Thường Trấn Viễn dạo quanh phòng vệ sinh và phòng bếp, phát hiện ra đến dụng cụ quét dọn cũng không đủ, xem ra phải gửi tiếp tin nhắn cho Lăng Bác Kim, thêm mấy món đồ vào danh sách.
Hắn vừa nhìn vừa nghĩ rồi nhắn cho Lăng Bác Kim toàn bộ những thứ hắn nghĩ ra để cậu mua đủ.
Gần trưa, hắn thay quần áo đi xuống. Mấy ngày nay ở nhà toàn ăn cơm rang mì sợi đơn giản, miệng nhạt thênh thếch. Hắn vẫy taxi tới một quán lẩu ở đầu kia thành phố ngấu nghiến một bữa, rồi chạy tới một tiệm nét, gửi một bức thư cho Triệu Thác Đường.
Lần này hắn không suy xét giọng điệu, cũng không đoán đối phương gặp Lăng Bác Kim xong chẳng có tin tức gì liệu có phải có ý đồ khác không, mà dựa theo ý Lưu Triệu, viết thẳng ra:
Anh gặp rồi, bao giờ thì hợp tác?
Gửi thư xong, hắn cố ý ngồi nán lại một lúc, xem lần này Triệu Thác Đường có khéo lúc đang mở hòm thư không. Nhưng sự thật chứng minh, sự ăn ý giữa bọn hắn kém hơn tưởng tượng của hắn một chút.
Thường Trấn Viễn lưu loát thoát máy tính, lấy tiền đặt cọc từ quản lý tiệm, khập khiễng bước ra khỏi tiệm nét.
Ngày vào chiều hơi nóng, trên đường không ít người chỉ mặc áo mỏng.
Thường Trấn Viễn cũng thấy hơi nực, tìm bốt điện thoại, ở trong đó tựa người cởi áo. Đợi hắn cởi áo dệt len xong đi ra thì nghe thấy tiếng còi ô tô vang bíp một tiếng, quay đầu trông thấy Lịch Sâm bước xuống con Audi của gã, mặt mày mừng rỡ, “Tới tìm tôi à?”
Thường Trấn Viễn thắc mắc nhìn gã.
Lịch Sâm cười khổ, “Suýt thì quên, dù đưa cậu chìa khóa, nhưng tới giờ cậu vẫn chưa hỏi phải tới đâu để mở cánh cửa này. Tôi ở tòa chung cư phía trước, dù sao cũng đến rồi, lên ngồi một lát nhé.”
Thường Trấn Viễn nhớ tới lời dặn của bố Thường, giơ tay lau mồ hôi trên trán, “Tôi định đi siêu thị mua đồ.”
Lịch Sâm nói, “Gần chỗ này không có siêu thị quy mô lớn nào mà.”
“Tôi đi nhầm xe.” Thường Trấn Viễn mặt không đỏ thở không gấp nói.
Lịch Sâm cười, “Xem ra là ông trời để tôi làm tài xế cho cậu rồi. Nào, lên xe đi.”
Lời đã nói tới nước này, từ chối thành ra bày đặt. Thường Trấn Viễn đành lết tới cạnh xe, mặc gã mở cửa cho mình lên xe trước rồi ga-lăng đóng cửa lại.
Lịch Sâm sau đó lên xe, kéo dây an toàn, nhưng không cài ngay mà nhìn Thường Trấn Viễn một cách sâu xa, “Vẫn nhớ lần đầu tiên cậu đi xe của tôi, mặt mũi tràn ngập hưng phấn, đến dây an toàn tôi cũng phải cài hộ.”
Thường Trấn Viễn không tưởng tượng nổi, nói dửng dưng, “Ha, quê mùa thật.”
Lịch Sâm cài dây an toàn vào, nụ cười trên mặt nhợt nhạt đi đôi chút, “Tôi thấy rất đáng yêu.” Gã không hề là một kẻ quen lấy lòng người khác, càng không quen mặt nóng dán mông lạnh liên tùng tục. Thái độ cự tuyệt rõ mồn một của Thường Trấn Viễn hiển nhiên đã chạm tới giới hạn kiên nhẫn của gã, giống như đường đi tới tận cùng sẽ chẽ nhánh, cần phải lựa chọn giữa bên trái là ngưng lại bên phải là tiếp tục.
Thường Trấn Viễn tất nhiên là nhìn ra sự thay đổi thái độ nơi gã, nhưng người như Lịch Sâm, cho gã một kẽ hở thôi đã đủ để gã đào ra Kinh Hàng Đại Vận Hà[1] rồi, vì vậy tuyệt đối không thể cho đối phương bất cứ cơ hội nào, không chỉ bởi lời cảnh cáo của bố Thương, mà còn bởi mối quan hệ nhập nhằng giữa Lịch Sâm và Hầu Nguyên Côn.
“Định đi siêu thị nào.”
“Vật Tối Mỹ ấy.”
Lịch Sâm nói, “Ở đâu?”
Thường Trấn Viễn nói, “Ngã tư tiếp theo rẽ phải đi thêm một trăm mét là tới.”
Lịch Sâm nói, “Cậu quen vùng này thật đấy.”
“Tôi là người địa phương rồi.”
“Cậu có nghĩ tới chuyện quay về không?” Giọng Lịch Sâm hơi trầm xuống.
Thường Trấn Viễn nói, “Về làm gì?”
Chẳng qua hắn nói thuận miệng một cậu, vào tai Lịch Sâm lại mang vẻ cam chịu, thoáng xoa dịu sự không vui trong lòng gã, giọng điệu hơi mềm lại, “Dì Ngô là tiểu thư nhà giàu sang, lúc gả cho chú Thường tuổi còn trẻ, khó tránh khỏi có chút tính tiểu thư. Chuyện quá khứ đã qua cả rồi, người phải nhìn về phía trước. Nhiều năm như vậy, chú Thường kẹp giữa hai người cậu chẳng dễ dàng gì. Chú ấy mới năm mươi có lẻ mà tháng nào cũng phải đi nhuộm tóc một lần, cậu làm con, nên thông cảm cho chú ấy chút.”
Qua câu từ của gã, Thường Trấn Viễn chậm rãi chắp ghép ra thân thế của Thường Trấn Viễn. Bà dì Ngô này nghe cái là biết không phải mẹ đẻ của Thường Trấn Viễn, vậy là mẹ kế à? Mẹ Thường Trấn Viễn qua đời hay ly hôn? Xem hoàn cảnh sống của Thường Trấn Viễn, quá nửa là qua đời. Có điều không biết lúc bà ta còn sống đã kết hôn với bố Thường chưa, Thường Trấn Viễn là con trong giá thú hay con ngoài giá thú?
Lịch Sâm thấy Thường Trấn Viễn trầm tư không nói, tưởng hắn vẫn cứng đầu như trước, không khỏi vươn tay phải ra nhẹ nhàng nắm lấy bàn tay đang đặt trên đùi của hắn, “Với lại, về cậu còn có tôi nữa mà.”
…
Thế thì có chết cũng không về.
Thường Trấn Viễn không để lại dấu vết rút tay ra, chỉ vào biển hiệu bên cạnh, “Vào hầm gửi xe lối này.”
Lịch Sâm đưa tay về, đặt trở lại vô-lăng.
Xuống xe, Thường Trấn Viễn đi chưa được mấy bước đã nghe thấy phía sau vang lên tiếng khóa cửa, Lịch Sâm mau chóng bắt kịp, “Mua gì thế? Tôi đẩy xe giúp cậu.”
Thường Trấn Viễn nói, “Không có gì, mua bịch khăn giấy trước đi.”
Lịch Sâm, “…”
Thực ra đi vào siêu thị, Thường Trấn Viễn nhớ rất rõ những thứ trên danh sách mua hàng của mình, nhưng phía sau có cái đuôi to đùng Lịch Sâm lẽo đẽo đi theo khiến hắn khó chịu khắp người.
“Tôi nhớ lần trước tới nhà cậu, hình như chưa có phòng chiếu mi-ni…” Lịch Sâm đẩy xe, cúi đầu nhìn đồ điện gia dụng, “Hay là mua một bộ đi?”
Thường Trấn Viễn cáu kỉnh dừng bước lại, nói mất kiên nhẫn, “Không mua nổi.” Là người tàn tật, hắn không muốn mua đường oan.
Lịch Sâm nói, “Tôi tặng cậu.”
Thường Trấn Viễn nói, “Không công không hưởng lộc.”
Lịch Sâm đẩy xe tới, đầu hơi sán lại bên tai hắn, cười nhẹ, “Chúng ta là quan hệ không công không hưởng lộc sao?”
Thường Trấn Viễn nói, “Giờ thì đúng vậy.”
Lịch Sâm nói, “Hồi trước không phải vậy.”
“Quan hệ luôn thay đổi.”
Lịch Sâm gật đầu, nói tự tin, “Tôi sẽ biến nó trở lại.”
Thường Trấn Viễn tỉnh rụi nhìn gã đi xa, sau đó lấy di động ra gọi Lưu Triệu.
Quan hệ mà, lúc cần dùng thì cứ dùng chứ sao.
Lưu Triệu tiếp điện thoại rất nhanh, giọng trầm trọng, “Chuyện gì thế?”
Thường Trấn Viễn nói, “Đang họp à? Em mượn Hòa thượng, em đi đứng không tiện, muốn nhờ cậu ta lái xe chở tới quán nét.”
Lưu Triệu đúng là đang họp, nghe thế nói không cần nghĩ, “Được, cậu tự nói với cậu ta đi.”
Thường Trấn Viễn cúp máy, thấy Lịch Sâm đang đứng cách đó không xa nhìn hắn. Hắn vừa gọi điện vừa chống nạng đi qua.
Lăng Bác Kim chớm nghe máy đã nghe thấy Thường Trấn Viễn mắng xối xả, “Cậu bị làm sao thế hả? Bảo hai rưỡi chờ ở Vật Tối Mỹ, đội trưởng đã cho nghỉ rồi mà cậu thì ở đâu?”
“…Em tới liền.” Năng lực lĩnh ngộ ý đồ của sư phụ của Lăng Bác Kim rất mạnh.
Thường Trấn Viễn nói, “Nhớ lái xe tới, hầm gửi xe của Vật Tối Mỹ bên thành Tây còn nhiều chỗ đỗ.”
“Được.”
Thường Trấn Viễn cúp máy, nói với Lịch Sâm đang như cười như không, “Kỳ thật đã tìm được cu li sẵn rồi, có điều cậu ta lề mề quá. Cậu có việc thì cứ đi làm đi.”
“Không sao.” Lịch Sâm nói, “Nơi này người tới người lui, mình cậu không tiện. Đợi bạn cậu tới rồi tôi đi, nhỡ kẹt xe thì sao.”
Thường Trấn Viễn trả lời ba phải, “Được thôi.”
Xác định Lăng Bác Kim sẽ tới, Thường Trấn Viễn không xem suông như trước nữa, mà dựa theo danh sách trong trí nhớ nghiêm túc chọn mua.
Nói về thẩm mỹ sinh hoạt thì Lịch Sâm rất giống hắn. Hai người đều thích đồ chất lượng tốt bề ngoài gọn gàng nền nã, tính nhất trí trong thẩm mỹ còn thể hiện cả ở lúc chọn cây lau nhà.
Lịch Sâm cười nói, “Tôi nhớ hồi xưa cậu thích màu sáng.”
“Người luôn thay đổi.” Thường Trấn Viễn nói.
Lịch Sâm nói, “Tôi rất thích sự thay đổi này.”
Thường Trấn Viễn nhìn qua gã, không nói gì cả.
Hai người lặng lẽ dạo qua bên dầu gội dầu xả cho tới khi nhân viên PG cầm một hộp quà tới, hỏi, “Sản phẩm mới, đang đẩy mạnh tiêu thụ, mua một tặng một, rất hời! Anh muốn mua về dùng thử không?”
Thường Trấn Viễn đang định quay ngoắt đi thì thấy Lịch Sâm vươn tay ra nhận, “Được.”
Thường Trấn Viễn ngạc nhiên nhìn gã.
Lịch Sâm cười khẽ, nói bóng gió, “Chúng ta nên cho bản thân cơ hội thử nghiệm, cũng như cho người khác cơ hội thử nghiệm.”
Thường Trấn Viễn giả ngu, “Cậu định chia mỗi người dùng một chai với cô này à?”
Nhân viên PG ngớ ra, cười thẹn thùng với Lịch Sâm, “Con tôi năm sáu tuổi rồi.”
Khóe miệng Thường Trấn Viễn hơi gợn lên, nhưng không hề mang ý cười, “Không phải chuyện gì cũng nên cho cơ hội đâu.”
Mặc dù cuối cùng Lịch Sâm vẫn cầm hai chai dầu gội, nhưng bầu không khí giữa bọn họ cứng ngắc hơn lúc trước. Hai người không tiếp tục mua đồ nữa, chỉ cưỡi ngựa xem hoa thôi.
Lịch Sâm cúi đầu xem giờ, gần tới ba rưỡi, “Xem ra bạn cậu kẹt xe thật rồi. Có cần tôi đưa về trước không?”
Thường Trấn Viễn nói, “Tôi vẫn chưa mua trái cây.”
Lịch Sâm quay xe đẩy, “Chúng ta đi quá rồi.”
Thường Trấn Viễn im lặng gật đầu. Thật ra không chỉ là đi quá, mà chân tay hắn mỏi nhừ tới mức đi không nổi nữa rồi. Xem ra rèn luyện là phải đấy, bằng không chân hắn kể có khỏi thì thân thể vẫn là một khúc củi mục thôi.
“Muốn ăn gì?” Lịch Sâm hỏi.
Thường Trấn Viễn nói, “Táo lê gì gì đó, mỗi thứ một chút đi.”
Lịch Sâm cười nói, “Điểm này thì cậu không hề thay đổi, chẳng kén ăn thứ gì cả.”
Thường Trấn Viễn bị gã quấy rầy hơi bức bối, cắm một tay vào túi quần, quyết định nói kháy, “Đúng thế đó, uống đẫy thuốc ngủ rồi nên yêu cầu đương nhiên cũng thấp đi.”
Lịch Sâm đang chọn trái cây khựng tay lại, quay đầu nhìn hắn.
Thường Trấn Viễn không tránh không né.
Lịch Sâm nói, “Có thời gian thì tới bệnh viện kiểm tra đi.”
“Đợi hai tháng nữa.” Thường Trấn Viễn cúi đầu nhìn thạch cao trên chân, “Chẳng thể bó thạch cao sống cả đời được.”
Lịch Sâm nói, “Ý tôi là…”
Di động của Thường Trấn Viễn chợt réo lên, gã đành thôi nói.
Thường Trấn Viễn nghe điện thoại, liền nghe thấy Lăng Bác Kim thở hổn hển hỏi, “Sư phụ, anh ở đâu thế?”
“Tầng một, cạnh quầy trái cây.”
Lịch Sâm đợi hắn cúp máy mới hỏi, “Bạn cậu tới rồi à?”
Thường Trấn Viễn gật đầu.
Lịch Sâm tiếp tục chọn lê.
Thường Trấn Viễn dáo dác tìm bóng dáng Lăng Bác Kim, chẳng mấy lâu sau liền trông thấy cậu xuống thang cuốn, bước nhanh tới.
“Sư phụ!” Trán Lăng Bác Kim chảy một tầng mồ hôi, rõ ràng là chạy rất gấp.
Lịch Sâm một tay xách lê, một tay vươn ra, cười nói, “Lại gặp nhau rồi.”
Lăng Bác Kim mỉm cười bắt lấy, “Phải đó, khéo thật.”
Lịch Sâm nói, “Không khéo đâu, là tôi đưa Trấn Viễn tới.”
Từ lúc Thường Trấn Viễn gọi cuộc điện thoại bất thường cho mình, Lăng Bác Kim đã ngờ ngợ rằng hắn gặp phải người nào hoặc chuyện gì đó, giờ thấy Lịch Sâm thì sao còn không rõ được, cười ngây ngô, “May mà có anh không thì tội tôi to lắm.”
Lịch Sâm nhìn cậu rồi lại nhìn Thường Trấn Viễn, “Các cậu là sư đồ à?”
Thường Trấn Viễn nói, “Cậu ta là người mới, tôi hướng dẫn cậu ta.”
Lịch Sâm nói, “Còn là khách trọ nữa, đi làm tan tầm đều ở cùng nhau, thật không tồi.” Thái độ của hắn rất bình tĩnh, giọng điệu cũng bình thản, nhưng lại lộ ra vị chua nhàn nhạt.
Lăng Bác Kim cười vỗ vai Thường Trấn Viễn, “Có việc thì đệ tử làm hộ mà[2].”
Lịch Sâm đưa lê cho cậu, nói ôn hòa, “Có cậu ở đây thì tôi yên tâm rồi, tối tôi còn có việc. Trấn Viễn tạm thời giao cho cậu vậy. Có gì thì gọi cho tôi, Trấn Viễn biết số của tôi đấy.”
Lăng Bác Kim đáp lời không ngớt.
Lịch Sâm chợt vươn tay ôm Thường Trấn Viễn.
Vì động tác của gã quá nhanh qua đột ngột, tới lúc Thường Trấn Viễn hoàn hồn thì gã đã nghênh ngang rời đi rồi.
Nhìn bóng lưng của gã, Lăng Bác Kim chau mày, “Gã đang theo dõi anh à sư phụ?”
Thường Trấn Viễn nói, “Trùng hợp thôi. Danh sách đâu?”
Lăng Bác Kim lấy giấy ra, phía trên trừ nét viết của Thường Trấn Viễn thì còn có thứ Lăng Bác Kim thêm vào dựa trên tin nhắn của Thường Trấn Viễn nữa.
“Xem thử còn thiếu gì nữa.” Thường Trấn Viễn đẩy xe đưa cậu, “Tôi tìm chỗ nghỉ một lát.”
“Sư phụ không đi chọn với em à?” Lăng Bác Kim cầm danh sách nói ngỡ ngàng.
Thường Trấn Viễn nói, “Cậu cõng tôi nhé?”
Lăng Bác Kim sờ mũi, cúi đầu nhìn xe, nói trầm ngâm, “Sư phụ, anh coi anh ngồi xe đẩy được không? Em đẩy nổi.”
“…”
Ra khỏi siêu thị đã khoảng bốn rưỡi rồi.
Đồ vật liệt kê trên danh sách không chiếm nhiều diện tích, nhưng biến thành thực thể thì khá tốn chỗ.
Thường Trấn Viễn xách một túi, Lăng Bác Kim một tay xách hai túi, một tay khác xách một túi. Hắn thấy Lăng Bác Kim đi thẳng ra ngoài siêu thị, thắc mắc, “Cậu đỗ xe ở đâu?”
Lăng Bác Kim nói, “Em không lái xe.”
Thường Trấn Viễn nhíu mày, “Không phải tôi bảo cậu lái xe tới đây sao?”
“Mua đồ là việc cá nhân, không nên dùng xe công mà.” Lăng Bác Kim sải bước ra ngoài vẫy taxi.
Thường Trấn Viễn, “…” Trang Tranh kiếp trước làm điều phi pháp như cơm bữa có lẽ nằm mơ cũng chẳng ngờ kiếp sau lại thu được một đồ đệ tuân thủ pháp luật như vậy nhỉ?
[1] Kinh Hàng Đại Vận Hà, hay Đại Vận Hà là kênh đào, đồng thời là sông nhân tạo dài nhất trên thế giới, chảy từ Bắc Kinh tới Hàng Châu.
[2] Hữu sự, đệ tử phục kỳ lao. Từ Luận Ngữ của Khổng Tử.