Dù trước đó Lăng Bác Kim đã đánh tiếng trước với Thường Trấn Viễn rồi, nhưng trông thấy người này xuất hiện sờ sờ trước mặt mình vẫn khiến hắn thấy không thoải mái. Lúc đứng dậy hắn cố ý tụt lại nửa bước so với Lăng Bác Kim mới tới trước mặt Từ Túc Thành chào hỏi.
Lăng Bác Kim và Từ Túc Thành chính là dấu cộng và dấu trừ trong lòng hắn, có Lăng Bác Kim ở trong tầm mắt, phần chính diện trong hắn mới chiếm thượng phong.
Lăng Quốc Lệ nãy giờ vẫn lặng thinh quan sát Thường Trấn Viễn, thấy thỉnh thoảng hắn đưa mắt sang Lăng Bác Kim, hơi yên lòng, vội gọi mấy người ngồi xuống, khui một chai bia rót đầy cho Thường Trấn Viễn, “Cứ coi như ở nhà, đừng khách khí, uống thoải mái nhé.”
Nghe bảo bố vợ luôn thích xem tửu lượng và tửu phẩm của con rể để phán đoán nhân phẩm và lối sống, chẳng ngờ mẹ vợ cũng y chang. Thường Trấn Viễn chủ động kính bà một cốc, ngửa đầu uống cạn.
Lăng Quốc Lệ thầm giục Từ Túc Thành lên.
Từ Túc Thành nói không nhiều, nhưng tửu lượng chắc chắn là hàng thật giá thật, điểm này kiếp trước Thường Trấn Viễn đã rõ ràng rồi. Anh ta vừa nâng cốc thì Thường Trấn Viễn liền biết hôm nay không quá an ổn.
Hai người ăn mấy miếng lại cạn một cốc.
Lăng Bác Kim ở giữa chuyển chủ đề hai lần, uống thay một lần, liền bị Lăng Quốc Lệ giẫm cho mấy phát bên dưới.
Lăng Quốc Lệ vừa nhìn hắn uống bia vừa trò chuyện, được mấy câu, tình hình gia đình đã hỏi han rõ ràng. Sau khi nghe được chức vị của bố Thường, sắc mặt bà hơi bối rối, “Bố con biết chuyện của các con không?”
Thường Trấn Viễn nói, “Biết. Bố con có nói, mấy ngày nữa sẽ tới thăm bọn con.” Nốc hai chai bia vào, hắn nói chuyện bắt đầu nhừa nhựa, mặt chậm rãi đỏ lên, nhưng ánh mắt vẫn rất trong veo.
Lăng Quốc Lệ nói, “Thế mẹ con…”
“Đã qua đời rồi ạ.” Thường Trấn Viễn nói.
Lăng Quốc Lệ nói, “Đi sớm quá.”
Lăng Bác Kim biết bà nghĩ tới bố cậu, vội vàng gắp một đũa đồ ăn bỏ vào bát bà.
Lăng Quốc Lệ vui vẻ sờ đầu cậu.
Bên bọn họ mẫu tử tình thâm, bên Thường Trấn Viễn và Từ Túc Thành thì có vẻ trống nổi cồng khua, đấu đá lẫn nhau. Hai người chẳng nói chuyện gì, cứ thế uống ông một cốc tôi một cốc.
Uống tới chai thứ năm, Thường Trấn Viễn vào nhà vệ sinh một chuyến, lúc trở ra bước chân bắt đầu loạng choạng. Tới chai thứ sáu, hắn vịn đầu, tư thế ngồi không còn thẳng như lúc mới đầu nữa.
Lăng Quốc Lệ nói chuyện với hắn, hắn vẫn có thể trả lời, nhưng rõ ràng là hơi trống đánh xuôi kèn thổi ngược.
Lăng Bác Kim đành phải dìu hắn về phòng cậu để ngủ.
Đợi cậu đi ra thì thấy Lăng Quốc Lệ và Từ Túc Thành đang nhỏ giọng bàn bạc chuyện của cậu và Thường Trấn Viễn.
Lăng Quốc Lệ nói, “Bối cảnh gia đình thằng bé… có phải là hơi cao quá không?”
“Không phải chuyện bối cảnh gia đình, anh ta…” Từ Túc Thành dừng một chút, vẻ như đang chọn từ miêu tả, lúc sau mới nói, “Không đơn giản đâu.”
Lăng Quốc Lệ gật đầu.
Lăng Bác Kim cười xen miệng vào, “Lẽ nào mọi người muốn con tìm một kẻ đầu óc ngu si tứ chi phát triển à?”
Từ Túc Thành nói, “Cũng chẳng có gì là không thể cả. Cục cảnh sát bọn em không có cảnh sát nữ giỏi giang sao?”
Lăng Bác Kim nói, “Nói tới giỏi giang, những cảnh sát nữ đó chẳng bì được với sư phụ em.”
Lăng Quốc Lệ nói, “Thằng bé rất chín chắn, nhìn qua cũng rất có năng lực.”
Bà nói xong, Lăng Bác Kim và Từ Túc Thành đều yên lặng.
Mỗi người cúi đầu, ai nghĩ tâm sự của người nấy.
Lăng Bác Kim đợi, đợi bọn họ biểu đạt thái độ rồi mới quyết định phương án của cậu
Cuối cùng là Lăng Quốc Lệ mở miệng nói trước, “Mẹ vẫn là câu nói đó, con lớn rồi, có vài việc không phải cứ mẹ muốn thế nào thì sẽ bắt con làm thế nấy được. Dù sao bọn mẹ cũng không ở lâu cùng thằng bé, tốt hay không thì phải tự con xem. Là mẹ của con, mẹ chỉ có một câu, đừng xem nhẹ hôn nhân, đây là chuyện hai con người hai gia đình một cuộc đời, cũng đừng xem nặng hôn nhân, đây cũng không phải chuyện được ăn cả ngã về không, không thành công thì mất mạng. Hôm nay con đưa ra quyết định này, mẹ nhất định sẽ ủng hộ con, con hạnh phúc mẹ cũng vui lây. Nếu có một ngày, con thay đổi ý định thì cũng không sao, chúng ta vẫn là người một nhà.”
Nụ cười của Lăng Bác Kim hơi sượng, hầu kết mấp mô mấy lần mới cười, “Mẹ, cảm ơn mẹ.” Cậu ôm lấy cổ Lăng Quốc Lệ, ịn mạnh một nụ hôn lên mặt bà.
Từ Túc Thành đợi hai người họ tình thương mến thương xong mới nói, “Anh sẽ không ngăn cản em, nhưng, về người này, chắc chắn anh sẽ không tán thành.”
Lăng Bác Kim nói, “Em sẽ coi ý kiến của anh như tài liệu tham khảo ngoại khóa mà cân nhắc nghiêm túc.”
Từ Túc Thành phớt lờ lời trêu chọc của cậu, tiếp tục nói, “Thứ nhất, trên người người này có phỉ khí.”
Lăng Bác Kim ngạc nhiên nói, “Hể?”
Từ Túc Thành nói, “Chắc em có tiếp xúc với mấy tay sếp sòng chỗ các em rồi nhỉ. Lẽ nào không cảm thấy à?”
Bảo hoàn toàn không cảm thấy là điều không thể. Một vài phương pháp của Thường Trấn Viễn đích xác có thể coi là phỉ khí, nhưng tình nhân trong mắt hóa Tây Thi, từ khi thích Thường Trấn Viễn, những phương pháp mon men phạm luật của hắn trong mắt Lăng Bác Kim hoàn toàn là biết cách biến báo.
“Thứ hai, lòng dạ người này quá thâm trầm.” Từ Túc Thành nói rất nặng nề, chừng như chẳng hề lo lắng lời của mình sẽ trở thành chướng ngại trong mối quan hệ của Thường Trấn Viễn và Lăng Bác Kim khi họ ở cùng nhau.
Lăng Quốc Lệ nghe vậy im lìm uống một hớp rượu.
Lăng Bác Kim nói, “Đây là một phần của tính cách, em không thể nói là vì anh ấy thâm trầm nên em mới thích anh ấy, nhưng chắc chắn có cả phần này. Còn thứ ba không?”
“Thứ ba, em sẽ bị anh ta bám không dứt!”
“Thế thứ tư thì sao?”
Từ Túc Thành nói, “Thứ tư, em hết thuốc chữa rồi.”
Lăng Bác Kim nói, “Làm anh mà tìm…bạn đời muộn hơn thằng em, tâm lý quả thật sẽ sinh ra mất mát và tị nạnh, em hiểu được mà. Mẹ, có rảnh thì khuyên ảnh nhé, bảo ảnh đừng có mà chui vào ngõ cụt.”
Từ Túc Thành nói, “Em coi anh ta như châu báu ấy nhỉ.”
Lăng Bác Kim nói, “Em chờ anh tìm được chị dâu xong coi chị ấy như châu chấu.”
Lăng Quốc Lệ cười xua tay, “Được rồi được rồi, hai đứa càng nói càng lố lăng, ăn nhanh lên, ăn xong thu dọn rồi đi ngủ. Mai chẳng phải còn đi làm đó sao?”
Lăng Bác Kim nói, “Nhưng sư phụ say rồi.”
Từ Túc Thành nói, “Em còn định làm gì anh ta?”
Lăng Quốc Lệ đạp anh ta một cái, “Nói với em nó cái gì vậy.”
Từ Túc Thành nói, “Bọn con cùng ngày đấy.”
Lăng Bác Kim nói, “Vì vậy lúc ở trong bụng mẹ em đã bị anh dạy hư rồi.”
Lăng Quốc Lệ đạp mỗi người một phát.
Từ Túc Thành, “…”
Thường Trấn Viên tựa vào ván cửa nghe đủ rồi mới đung đưa trở lại giường ngủ.
Từ Túc Thành.
Giữa bọn hắn sau này lại thêm một khoản nợ rồi.
Thường Trấn Viễn vắt tay lên trán, tay còn lại lục túi quần, móc ra thứ gì đó nhét xuống dưới chỗ chăn cạnh tay, an tâm ngủ thiếp đi.
Chẳng biết qua bao lâu rồi, bên giường có động tĩnh.
Hắn mở mắt ra, thấy Lăng Bác Kim đang quay lưng về phía hắn thay quần áo.
“Mấy giờ rồi?” Hắn hỏi.
Lăng Bác Kim xoay người, cài cúc áo ngủ, “Gần mười giờ rồi.”
“Anh muốn tắm.” Thường Trấn Viễn nói.
Lăng Bác Kim nói, “Giờ á?”
“Ừ.”
Lăng Bác Kim nói, “Được, em vịn anh đi nhé?”
Thường Trấn Viễn vén chăn lên, “Giúp anh cởi áo ra đã.”
Lăng Bác Kim nói, “Anh định cởi trần băng qua phòng khách…”
Thường Trấn Viễn giơ tay, tự cởi một cúc áo ra, “Nóng.”
Chẳng mấy khi Lăng Bác Kim trông thấy hắn lóng ngóng tay chân, cười ngồi xuống cạnh hắn, giúp hắn cởi cúc áo, nhưng lúc cởi xong áo sơ-mi thì Thường Trấn Viễn lại ngồi lì trên giường không động đậy nữa, “Xanh-tuya, quần.”
Lăng Bác Kim thuận tay cởi xanh-tuya, tới quần thì dừng lại, “Cái này để lúc tắm…”
Thường Trấn Viễn thình lình quay người đè Lăng Bác Kim xuống dưới, vì động tác nhấc người quá nhanh quá mạnh, tới lúc hắn đè lên Lăng Bác Kim thì đầu xây xẩm.
“Sư phụ?” Giọng Lăng Bác Kim lại rất rành rọt.
Thường Trấn Viễn bình tĩnh nhìn cậu, cúi đầu tìm miệng cậu để gặm.
Lăng Bác Kim vốn ở cái tuổi rất dễ động tình, hai người gặm một lúc thì đều có cảm giác.
Lăng Bác Kim nói, “Sư phụ, hôm nay anh uống nhiều, hay là để em nhé?”
Thường Trấn Viễn nói, “Để anh.”
Lăng Bác Kim cười khan, “Đây là nhà em.”
Thường Trấn Viễn nói, “Vì vậy chúng mình đánh nhau thì nhất định anh là đứa bị tống ra ngoài.”
“…”
“Em muốn anh bị tống ra ngoài à?”
“…”