• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Hai phiếu chọi một phiếu, Lịch Sâm thắng. Xe dừng ở cửa quán cà phê chuỗi quốc tế.

Lịch Sâm và Lăng Bác Kim đứng ở cửa, nhìn Thường Trấn Viễn nhăn mày đi tới.

Lịch Sâm mỉm cười, chuẩn bị sẵn một lô xích xông lời nói đợi hắn khởi binh hỏi tội, tiếc rằng đối phương xuyên thẳng qua hai người, đẩy cửa vào, thành thạo hệt như ông chủ quán này vậy.

Lăng Bác Kim cười, đi vào trước Lịch Sâm.

Thường Trấn Viễn lưu loát gọi xong trà sữa bánh ngọt, quay sang hỏi Lăng Bác Kim, “Cậu uống gì?”

Lăng Bác Kim kinh ngạc trong nháy mắt, nhưng che giấu rất tốt, bình tĩnh gọi tách cà phê và bánh ngọt cùng kiểu với Thường Trấn Viễn. Tới lượt Lịch Sâm, Thường Trấn Viễn nói, “Nhớ thanh toán đấy.”

Lịch Sâm, “…”

Ba người ngồi ở vị trí cửa sổ hẻo lánh.

Lịch Sâm đặt khay xuống, như cười như không, “Tôi còn định đợi cậu mời khách để bịt miệng tôi cơ đấy.”

Thường Trấn Viễn nói, “Giờ người đang gặp phiền toái hẳn là cậu chứ nhỉ?”

Lịch Sâm ung dung cầm cà phê lên, hớp một hớp, khiêm tốn thỉnh giáo, “Sao lại nói thế?”

Thường Trấn Viễn, “Mượn người của cháu ngoại Hầu Nguyên Côn, chắc chẳng phải mượn tới miền tây khai hoang đâu nhỉ?”

Lịch Sâm cười nói, “Đợt này nhà máy không đủ người, muốn mượn mấy người miễn phí để khuân vác. Cái này không phạm pháp phải không, cảnh sát Thường?”

Lăng Bác Kim xen vào, “Nhà máy gì?”

Lịch Sâm tựa vào thành ghế, ung dung nhún vai, “Chẳng có gì đâu, ít quần áo vớ vẩn thôi. Sao, cảnh sát Lăng định điều tra xem nhà máy của tôi có trốn thuế không à?”

Lăng Bác Kim nói, “Thế khi nào thì Lịch tiên sinh định để chúng tôi tới nhà máy giúp đỡ?”

“Tôi nào dám chứ.” Lịch Sâm xòe tay nói, “Hai vị đều là nhân tài bồi dưỡng trọng điểm của đất nước, ăn lương nhà nước, càn quét tệ nạn, bảo vệ nhân dân, giữ gìn trị an, cái chuyện khuân vác này dù tôi phải tự làm thì cũng không thể phiền tới hai vị được.”

Thường Trấn Viễn nói, “Thế vậy, hôm nay coi như chúng ta chưa gặp nhau hả?”

Lịch Sâm nhìn hắn, đáy mắt lập lòe vẻ cưng chiều mà theo người khác thấy thì buồn nôn quá chừng, “Nghe cậu hết.”

Thường Trấn Viễn nói, “Thế chỗ nhị ca cậu ăn nói lại thế nào?’

Lịch Sâm thăm dò, “Làm tốt lắm?”

Thường Trấn Viễn nói, “Mượn ba ngày?”

“Ba ngày quá ngắn.” Lịch Sâm móc lấy tách cà phê, nhẹ nhàng đung đưa, “Dù sao tháng sau cũng phải về, coi như là tôi đưa cậu đi công tác.”

Thường Trấn Viễn sầm mặt.

Lịch Sâm nói, “Nếu cậu không muốn gặp người nhà thì chúng ta chào xong đi ngay. Nhiều năm rồi không về, lẽ nào cậu không nhớ chút nào sao? Lúc trước hiệu trưởng còn gọi cho tôi, bảo trường sắp sửa, hỏi tôi có thời gian thì về xem, giờ không xem thì về sau chẳng xem được nữa rồi.”

Tường Trấn Viễn nói, “Nếu tôi nói không thì sao?”

Lịch Sâm cười, quay đầu nhìn ngoài cửa sổ, chậm rãi uống cà phê.

Lăng Bác Kim nhìn Thường Trấn Viễn cau chặt đầu mày, vô thức muốn nắm lấy tay hắn, nhưng tay mới vươn ra được nửa đã bị Thường Trấn Viễn phát hiện. Hắn ngạc nhiên nhìn cái tay rồi mới chuyển qua nhìn cậu.

Lăng Bác Kim nghĩ, giờ nụ cười trên mặt cậu hẳn là sượng lắm.

Thường Trấn Viễn đang nghĩ chuyện về nhà, lòng dạ rối bời, chẳng muốn để ý xem Lăng Bác Kim cất giấu mấy suy tính gì trong đầu, nói với Lịch Sâm, “Tôi về hay không, có liên quan tới cậu lắm à?”

Lịch Sâm nhìn chằm chằm vào cái bóng trên cửa sổ thủy tinh, cho tới khi cà phê trong tách bị mình uống cạn mới quay đầu lại nói, “Có.” Gã đặt tách xuống, đắn đo lời nói mãi rồi mới nói ra miệng, “Chúng ta quen nhau lâu vậy rồi, trải qua nhiều vậy rồi, từng nhu nhược, từng lui bước, sau đó cùng trưởng thành, còn gặp lại nhau nơi đất khách. Tôi nghĩ, đây là duyên phận, là cơ hội ông trời ban cho chúng ta một lần nữa. Tôi không muốn buông tay.”

Đáng tiếc cơ hội lại trao nhầm đối tượng.

Chợt Thường Trấn Viễn muốn cười lắm. Bên cạnh hắn có hai kẻ đang ngồi, một kẻ từng dây dưa với thân thể của hắn, một kẻ từng dính dáng tới linh hồn của hắn, song kẻ trước hắn không biết từng xảy ra chuyện gì, kẻ sau không biết hắn từng xảy ra chuyện gì, tổng kết hẳn hoi lại, hai mối tình cảm đều là đơn phương.

Đây là duyên phận cái con khỉ khô gì?

Hắn lấy thuốc ra, trước khi châm lửa thì thấy nhân viên phục vụ rục rịch bước chân, lại bỏ thuốc về.

Lăng Bác Kim nhìn ánh mắt nặng tình chẳng thể nào bới móc của Lịch Sâm và vẻ mâu thuẫn xoắn bện của Thường Trấn Viễn khi lấy thuốc cất thuốc, trong lòng thấy hẫng hụt. Thường Trấn Viễn với Lịch Sâm quen nhau, cậu biết, Lịch Sâm có ý với Thường Trấn Viễn, cậu cũng từng nghe tận tai, nhưng trước giờ cậu không hề biết vướng mắc giữa hai người họ lại sâu như vậy, sâu như một tấm rào chắn, hoàn toàn ngăn cậu ở ngoài.

Cậu ngẩn ngơ trong tích tắc.

Người hôm đó dây dưa môi lưỡi với mình, người thổ lộ với mình, là Thường Trấn Viễn đang ngồi kế bên sao? Nếu đúng, vì sao khoảng cách của hai người lại xa như vậy, dù ngồi cùng nhau, đầu gối chạm đầu gối mà vẫn giống như ở một thế giới khác?

Lăng Bác Kim lặng lẽ ngắm nhìn sườn mặt của Thường Trấn Viễn.

Trước khi Thường Trấn Viễn giảm béo cậu đã biết là hắn đẹp rồi, giảm béo xong đường nét rõ ràng, bớt đi mấy phần tròn trịa khờ khạo, tăng thêm mấy phần sắc bén dọa người, giống như thanh kiếm đã mài xong, bình thường tra trong vỏ kiếm, rút ra cái là lệ quang tứ phía.

Điểm này, hắn rất khác bố.

Bố giống như thanh đao, không có vỏ, để đâu cũng vô cùng bá khí. Bố sẽ không giấu mũi nhọn, ông luôn đứng ở vị trí phía trước, giống như một tòa thành kiên cố, dốc hết khả năng bảo vệ mỗi người ở dưới cánh chim của ông.

Thường Trấn Viễn cũng có thể kiên cố, nhưng người hắn bảo vệ quá ít, nếu không có lần Triệu Thác Đường bắt cóc để cậu trông thấy màn chiến đấu quên mình của Thường Trấn Viễn thì tới giờ cậu vẫn không thể tin bản thân nằm trong tòa thành của hắn. Thường Trấn Viễn luôn gây cho người ta cái cảm giác, hắn là một kẻ cô độc, và cũng là một kẻ chỉ cần cô độc.

“Cùng ăn cơm nhé?” Lịch Sâm đặt tay lên tay vịn ghế sô-pha đơn, hơi nghiêng người về trước. Nhìn vào khoảng cách giữa ba người, Lăng Bác Kim bị gạt ra ngoài một mình.

Thường Trấn Viễn nói, “Ăn xong thì không cần về nhà nữa à?”

Lịch Sâm cười nói, “Vậy thì tôi thiệt quá.”

Thường Trấn Viễn chẳng quá bận tâm việc thân phận nằm vùng của mình bị vạch trần, dù sao thì hắn chẳng hứng thú gì chuyện đối phó Hầu Nguyên Côn, có điều, thân phận bị vạch trần, nhiệm vụ nằm vùng bị hủy, kỳ nghỉ thư ký Liêu xin giùm hắn tự nhiên sẽ phát huy tác dụng. Nhưng thân phận nằm vùng không bị vạch trần, vẫn phải về cùng Lịch Sâm. Kết quả chẳng khác gì nhau.

Hắn bê bánh ngọt lên, ăn từng miếng lớn, sau đó đứng dậy nói, “Tôi về trước đây.”

Lịch Sâm ngả người ra sau, dành ra đủ không gian giữa mình và đối phương, “Được. Gặp ở sân bay nhé.”

Từ quán cà phê về nhà, trời đã tối hẳn, Lăng Bác Kim chủ động mua hai suất cơm hộp về. Ở cùng Thường Trấn Viễn lâu ngày, cậu biết rõ khẩu vị của hắn. Thường Trấn Viễn nhìn đồ ăn, không ừ hử gì cầm lấy suất mình thích, hai người một người ở phòng khách một người ở phòng ăn giải quyết xong.

Thường Trấn Viễn quay về phòng đi ngủ.

Lăng Bác Kim dọn dẹp xong, nằm trong phòng nhìn thời gian trên màn hình di động.

Thời gian trôi qua từng phút từng giây, những hình ảnh kể từ lúc quen Thường Trấn Viễn tới giờ cũng hiện ra từng bức từng tấm trong đầu, không phải phim ảnh mà lại sinh động hơn phim ảnh.

Nếu không ngẫm lại tỉ mỉ như vậy thì cậu sẽ không ý thức được Thường Trấn Viễn mạnh miệng mềm lòng đã thỏa hiệp quá nhiều với cậu. Đồng ý cho thuê nhà, xắn tay vào bếp, bảo vệ cậu lúc cậu nằm vùng, đỡ đạn cho cậu lúc cậu gặp nguy hiểm… Bản thân từng nói hắn giống bố mình, khi đó là nói chín bỏ làm mười, nhưng giờ cậu không thể không thừa nhận, quả thật là giống, trừ bố ra thì còn ai sẽ hy sinh bản thân vì cậu?

Lăng Bác Kim nghĩ tới đây, không khỏi nhớ lại nét mặt của Thường Trấn Viễn mỗi khi nghe cậu nói hắn giống bố, khóe miệng không nhịn được mà nhoẻn lên một vòng cung vui vẻ. Cậu của khi đó, chưa từng nghĩ tới hết thảy Thường Trấn Viễn làm đều xuất phát từ tình yêu. Thực tế thì, nếu Thường Trấn Viễn không chính miệng thổ lộ thì có lẽ cả đời cậu sẽ chẳng nghĩ tới khía cạnh này.

Di động chợt réo lên.

Lăng Bác Kim nhìn biểu hiện cuộc gọi đến, trong lòng căng thẳng, ngón tay nhấn xuống nút nghe hơi khẩn trương, “Mẹ à.”

“Ừ.” Đầu bên kia truyền tới giọng nói dịu dàng.

“Con cần tư vấn tâm lý.” Lăng Bác Kim tựa vào thành giường, nhìn cái bóng bị bóng đèn nhờ nhờ chiếu ra, miệng không tự chủ được mà trút bầu bí mật mắc mứu hai tháng trời với người thân nhất đáng tin nhất trên đời.

Kể từ ngày hôm sau, Thường Trấn Viễn cảm thấy Lăng Bác Kim hình như có gì đó khang khác. Tuy đó giờ cậu đã thường xuyên vồn vã chạy trước chạy sau rồi, nhưng bây giờ cảm thấy hoàn toàn không như lúc trước, cái rõ ràng nhất là… cậu không còn lảng tránh ánh mắt của mình nữa.

Thường Trấn Viễn vừa nhai bánh mì vừa nhìn Lăng Bác Kim đang rót sữa bò cho hắn.

“Mặt em dính gì à?” Lăng Bác Kim sán đầu qua.

Thường Trấn Viễn nói, “Cậu định thôi việc à?”

Lăng Bác Kim đẩy sữa bò tới trước mặt hắn, nụ cười không suy suyển, “Không đâu. Em coi công việc này như cái nghiệp cả đời rồi, sư phụ phải tiếp tục nâng đỡ em đó.”

Thường Trấn Viễn nghi hoặc nhìn sữa bò, “Cậu cho thêm cái gì vậy?”

“Sư phụ không thích à? Thế lần tới em mua sữa chua.” Lăng Bác Kim đưa mứt hoa quả cho hắn.

Thường Trấn Viễn giơ sữa bò tới bên miệng, nghĩ sao lại đặt xuống, “Tôi ăn bữa sáng kiểu ta vẫn hơn.”

Không dưng mà lại ân cần, chẳng phường trộm cắp cũng quân lọc lừa.

Hai người ăn cơm xong, Lăng Bác Kim mở loa ngoài báo cáo tình hình với Lưu Triệu.

Lưu Triệu hôm qua lại làm cả đêm, mơ mơ màng màng nghe lấy, tới khi cái tên Lịch Sâm xuất hiện mới tỉnh táo hoàn toàn, “Các cậu gặp phải Lịch Sâm sao?!”

Lăng Bác Kim nói kỹ chi tiết, gồm cả chuyện cùng tới quán cà phê, nhưng bỏ đi cuộc chuyện giữa gã và Thường Trấn Viễn.

“Nhiệm vụ nằm vùng hủy bỏ, các cậu về ngay lập tức.” Lưu Triệu nói không chút đắn đo.

Lăng Bác Kim, “Có lẽ Lịch Sâm sẽ không vạch trần bọn em.”

“Có lẽ?” Lưu Triệu nói, “Tôi còn thấy có lẽ tôi đẹp trai hơn Nhan Túc Ngang đấy!”

Lăng Bác Kim nói, “Đấy là sự thật.”

Lưu Triệu nói, “Tôi không đấu võ mồm với cậu. Kế hoạch nằm vùng tạm thời này vốn đã chồng chất sơ hở. Tuy bảo cậu tới thành phố chưa lâu nhưng ai biết chỗ Hầu Nguyên Côn có thu thập tư liệu về cậu hay không. Với cả A Tiêu nữa, cậu ta là ma cũ, số lần lộ mặt dù ít thì vẫn lớn hơn không. Tôi thấy kế hoạch này quá không an toàn, các cậu lập tức vứt bỏ!”

Lăng Bác Kim thấy ông ta cáu thật, lập tức thôi giỡn, “Sếp, nếu phía Hầu Nguyên Côn thật sự phát hiện thân phận của bọn em cũng không sao, dù sao thì tới giờ bọn em vẫn chưa điều tra được gì, không có chút tổn thất nào đối với bọn họ, cùng lắm là đuổi bọn em đi thôi, chứ làm gì tới nỗi sống mái với bọn em vì bị bọn em lừa?”

Lưu Triệu nói, “Cậu quên chuyện TriệuThác Đường rồi à?”

Lăng Bác Kim nói, “Chuyện đó khác. Triệu Thác Đường là bởi em tiếp cận Thành Vân Mạt, Hầu Nguyên Côn chắc chẳng đến nỗi muốn khử bọn em vì em tiếp cận Lỗ Dương Quang đâu ha?”

Lưu Triệu nói, “Đây toàn là đám cặn bã, không có gì là bọn chúng không làm được đâu!”

Lăng Bác Kim thấy hết cách, đành phải lôi Thường Trấn Viễn ra đỡ, “Em ở cùng sư phụ mà.”

Lưu Triệu nói, “Cậu coi cậu ta là áo chống đạn vạn năng đấy hả.”

Thường Trấn Viễn cũng khó hiểu nhìn cậu.

Lăng Bác Kim cười nói, “Có sư phụ ở đây, chắc chắn em sẽ không gặp chuyện gì.”

Thường Trấn Viễn rốt cuộc không nhịn nổi nữa mở miệng, “Cậu không nghĩ rằng tôi sẽ gặp chuyện à?”

“Em sẽ bảo vệ anh.” Lăng Bác Kim thề son sắt, “Sếp, bằng không như này, anh tạm cho bọn em ở đây quan sát hai ngày, nếu không có động tĩnh gì thì chứng tỏ bọn em nằm vùng không trót lọt, em sẽ từ bỏ.”

Lưu Triệu nói, “Nhỡ bọn chúng đối phó cậu như Triệu Thác Đường thì sao?”

“Vậy em cũng có kinh nghiệm tương quan rồi, đáp trả chắc chắn không vô dụng như lần trước.” Lăng Bác Kim cười hì hì nói.

Lưu Triệu nói, “Lần trước vì một súng của cậu mà tôi thiếu điều trở thành cái bàn cho cục trưởng đập mỗi ngày, thằng nhóc cậu đứng đắn tí cho tôi, có còn để tôi yên ổn trong cục cảnh sát nữa không vậy hả?”

Lăng Bác Kim nói, “Tốt xấu gì em cũng là cảnh sát, nếu không bị dồn tới đường cùng thì ai sẽ đụng tới em? Sếp, sếp cứ yên một trăm hai mươi cái tâm đi.”

Lưu Triệu nói, “A Tiêu, cậu nói gì đi chứ?”

Lăng Bác Kim mong mỏi nhìn Thường Trấn Viễn.

Thường Trấn Viễn nói, “Em muốn về nhà.”

Lưu Triệu nói, “Thế thì lấy kỳ nghỉ của cậu làm hạn cuối. Nếu tới khi cậu nghỉ phép mà phía Hầu Nguyên Côn vẫn chưa có động tĩnh gì thì Hòa thượng về ngay đơn vị. Tới lúc đó cậu cũng yên lòng mà nghỉ dài hơi.”

Thường Trấn Viễn, “…” Nhà hắn nói không phải cái đó! Hắn muốn về Hạnh Phúc Điền Viên.

Song Lăng Bác Kim không đợi hắn phản bác đã đồng ý không ngớt lời.

Cúp máy, Lăng Bác Kim nhìn hắn bằng cặp mắt sáng lấp lánh, “Sư phụ định về cùng Lịch Sâm thật đấy à?”

Thường Trấn Viễn nói, “Nói sau đi.”

Lăng Bác Kim nói trầm ngâm, “Trong cục đang điều tra Lịch Sâm, nếu không phải Triệu Thác Đường bị người ta dùng một mồi lửa thiêu, lòi ra Hầu Nguyên Côn thì giờ vụ án này hẳn là trọng điểm của trọng điểm.”

Thường Trấn Viễn nói, “Cậu biết vụ án này à?”

Lăng Bác Kim tần ngần rồi nói, “Lúc trước chẳng phải bọn em bắt được lô hàng mà Trần Cường Phú hợp tác với Lịch Sâm ở nhà máy in đó sao?”

Thường Trấn Viễn nói, “Tôi biết, nhà máy in còn nổ tung nữa.”

“Ở hiện trường vụ nổ tìm được mấy loại mực in, trải qua giám định, xác định là mực in đặc biệt.”

Bóng đèn trong đầu Thường Trấn Viễn sáng choang, “Mực in chống nhái?”

Lăng Bác Kim nói, “Dạ, vì vậy trong cục nghi ngờ…”

“Tiền giả.” Thường Trấn Viễn cuối cùng cũng hiểu vì sao bố Thường nói Lịch Sâm chơi hiểm. Buôn lậu buôn ma túy vẫn là kiếm tiền gián tiếp, còn in tiền giả thì coi mình là ngân hàng nhân dân luôn rồi còn gì.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK