Đầu to hút thuốc mất kiên nhẫn.
Thường Trấn Viễn sợ hút gián tiếp, ước chừng Chu Tiến chưa ra ngay đâu, dứt khoát xuống xe đi dạo xung quanh, gặp tiệm báo thì tiện đó mua hai tờ báo địa phương tìm tin tức nhà ở.
Đầu to ló đầu ra cửa sổ, thuận tay giật lấy, “Đọc gì vậy?”
Cả một mặt đều là quảng cáo nhà ở thương mại chém ảo tung chảo.
“Cậu định mua nhà à?” Đầu to nói, “Đã tìm được người dọn nhà dọn cửa cho chưa?”
Thường Trấn Viễn nói, “Chỗ tôi đang ở xa cục cảnh sát, muốn mua gần chút, đi làm tan tầm cũng tiện.”
“Anh đã bảo cậu mua nhà mãi rồi mà, lúc đó chả phải cậu nói không biết sau này sẽ ở đâu, chưa quyết định được sao? Sao lại nghĩ thông rồi? Trong lòng có người rồi à?” Đầu to ranh mãnh nhìn hắn.
Người trong lòng?
Đúng là có hai người.
Một là Triệu Thác Đường, một là Lăng Bác Kim, đều là người hắn chỉ muốn nghiền thành tro.
Thường Trấn Viễn gấp báo lại, “Anh có chỗ nào tốt không?”
“Có chứ.” Đầu to nằm nhoài lên cửa sổ xe, vui vẻ giới thiệu, “Khu dân cư chỗ anh rất tốt, mặc dù hơi xa cục cảnh sát, nhưng gần đó có bệnh viện có siêu thị có trường học, phụ phí chung cư không đắt nhưng quản lý rất tốt. Cậu suy nghĩ đi nhé.”
Thường Trấn Viễn nói, “Tên gì?”
“Tên gì?” Đầu to cầm báo đập vào bụng Thường Trấn Viễn, “May cho cậu còn hỏi ra được, sáng tới tối mọc ra bụng mà không thêm được thịt. Hạnh Phúc Điền Viên ấy, hơn bốn ngàn một mét vuông, đừng kêu đắt, về sau chắc chắn tăng giá.”
Tăng là cái chắc. Khu Hạnh Phúc Điền Viên trong trí nhớ của Thường Trấn Viễn về sau dường như xấp xỉ mười bốn mười lăm ngàn một mét vuông, dù là để đầu tư thì cũng không tệ.
Đầu to thấy Thường Trấn Viễn do dự, cho rằng hắn lo chuyện tiền nong, cười bảo, “Sợ không trả nổi tiền vay à? Hề, anh bày cho cậu một đường. Hai thằng ranh Vương Thụy với Lăng Bác Kim ở ký túc xá không quen, anh tính cho bọn nó thuê gian phòng. Bọn nó đang lưỡng lự. Cậu xem đi, cơ hội tốt quá phải không. Bọn nó chắc chắn là không thể chen hai người vào một phòng được, Lăng Bác Kim nhất định là phải tìm chỗ khác rồi. Đến lúc đó cậu mua nhà rồi cho nó thuê, thế chẳng phải là có hai người trả khoản vay rồi đó sao?”
Ở chung một nhà với kẻ thù?
Vậy kết quả chắc chắn là không còn ai trả tiền vay nữa —— một kẻ chết, một kẻ xộ khám.
Thường Trấn Viễn nhét báo vào trong xe, nói qua quýt, “Biết vậy.”
“Đừng biết vậy chứ…” Đầu to đang hứng nói, bắt đầu liến thoắng miêu tả viễn cảnh xinh đẹp bốn người hai nhà.
Thường Trấn Viễn nhảy vào ghế sau, co chân ngủ.
“Cái tên này!” Đầu to bất đắc dĩ.
Trong xe không có vôi tường bở từng mảng và báo cũ màu vàng ố, nhưng không gian quá nhỏ, Thường Trấn Viễn nằm không hề thoải mái. Hắn chợp mắt một lúc rồi ngồi dậy, đúng lúc Lưu Triệu gọi điện tới.
Đầu to nhìn vẻ ngưng trọng của hắn qua gương chiếu hậu, không khỏi quay đầu lại nói, “Xảy ra chuyện gì rồi à?”
Thường Trấn Viễn cúp điện thoại, nhét vào trong túi, “Chuyện riêng. Đội trưởng bảo có người tới cục cảnh sát tìm tôi.”
“Oắt cậu mà cũng có người nhớ tới sao?” Đầu to tò mò nói, “Nam hay nữ thế?”
Thường Trấn Viễn nói, “Anh ở đây trông, tôi về trước đây.”
Đầu to cả kinh, “Về luôn sao? Xảy ra chuyện gì thế?” Nếu không phải trong nhà có chuyện lớn, Lưu Triệu chắc chắn không có khả năng bảo bọn họ rời đi khi đang chấp hành nhiệm vụ, cùng lắm là bảo người thay ca tới sớm hơn thôi.
Thường Trấn Viễn không nói. Không phải hắn không muốn nói mà là hắn cũng không biết.
Thư ký của phó thị trưởng tìm hắn?
Trò gì thế này!
Hắn bắt xe ven đường quay về cục cảnh sát. Một con Hongqi[1] đỗ bên cục cảnh sát, có một người ngồi ở ghế lái, dáng vẻ nhã nhặn, đeo mắt kính gọng vàng, trông thấy hắn thì lập tức xuống xe.
Thường Trấn Viễn nhận ra ông ta là thư ký của phó thị trưởng thường vụ đương nhiệm, hình như họ Liêu.
“Đang làm việc ở ngoài à?” Thư ký Liêu cười đến là ôn tồn, “Có thời gian không? Lên xe nói chuyện.”
Ông ta chọn đợi ở cổng chứ không vào trong cục cảnh sát, có thể thấy là không muốn để người khác biết được nội dung cuộc nói chuyện của bọn họ. Trong lòng Thường Trấn Viễn giật thịch, không biết ý đồ của vị thư ký phó thị trưởng chỉ cần rỉ tai là có thể khiến thành phố này rung rinh ra sao đây.
Hai người ngồi vào xe, đóng cửa lại, bầu không khí hơi vi diệu.
Thư ký Liêu nói, “Từ lần ăn cơm với bố cháu đến giờ chắc ngót nghét một năm rồi, bận suốt thôi, mãi hôm nay mới rảnh được chút bèn tới thăm cháu. Sao rồi? Cục cảnh sát vẫn bận thế này à?”
Thường Trấn Viễn nói, “Cũng vầy vậy ạ.”
“Bố cháu bảo cháu muốn đổi nghề.” Thư ký Liêu nói, “Chú thấy cũng được. Mỗi người mỗi chí mà, cháu đừng vội, để chú xem giúp cháu xem có đơn vị nào tốt không đã.”
Thường Trấn Viễn muốn đổi nghề?
Hắn ngẩn ra, nhớ tới lọ thuốc ngủ nọ, lại cảm thấy rất hợp lý. Xem hình thể của Thường Trấn Viễn, hắn không phải là người dùng võ chống ác, cũng không phải người bênh vực kẻ yếu, nhất định làm cảnh sát hình sự rất áp lực với hắn.
Thư ký Liêu nói, “Cháu cũng biết tình hình xin việc dạo này rất khó khăn đấy, cháu từ bộ đội đi lên, phải du di yêu cầu nghề nghiệp chút. Có điều cứ yên tâm, chuyện này cứ để chú Liêu cháu lo.”
Thường Trấn Viễn nghe ông ta nói vậy thì biết chuyện này áng chừng cũng có hy vọng rồi. Nhưng hiện tại hắn không hề muốn đổi nghề, đổi nghề rồi thì hắn bắt Triệu Thác Đường thế nào? “Chú Liêu.” Thường Trấn Viễn cố gắng không nhìn khuôn mặt sêm sêm tuổi mình khi chết ở đời trước, “Phiền chú quá, giờ cháu hiểu rõ ràng rồi, làm cảnh sát hình sự vẫn hơn ạ.”
Thư ký Liêu hơi há miệng, nhanh chóng nhếch miệng nói, “Cháu hiểu rõ ràng rồi sao?”
Thường Trấn Viễn gật đầu.
“Nếu hiểu rõ ràng rồi thì sao không bật di động? Không nghe điện của bố cháu?” Thư ký Liêu nhíu mày không đồng tình, “Bố cháu vì chuyện của cháu lo lắng nhường nào, chẳng lẽ bấy nhiêu đây còn không bỏ được gút mắc nhỏ nhoi của cháu?”
Thường Trấn Viễn suy nghĩ nhanh chóng, thuận miệng bịa lý do, “Cháu mất máy.”
Thư ký Liêu biết hắn đang viện cớ nhưng không vạch trần, lấy di động ra gọi một cuộc, “Lão Thường à, không quấy rầy anh chứ? Giờ tôi đang ở cạnh Trấn Viễn, đang nói về việc phát triển tương lai của nó… Ừ ừ, giờ nó thay đổi quan điểm rồi, đồng ý với anh rồi… Ừm, cụ thể thì để chính nó nói với anh nhé.”
Thường Trấn Viễn đón lấy điện thoại thư ký Liêu đưa tới, trong lòng khỏi phải nói là vặn vẹo thế nào rồi. Đời trước bố hắn chết sớm, chẳng ngờ đời này lại lãi một ông.
“Sao? Nghĩ thoáng rồi à?” Giọng nói truyền từ điện thoại tới rất thánh thót, cộng thêm phát âm rất chuẩn rất rành rọt, có thể sánh với người dẫn chương trình đài truyền hình trung ương, quả thực khó mà tin nổi chủ nhân giọng nói này lại có đứa con lớn tướng như Thường Trấn Viễn.
“Dạ.” Dù sao cũng là ông bô của nguyên chủ, Thường Trấn Viễn không dám nói nhiều.
Đối phương nói, “Nếu quyết tâm rồi thì làm cho tốt. Làm công an không phải là không thể nổi bật đâu!”
“Dạ.”
“À phải, Lịch Sâm đợt này tới chỗ con rồi, con gặp chưa vậy?”
“Gặp rồi.”
Đối phương dừng một chút rồi nói, “Nó tới tìm con à?”
“Dạ.”
“Trước khi đi con nói gì với bố con còn nhớ không?”
“…” Tất nhiên là không nhớ rồi. Thường Trấn Viễn đành phải không lên tiếng.
Đối phương nói, “Kết bạn thì không sao, nhưng nên có chừng có mực. Lịch Sâm tuổi trẻ tài cao, con đừng làm chậm trễ nó. Bố nói với Lịch Sâm con có bạn gái rồi, chuyện này chú Liêu con biết, chú ấy sẽ sắp xếp cho con. Đàn ông thành gia lập nghiệp là chuyện sớm muộn, con lần lữa nhiều năm vậy cũng nên ổn định lại rồi. Bên bố tạm thời không đi được, đợi bên con thu xếp ổn thỏa rồi thì bố qua thăm con.”
Thường Trấn Viễn lo sốt vó, buột miệng nói, “Bao giờ bố tới?”
Đầu bên kia im lặng một lát, thả chậm ngữ điệu, “Hai tháng nữa nhé.” Rõ ràng là ông ta tưởng nhầm Thường Trấn Viễn hy vọng mình tới, trong giọng nói chứa một chút áy náy không dễ nhận ra, “Đừng có vất thẻ ngân hàng nông nghiệp đi, mấy ngày nữa bố sẽ chuyển tiền vào.”
Nói tới chữ tiền, Thường Trấn Viễn rốt cuộc cũng có tinh thần. Thứ hắn cần có nhất bây giờ chính là tiền, “Con muốn mua nhà.”
Bố Thường nói, “Ừ. Đúng là nên xem xét rồi, chuyện này bố sẽ nói với chú Liêu con, con đừng lo lắng.”
Cúp điện thoại, thư ký Liêu không đi ngay mà ngồi tán gẫu với hắn. Dù sao cũng là thân tín của phó thị trưởng, tùy mặt gửi lời giỏi nói chuyện, không hề nhắc tới chuyện ban nãy mà chỉ nói lan man trời nam bể bắc, nhanh chóng xích gần quan hệ giữa hai người, dù là Thường Trấn Viễn của hiện tại cũng không nhịn được mà thoáng nới lỏng phòng bị với ông ta, bắt đầu yên lòng trò chuyện.
Từ lúc hắn sống lại tới giờ, đây là người đầu tiên có thể khiến hắn dùng kiến thức của Trang Tranh để nói chuyện.
Hai người trò chuyện nửa tiếng, cho số di động xong, Thường Trấn Viễn mới lưu luyến xuống xe. Trước lúc tạm biệt, ngữ khí thư ký Liêu nói chuyện với hắn đã không còn kiêu ngạo mở mồm ra là chú Liêu như lúc đầu rồi, ánh mắt nhìn hắn cũng tăng thêm đôi phần tán thưởng.
Thường Trấn Viễn biết thư ký Liêu này chưa từng tiếp xúc với Thường Trấn Viễn gốc nên không sợ ông ta nhìn ra sơ hở. Dù sao cũng không có nói chủ đề gì quá lớn lao, kể cả thư ký Liêu trở về nói lại với bố Thường, bố Thường cũng sẽ chỉ cho rằng ông ta nể mặt mình nên cố ý tâng bốc con mình, sẽ không nghĩ ngợi nhiều.
[1] Xe Hongqi được mệnh danh là Rolls Royce của Trung Quốc.
Untitled