Lăng Bác Kim đứng ở bên cửa, đợi câu trả lời của hắn.
Mặc dù ở lâu trong bệnh viện, việc đầu tiên hắn muốn làm khi về nhà quả đúng là tắm táp cho thoải mái, nhưng tuyệt đối không phải ở trước mặt một tên hung thủ đã từng giết mình.
Thường Trấn Viễn nói, “Không cần đâu.”
Lăng Bác Kim cũng chẳng ép, tiện tay bỏ chìa khóa vào túi, “Lúc nào sư phụ lên tầng thì ới em một tiếng, em đỡ sư phụ lên.”
Thường Trấn Viễn gật đầu.
Lăng Bác Kim về phòng thay quần áo. Cậu sợ không nghe thấy Thường Trấn Viễn gọi cậu nên cố ý hé cửa.
Thường Trấn Viễn nhìn cậu đi vào phòng, cầm lấy nạng chậm rãi đứng lên, sau đó nhảy về phía cầu thang.
Lúc hắn đi tới cầu thang, Lăng Bác Kim ló nửa người ra, miệng mấp máy như định nói gì đó, nhưng nhìn sườn mặt lạnh lùng của Thường Trấn Viễn thì nuốt lại lời nói, cứ thế lẳng lặng nhìn Thường Trấn Viễn chậm rãi nhảy lên tầng rồi mới yên lòng rụt người về.
Ngay lúc cậu quay về, Thường Trấn Viễn đứng ở đầu cầu thang nhìn về phía phòng cậu rồi quay người vào phòng.
Thiếu một cái chân, nhiều chuyện làm sẽ chậm hẳn đi, nhưng không phải là không ngồi được.
Thường Trấn Viễn ngồi trên nắp xí bệt, chậm rãi lau người xong rồi mặc áo ngủ. Theo hắn, tắm và ngủ là hai chuyện riêng tư nhất, tuyệt đối không cho phép người khác tham dự vào, kể cả là bạn trai bạn gái từng quen biết trước đây cũng chỉ giới hạn ở trong việc ấy thôi.
Mãi mới gặp được một người duy nhất khiến hắn muốn chia sẻ ở tuổi bốn mươi hai…
Hắn đứng dậy nhìn mình ở trong gương.
Khuôn mặt lạ lẫm, hoàn cảnh lạ lẫm, cuộc đời lạ lẫm… Mấy thứ này cũng không sao, ít nhất thì, linh hồn của hắn vẫn như vậy.
Thường Trấn Viễn chống nạng đi tới bên giường, kéo ngăn kéo tủ đầu giường, cầm một quyển nhật ký với mấy cái bút ra.
Phía đoàn thanh tra chợt biến hóa chóng mặt.
Phó thị trưởng trước đó chẳng hề quan tâm chuyện này đột nhiên gọi toàn bộ đoàn kiểm tra đi phê bình một trận, cho rằng bọn họ làm việc như này vào thời điểm này là làm bậy, chẳng những phá hỏng tình đoàn kết của tổ chức, mà còn can thiệp vào quá trình làm việc bình thường của các ban ngành đoàn thể khác, có dấu hiệu nghiêm trọng. Sau đó, ông ta tự mình gọi điện cho cục trưởng, bày tỏ lập trường công chính vô tư tuyệt đối của mình, cũng cho rằng dù Đồng Chấn Hổ có sai lầm trong quá trình phá án, nhưng xuất phát điểm thì tốt, có công có tội, nên khen thì phải khen mà nên phê bình thì phải phê bình, đừng vì quan hệ giữa ông ta và nghi can mà quan trọng hóa lên, đấy là việc mà ông ta ghét cay ghét đắng.
Làm sao mà cục trưởng không nghe ra ý trong lời của ông ta được, sau đó bảo Đồng Chấn Hổ nộp một bản kiểm điểm, chuyện này thế là xong.
Đoàn kiểm tra vốn vênh vênh váo váo cứ như vậy mà giải tán ê chề, thanh niên nói “chú tôi là phó thị trưởng” nọ nhanh chóng bị khởi tố, nhận được phán quyết tương xứng.
Về việc này thì Đầu to rất xúc động, “Em bảo coi, ông phó thị trưởng này làm sớm luôn đi cho rồi, sao cứ phải đợi đoàn kiểm tra tới xong lại về mới thò mặt ra.”
Cá nhỏ nói, “Thế thì anh chả hiểu gì. Phó thị trưởng là thế nào cơ chứ? Chính là quan lớn phụ trách thành phố này. Người ta bận lu bù, có thể quản lý việc đoàn thanh tra nhỏ như cái mắt muỗi là chúng ta đã nên cười trộm rồi, còn dám phàn nàn ông ta quản lý không kịp thời sao? Bao Thanh Thiên cũng phải đợi vụ án xảy ra rồi mới xử lý được đó, có lần nào mà anh thấy Bao Thanh Thiên xuất hiện ngay lúc vụ án bảo hung thủ không được nhúc nhích không?”
Đầu to cười to.
Gậy trúc nói, “Không tìm mấy kẻ chết thay thì sao tạo dựng được hình tượng tích cực lớn lao của phó thị trưởng. Thấy đó, vì việc chung quên việc nhà, công chính liêm minh, hai lá cờ ụp trên trán, đường làm quan sau này chắc chắn thênh thang.”
Cá nhỏ nói, “Gì lại nói thẳng thế. Dù sao kẻ xấu nhận trừng phạt thích đáng, chính nghĩa được biểu dương là xong rồi. Còn mấy lề thói đằng sau, liên quan gì tới chúng ta? Sếp bảo phải không, sếp?”
Lưu Triệu ngẩng đầu khỏi đống văn kiện, “Tôi đang định viết thư tiến cử cho mấy cô cậu đấy.”
Cá nhỏ nghệch ra, “Tới đâu ạ?”
“Tòa thị chính.” Lưu Triệu nói, “Chẳng phải cô cậu quan tâm tới phó thị trưởng đấy thôi, tới toà thị chính là quan tâm ngày đêm được rồi.”
Cá nhỏ thè lưỡi.
Gậy trúc cúi đầu không nói gì.
Bình thường, tình huống thế này luôn có Đầu to đứng ra đỡ đạn, lần này anh ta cũng không phụ sự hy vọng của mọi người, cười hì hì sán tới bên Lưu Triệu nói, “Đồ đệ của em với đồ đệ của A Tiêu đang chiến đấu anh dũng ở tiền tuyến đó. Tên Triệu Thác Đường cỏn con kia, chắc chắn không trốn khỏi Ngũ Chỉ Sơn của ông này được đâu.”
Lưu Triệu ngẩng đầu, như cười như không nhìn anh ta, “Theo như cậu nói thì về sau chúng ta chẳng cần làm gì nữa, cứ bắt tréo chân xem ông Đầu to biểu diễn là được rồi nhỉ.”
Đầu to cười khan nói, “Chủ yếu là dựa vào sự lãnh đạo tài tình của sếp Lưu anh, không thì sao chúng em gánh vác nổi.”
Cá nhỏ giải vây, “Chẳng phải anh với A Tiêu ở cùng một tòa nhà sao, chân ảnh thế nào rồi?”
Đầu to nói, “Vẫn bó thạch cao.”
Cá nhỏ nói, “Trời càng ngày càng nóng, bó thạch cao vậy bất tiện quá.”
Đầu to nói, “Lại chả thế à, tại anh cả, đi giới thiệu cái nhà như thế.”
“So với tiền nhà tiết kiệm được thì chút tiền chữa trị này chẳng đáng gì.” Thường Trấn Viễn co chân, chống nạng đi chậm rãi từ ngoài vào.
Đầu to vội đứng lên, “Ô hô, ngọn gió nào thổi cậu tới vậy?”
Thường Trấn Viễn đứng trong văn phòng, “Tìm đội trưởng nói mấy chuyện.”
Đầu to tò mò lại gần, “Chuyện gì thế, sao không nói qua điện thoại?”
Gậy trúc và Cá nhỏ cũng nhìn sang.
Thường Trấn Viễn nói, “Chuyện riêng.”
Đầu to nói, “Tăng lương à? Hay là tìm sếp Lưu mở cửa sau sửa thành tai nạn lao động cho cậu?”
Lưu Triệu cười mắng, “Xéo! Trong đầu chẳng có chuyện gì đứng đắn cả. Chẳng phải vẫn còn những bản án khác đó à? Đừng lo mỗi Triệu Thác Đường, những bản án khác cũng phải bắt!”
Đầu to nói, “Bảo đám tiểu Giả làm rồi, em làm việc thì sếp cứ yên tâm.”
Cá nhỏ thấy Thường Trấn Viễn chỉ đứng mà không nói gì, biết hắn muốn nói riêng với Lưu Triệu, bèn biết ý đứng lên, “Huênh hoang chỉ nói chẳng làm. Đi thôi nào, qua xem bên tiểu Giả có tiến triển gì không.”
Đầu to nói, “Đám tiểu Giả vẫn đang ở khu mới mà.”
“Chiệp.” Cá nhỏ liếc mắt với anh ta.
Bấy giờ Đầu to mới vùng vằng đi ra ngoài.
Lúc Gậy trúc đứng dậy, bóng gió nhìn qua Thường Trấn Viễn.
Thường Trấn Viễn làm như không thấy được.
Cửa từ ngoài nhẹ nhàng khép lại, văn phòng yên tĩnh hẳn đi.
Lưu Triệu lấy hai điếu thuốc ra, đưa hắn một điếu, “Sao, có chuyện gì không vừa lòng à?”
Thường Trấn Viễn lấy một quyển vở ra khỏi túi, đặt lên bàn Lưu Triệu, “Mấy hôm trước tình cờ có được thứ này.”
“Gì vậy?” Lưu Triệu vừa nói vừa lật ra xem, lập tức nghiêm túc lại. Ông ta trừng Thường Trấn Viễn một cái, lửa giận tụ ở trong mắt, lửng lơ ở giới hạn bùng nổ. Nhưng ông ta nhanh chóng nhịn lại, tiếp tục đọc.
Thường Trấn Viễn ngồi xuống sô-pha, tay mân mê điếu thuốc, ánh mắt cứ cách vài phút lại liếc Lưu Triệu một lần.
Lưu Triệu đọc vô cùng chăm chú, không sót một chữ.
Bên ngoài chợt có hai người chạy qua, bước chân như sấm, càng tô đậm sự yên tĩnh trong phòng.
Lưu Triệu khép vở lại ngẩng đầu lên, “Từ đâu vậy?”
Thường Trấn Viễn nhún vai nói, “Tình cờ có được.”
“Tình cờ?” Lưu Triệu đen mặt, “Nhật ký của Trang Tranh mà cũng có thể tình cờ có được sao?! Cậu thấy tôi nói lý do này cho cục trưởng nghe liệu ông ta tin hay không hả?”
Thường Trấn Viễn nói, “Quan trọng nhất là anh có tin hay không.”
“Tôi không tin!” Lưu Triệu ném vở đứng lên, “Thường Trấn Viễn, cậu vượt phép quá rồi đấy! Trước kia cậu bộp chộp cậu liều lĩnh, tôi luôn có thể mắt nhắm mắt mở, vì tôi cho rằng cậu có chừng mực, có nắm chắc, nhưng quyển nhật ký này là thế nào chứ? Đừng có nói là Lịch Sâm đưa cậu, thứ này không phải gã muốn lấy là lấy được.”
Thường Trấn Viễn nói thản nhiên, “Thế anh nói coi em lấy được thế nào vậy?”
Lưu Triệu cười lạnh mấy tiếng, “Người bình thường viết nhật ký không để trong nhà thì là mang bên mình. Lúc Trang Tranh gặp chuyện, cậu cũng có mặt, cậu là người đầu tiên vào phòng của Trang Tranh. Đừng nói với tôi không phải cậu lấy được lúc đó đấy.”
Thường Trấn Viễn nói, “Nếu em bảo không phải thì sao?”
“Thế thì cậu nói cho rõ vì sao lại có được.” Ngón tay Lưu Triệu đâm lên mặt bàn, giận hầm hầm, “Tôi nói cho cậu hay, đây không phải là trò đùa đâu! Thân là nhân viên công chức, lén giấu vật chứng… cậu mưu mô cái gì? Muốn hăm dọa, muốn tống tiền, muốn đòi lợi từ Triệu Thác Đường? Cậu nói coi người khác có nghĩ vậy không? Cậu muốn người ta nghĩ thế nào?”
Thường Trấn Viễn gật đầu nói, “Anh nói đúng.”
“Gì hả?”
“Em tống tiền thật rồi.” Thường Trấn Viễn nói.
Vẻ mặt Lưu Triệu không thể dùng chữ khó coi để miêu tả được nữa, cả người như một ngọn núi lửa, bất cứ lúc nào cũng có thể phun trào.