"Long Tích......" Nàng đứng phía trước cửa sổ nhìn bóng dáng hắn rời đi, không nhịn được lẩm bẩm một tiếng: "Em thích anh, nhưng em là gì đối với anh......"
Nàng không thể nói tiếp, bởi vì nàng có cảm giác xương sườn bỗng nhiên tê rần, giống như bị người bất cẩn ấn lên!
Nàng toát mồ hôi, trước mắt tối sầm lại, toàn cảnh trong mơ đều biến mất. Nàng dường như có dấu hiệu muốn tỉnh, thậm chí muốn mở mắt ra, nhưng thân thể giống như bị trầm ở trong vực sâu đen tối, không thể thoát ra được.
Trong hoảng hốt dường như có một giọng nói hỏi nàng: "Nàng thích Long Tích Long Tư Dạ?"
Ngay cả trong lúc ngủ mơ, trái tim nàng dường như vẫn đau. Nàng mơ mơ màng màng đáp lại một tiếng, nhưng bản thân nàng cũng không biết mình đã nói gì.
Giọng nói kia lại hỏi nàng: "Nàng thích hắn ở đâu? Ta cảm thấy hắn không bằng ta......"