Trái phải đều là đám vạm vỡ to con, ngồi không thôi đã cảm nhận được đường cơ bắp gồ lên của bọn chúng rồi. Ở trước mặt cậu, bọn chúng chẳng hề ngụy trang. Đương nhiên, Lăng Bác Kim chắc chắn sẽ không cho rằng bọn chúng tin tưởng cậu, nên nói là, đây là sự tin tưởng của bọn chúng dành cho bản thân ——
Bọn chúng vốn không định để cậu còn sống rời đi.
Lăng Bác Kim yên lặng nhìn con đường phía trước mà đèn pha xe chẳng rọi tới được.
Bọn chúng định tìm một nơi không người sinh sống ra tay? Tiện thể vùi xác chốn đồng không mông quạnh?
Vì sao bọn chúng lại ăn chắc rằng cảnh sát sẽ không đuổi kịp?
Triệu Thác Đường còn có thủ đoạn ngầm gì?
Sếp dự kiến được điểm này chưa?
Sư phụ ở đâu?
Đầu của cậu hiện lên những nghi vấn này một cách mạch lạc.
Vào lúc sống còn, tâm tình của cậu lại rất bình tĩnh, thậm chí máu lưu thông cũng rất từ tốn, giống như dã thú đang giữ sức đợi thời cơ, cẩn thận quan sát hoàn cảnh và đối thủ, chời đợi cơ hội đánh một kích trí mạng.
Xe đến nhánh rẽ thì rời khỏi đường lớn, chạy vào đường nhỏ bên sườn dốc.
Phong cảnh bên đường ngày càng tĩnh mịch.
Cửa sổ xe thi thoảng bị lá cây quẹt lên.
Suy nghĩ của Lăng Bác Kim dần rút khỏi đầu. Cậu cảm thấy sự bình tĩnh của mình dần đóng băng, gần như đông lại máu và tế bào trong thân thể.
Còi xe chợt vang lên.
Tất cả người trong xe đều bị dọa giật nảy.
Người bên trái nhiếc móc, “Làm cái quỷ gì vậy? Dọa nhau đấy à.”
Tài xế nói, “Có con mèo hoang.”
“Cán chết là xong chứ sao.” Người bên trái nói, “Mày sợ đụng móp xe à?”
Những kẻ khác vẻ như nghe được câu chuyện cười hài hước lắm, cười ha ha.
Lăng Bác Kim nghe tiếng cười của bọn chúng, cảm thấy máu phá băng trong tiếng còi mới rồi, lặng lẽ sôi lên. Nhịp tim dần rối loạn trong cơn sôi trào. Cậu im ắng nhìn phía trước, sẽ sàng điều chỉnh nhịp thở.
“Thằng ranh này là người đơ nhất tao từng gặp đấy.” Gã bên trái chợt nói.
Âm thanh trong xe ngừng lại một giây một cách kỳ dị.
Lập tức có người ở ghế lái phụ hùa theo, “Người ta gọi đó là bình tĩnh.”
Gã bên trái nói, “Bị dọa ngu rồi ha?” Tay y chợt vỗ lên đùi Lăng Bác Kim, sau đó chà qua lớp áo tắm, “Da mịn thịt mềm, giống cảnh sát chỗ nào chứ, tao thấy hợp làm vẫy hơn. Há há há…”
Kẻ ở ghế lái phụ cũng cười theo.
Lăng Bác Kim siết chặt nắm đấm, ra sức kìm chế ham muốn hất cái tay kia ra.
May sao gã bên trái không định ghẹo cậu thật, chạm xong cái liền rụt tay về.
Xe quành sang phải, rẽ vào đường núi. Đường rất dốc, tròng trành không ngừng.
Những kẻ khác có vẻ là thường xuyên tới, đều không tỏ vẻ gì.
Lăng Bác Kim thầm tính thời gian. Từ lúc rời khỏi đường lớn đã được khoảng hai mươi sáu phút rồi, vì sao không có lấy một người xuất hiện? Lẽ nào sau khi mất thiết bị theo dõi thì mấy người Lưu Triệu bị mất dấu thật rồi sao?
Kẻ bên cạnh mặc dù không lấy súng ra, nhưng trực giác mách bảo cậu rằng, trong tay bọn chúng chắc chắn có vũ khí. Kể cả không có vũ khí thì cậu cũng không dám chắc có thể thoát khỏi tay bốn tên lực lưỡng.
Xem ra lần này Triệu Thác Đường quyết tâm khử cậu rồi.
Thứ cậu có thể nương nhờ, chỉ có hoàn cảnh thôi.
Màn đêm đen đặc, rừng cây xung quanh rất rậm rạp, nếu trốn tốt thì chắc là gượng được một hai tiếng.
Cậu đang nghĩ thì xe đã chạy ra khỏi phạm vi rừng cây, đến trên đồng cỏ.
Ánh trăng rất sáng, đồng cỏ được rọi vào nổi lên những đốm bạc loang loáng, giống như một con đường rải đầy ánh sao chuẩn bị đặc biệt cho cậu.
Lăng Bác Kim bị người đẩy khỏi xe, lảo đảo mấy bước mới đứng vững được.
Triệu Thác Đường đút hai tay trong túi quần, quay lưng về phía cậu, ngửa đầu nhìn trời đêm. Phía sau gã có hai tên, nhìn chòng chọc Lăng Bác Kim, ngang nhiên chĩa họng súng chào hỏi cậu.
“Đây là cách hợp tác của anh sao?” Lăng Bác Kim mở miệng, giọng khàn khàn.
Triệu Thác Đường rút tay khỏi túi quần, lấy ra một chuỗi tràng hạt, đeo lên cổ tay. Nếu Thường Trấn Viễn ở đây, chắc chắn sẽ biết đây là thói quen của gã mỗi khi ở hiện trường giết người. Chuỗi tràng hạt này là năm xưa Diêu Khải Long tặng gã và Trang Tranh, nhờ cao tăng khai quang rồi, nghe bảo có thể ngăn chặn tai ương. Sau khi Diêu Khải Long chết, Trang Tranh cảm thấy thứ này chỉ toàn phỉnh người, không đeo nữa, nhưng Triệu Thác Đường thì vẫn giữ thói quen này.
“Anh không sợ người biết chuyện Z vạch trần chuyện của anh sao?” Lăng Bác Kim la.
Triệu Thác Đường quay đầu lại. Ánh trăng rắc sau lưng gã, giấu mặt gã vào trong bóng phủ. Đen, là màu sắc duy nhất trên người gã.
Gã chậm rãi nói, “Vốn chẳng có người biết chuyện Z nhỉ. Hoặc là nói, người biết chuyện Z kia chính là đội cảnh sát hình sự. Tao nên nói Lưu Triệu thông minh hay đần độn đây? Bịa bừa mấy câu nói nhảm đã muốn tay không bắt cướp rồi sao?”
Lăng Bác Kim cười lạnh, “Tôi thấy kẻ đần độn thật sự hẳn là Triệu tiên sinh. Rất nhiều chuyện không phải Triệu tiên sinh cảm thấy không thể thì là không thể đâu.”
Triệu Thác Đường cũng không tức giận, nói dửng dưng, “Vậy mày giải thích đi, vì sao lúc Băng gia tới nhà máy sợi lại bị cảnh sát mai phục bắt quả tang?”
Lăng Bác Kim ngớ ra, “Sao được chứ?”
“Có phải mày không ngờ được tao thật sự mời Băng gia tới giao dịch đúng không?” Triệu Thác Đường lấy găng cao su ra khỏi túi, chậm rãi đeo vào tay, “Tao nói thật cho mày vậy, dù Trang Tranh sắp xếp một người biết chuyện Z thì hắn cũng không có khả năng nắm thóp của tao, vì băng ghi hình tao cầm về ngay khi tới tay Trang Tranh rồi.”
Nếu Thường Trấn Viễn ở đây thì sợ lại phải giật mình rồi. Vì kiếp trước tuy Trang Tranh mãi mới lấy được băng ghi hình từ tay Băng gia, nhưng không khó khăn như kiếp này, nào ngờ một ngày trước khi gặp chuyện mới tới tay.
“Băng gia là một kẻ giữ lời, nếu lão cho Trang Tranh thì chắc chắn sẽ không giữ lại một phần nào.” Triệu Thác Đường nói, “Giờ, mày nên biết vì sao từ đầu tới cuối tao đều không tin kẻ gọi là người biết chuyện kia rồi chứ?”
Lăng Bác Kim nói, “Nếu không tin thì vì sao còn muốn tìm tới tôi?”
“Không phải tao tìm mày, mà là mày chọc tao.” Triệu Thác Đường đột nhiên giằng lấy súng khỏi tay thuộc hạ, hung dữ nhắm vào đầu cậu, “Tao đã cho mày cơ hội, bảo mày cút xa một chút, do mày không biết điều! Tao vốn rất có hứng chơi tiếp với thằng người biết chuyện tự cho là đúng kia, tao cũng rất muốn biết nó là thằng nội ứng mắt mù của Trang Tranh, hay là thằng cảnh sát muốn há miệng chờ sung. Song chúng mày ngàn không nên vạn không nên động tới Thành Vân Mạt.”
Khoảng cách gần nhìn nhau khiến Lăng Bác Kim chứng kiến rõ ràng sóng cả cuồn cuộn dưới bề ngoài yên ả của Triệu Thác Đường.
“Cô ấy sai ở đâu? Kẻ giết người là tao, kẻ buôn lậu là tao, kẻ buôn thuốc phiện cũng là tao! Dù cô ấy có sai thì cũng là do Diêu Khải Long, do tao! Đám cảnh sát chúng mày, kẻ nào kẻ nấy nói đến là đường hoàng, nào là chính nghĩa, nào là pháp luật, nào là bảo vệ công dân, nhưng hành vi gây nên lại chẳng bằng chó lợn! Chúng mày sử dụng vết thương và sự tiếc nuối sâu thẳm trong lòng một người phụ nữ để lừa gạt cô ấy lợi dụng cô ấy, lẽ nào không cảm thấy day dứt sao?”
Lăng Bác Kim nói, “Tôi thật sự coi chị ấy là chị.”
Cậu chưa dứt lời, Triệu Thác Đường đã nện mạnh báng súng lên trán cậu.
Lăng Bác Kim bị đánh ngửa về sau, chân không tự chủ được lùi lại hai bước mới đứng vững. Trán truyền đến cơn đau đớn dữ dội. Máy chảy xuống tí tách, cậu che vết thương, đầu gối khom lại, cảnh giác nhìn Triệu Thác Đường một lần nữa giơ tay lên.
Mùi máu tươi ngập tràn trong không khí kích thích cơn khát máu trong lòng Triệu Thác Đường.
Vẻ ngụy trang nhã nhặn bong tróc ra. Triệu Thác Đường hoàn toàn phơi bày sự điên cuồng bên trong, “Không kẻ nào có thể tổn thương cô ấy dưới mí mắt tao! Không kẻ nào!”
“Kẻ thật sự tổn thương chị ta là mày nhỉ?!” Lăng Bác Kim chợt nổi đóa! Cậu chỉ vào mũi Triệu Thác Đường, “Kẻ thật sự lợi dụng chị ta lẽ nào không phải mày sao?”
Động tác của Triệu Thác Đường khựng lại.
Cuối cùng cũng tới rồi!
Cảm xúc nôn nóng của Thường Trấn Viễn dịu lại tức thì, giống như trước mỗi lần làm ăn lớn, tâm tình của hắn luôn từ sốt ruột trở về yên ổn. Hắn ngừng xe dưới tàng cây, sau đó rút súng ra, lặng lẽ mở cửa xe, cúi người, chậm rãi áp sát dãy nhà trệt tối om om kia.
Dãy nhà trệt này xây ở trong rừng, bề ngoài nhìn thoáng qua giống như nhà dân bình thường, nhưng bên trong thì thông nhau. Quả núi này vẫn chưa được khai phá, bình thường không có ai qua lại, vì vậy được hắn và Triệu Thác Đường dùng làm nhà kho tập kết đồ, bọn hắn gọi nó là kho 303.
Hắn trườn tới sau nhà kho, lặng lẽ dò xét trên trong, tối như mực chẳng có gì cả.
Lẽ nào không ở đây?
Từng ngón tay cầm súng của Thường Trấn Viễn căng ra.
Đoàng.
Trên núi chợt truyền tới tiếng súng ngắn ngủi.