Lăng Bác Kim kéo ghế ra, thuận tay chia đũa cho hắn.
Thường Trấn Viễn nhìn đồ ăn, có mặn có chay, có cá có thịt, rất phong phú. “Tôi đi rót xì dầu.” Hắn đặt đũa xuống bàn, quay người đi vào phòng bếp. Phòng bếp bây giờ giống như một bãi chiến trường, lộn xộn bừa bãi.
Hắn nhìn về phía thùng rác. Chỗ đó bình thường đều cất giấu chân tướng của phòng bếp —— lần này cũng không ngoại lệ. Phía trên cùng là một tầng xương sườn đen sì, nhìn màu sắc mà nói, trộn với than đá cũng không vấn đề, phía dưới là một con cá, thịt bị xiên lung tung, giống như từng bị quất roi, sâu hoắm đủ để thấy xương. Xuống tiếp nữa … hắn không nhìn tiếp. Hắn sợ còn nhìn nữa sẽ ảnh hưởng tới vị giác.
Lăng Bác Kim thấy Thường Trấn Viễn đi tay không ra, thắc mắc, “Xì dầu đâu ạ?”
Thường Trấn Viễn nói, “Tôi chợt nhớ ra tôi không thích xì dầu lắm.”
“…” Lăng Bác Kim gắp đùi gà bỏ vào bát của Thường Trấn Viễn, “Sư phụ, ăn đùi gà đi ạ.”
Thường Trấn Viễn gắp cho cậu cọng giá đỗ, “Cậu cũng ăn đi.”
Lăng Bác Kim cười hì hì ăn.
Ăn cơm xong, Thường Trấn Viễn đang định dồn đống đồ lại rồi ngồi chơi xơi nước thì thấy Lăng Bác Kim đứng lên nói, “Sư phụ, để em dọn.”
Phòng bếp như vậy cũng chỉ cậu mới dọn được. Thường Trấn Viễn vừa nghĩ tới đống bừa bộn ở phòng bếp liền phủi mông rời đi không hề áy náy.
Lăng Bác Kim thấy hắn đi tới cửa, vội nói, “Sư phụ đi đâu thế?”
Thường Trấn Viễn nói, “Tản bộ.”
“Sư phụ đợi em, em đi với.” Lăng Bác Kim nói rồi định cởi tạp dề ra, thì nghe thấy Thường Trấn Viễn nói, “Phòng bếp dọn sạch rồi à?”
Lăng Bác Kim khựng lại, rồi lặng lẽ đeo tạp dề lại, nhìn hắn bằng đôi mắt đáng thương.
Biểu cảm như vậy suýt nữa thì khiến Thường Trấn Viễn tách khuôn mặt của Lăng Bác Kim với Từ Tắc Thừa ra… Có điều là suýt nữa thôi.
Thường Trấn Viễn lạnh lùng nhìn cậu một cái, mở cửa đi chẳng thèm quay đầu lại.
Đến dưới tòa nhà liền trông thấy cửa nhà Đầu to mở toang. Đầu to nghe được tiếng bước chân đi ra, cười nói, “Hê, anh vừa nghe tiếng thì biết là cậu luôn.”
“Hôm nay anh không đi làm à?”
“Trưa chuồn về ăn cơm chứ sao.” Đầu to nói, “Đồ ăn trong cục có phải cậu không biết đâu, chỉ để sinh tồn chứ chất lượng sinh tồn thì miễn bàn.”
Thường Trấn Viễn nhíu mày nói, “Nhà anh không khóa cửa à?”
“Ban ngày ban mặt, người ở cả đây, khóa gì chứ?” Đầu to nói đĩnh đạc, “Trong nhà có hai cảnh sát mà còn bị trộm bị cướp thì anh khỏi về cục cảnh sát, trực tiếp chôn xuống đất luôn thôi. Hơn nữa, anh không mở cửa thì sao biết khi nào các cậu xuống được?”
Thường Trấn Viễn nói, “Anh giám sát bọn tôi à?”
“Anh em với nhau nói giám sát gì chứ. Anh sợ các cậu thiếu thứ gì nên mới mở cửa nhìn cho rõ mà.”
Đầu to đang định nói tiếp thì Thường Trấn Viễn đóng cửa lại giúp anh ta.
“Giờ tôi thiếu quyền riêng tư.”
Hắn ra khỏi tòa nhà, trông thấy Đầu to ở bên cửa sổ hô lớn, “Anh vừa thấy một mình Hòa thượng xuống mua đồ ăn nhanh, sao cậu không chăm lo đồ ăn thức uống của nó hả?” Giọng anh ta vốn đã lớn, hô to như vậy, lập tức có cảm giác truyền khắp nam bắc tòa nhà.
Thường Trấn Viễn ngừng chân, quay đầu lại nói, “Bởi vì cậu ta không phải tôi đẻ ra.”
Đầu to quay qua nhìn Vương Thụy đang cầm sạn đảo đồ ăn lia lịa, tiện tay cầm miếng cà rốt đã cắt xong lên bỏ vào miệng, vừa nhai vừa nói, “Nhưng cậu cũng đâu do anh đẻ ra, không phải anh cũng rất chăm cậu sao.”
Đối phương là sư phụ, Vương Thụy không dám đùa kiểu anh có phải do em đẻ ra hay không, chỉ có thể gầm gừ, “Rốt cuộc là ai đang chăm ai vậy?”
Thường Trấn Viễn đi bộ tới một tiệm nét cách chừng một trăm mét nhận thư.
Tư liệu về trùm Philippines gửi lần trước hiển nhiên khiến Triệu Thác Đường hơi mất kiên nhẫn. Chuyện không vừa ý dạo này quá nhiều, Chu Tiến và Tưởng Thự Quang đồng loạt bị tố cáo, thái độ của Tưởng Lỗi với gã kém xa hồi trước, đường vận hàng ban đầu rõ ràng là không dễ đi rồi, mà tay trùm Philippines kia vẫn đang không ngừng hối gã về chuyện xuất hàng, lại cộng thêm tên người biết chuyện Z chẳng biết từ đâu bốc ra, gã vội tới nỗi sứt đầu mẻ trán.
Song vội thì vội chứ mạch suy nghĩ của gã vẫn rất rõ ràng.
Dựa theo tin tức không ngừng truyền tới của người biết chuyện Z, gã có thể xác định được hai việc.
Thứ nhất, không cần biết có phải trong tay hắn tóm được sơ hở của mình hay không, có một điều có thể khẳng định được là, quan hệ giữa hắn và Trang Tranh không hề nông cạn, có thể biết được rất nhiều chuyện mà đến chính gã cũng không biết. Thứ hai, có khả năng người biết chuyện Z có tai mắt ở cục cảnh sát. Vẫn nhớ lúc Tưởng Thự Quang bị bắt giam, hắn từng lập tức gửi một bức thư qua nói cho gã biết trong tay cảnh sát có chứng cứ giết người của Tưởng Thự Quang, khi đó gã và Tưởng Lỗi vẫn chưa đạt được tin tức, cho tới khi kết quả giám định đi ra, bọn gã mới biến được chứng cứ mà hắn nói là bao cao su mà Tưởng Thự Quang dùng khi đó bị Chu Tiến giữ lại.
Bằng hai điểm này, Triệu Thác Đường liền quyết định tạm thời không động tới hắn. Vì hai điểm này đối với gã hiện nay đều rất quan trọng. Vậy nên giọng điệu bức thư gửi tới lần này của Triệu Thác Đường dịu đi rõ rệt ——
Anh muốn hợp tác thế nào?
Thường Trấn Viễn nhìn sáu chữ này, khóe miệng lộ ra một nụ cười u ám thích chí. Xem ra cá định cắn câu rồi. Song với tính cách đa nghi của Triệu Thác Đường, trước khi cắn câu nhất định sẽ bố trí rất nhiều cửa ải để thăm dò mình, vậy nên hắn không vội câu cá lên. Đối phó con cá lươn lẹo như vậy, kiên nhẫn là thứ cần nhất, nhưng cảm giác thành công khi câu được cũng là thứ không con cá nào khác có thể gây cho.
Ngón tay của hắn gõ một đoạn dài trên bàn phím, nhưng lúc đọc lại lại xóa đi, cuối cùng giản lược thành hai chữ ——
Chia phần.
Đến thứ bảy, Thường Trấn Viễn đặc biệt đi mua một bộ âu phục màu trắng.
Hắn không muốn trắng trợn phá hỏng buổi xem mặt này, vậy nên chỉ có thể sử dụng tiểu xảo —— ví dụ như mặc một bộ âu phục nhìn qua rất trang trọng nhưng không hợp bản thân một chút nào, phối thêm một cái áo sơ mi lòe loẹt cùng một cái cà vạt hoa hoét.
Thường Trấn Viễn nhìn cách ăn mặc hơi lố ở trong gương, nghĩ một chút rồi đổi sơ-mi sang màu trắng. Màu tím lố thật.
Tới năm giờ chiều, thư ký Liêu lái xe tới cổng khu dân cư đón hắn.
Thường Trấn Viễn vừa lên xe thì thư ký Liêu đã cười, “Diện ghê.”
Thường Trấn Viễn nói, “Lần đầu gặp mặt, tất nhiên phải trang trọng chút ạ.”
Thư ký Liêu như cười như không nhìn hắn một cái rồi mới lái xe lên đường.
Nơi hẹn là một nhà hàng cơm tây ở khách sạn năm sao.
Lúc gần xuống xe, thư ký Liêu miêu tả qua đặc điểm của đàng gái một lần, rồi dúi cho hắn một cái thẻ vàng, “Trong này có năm ngàn đồng, cháu cứ quẹt nhé. Thấy bảo Sở tiểu thư thích xem phim Hàn, có lẽ cháu có thể đánh vào điểm này.”
Thường Trấn Viễn biết ông ta nể mặt bố Thường nên cũng không khách khí, nói câu cảm ơn rồi nhét vào trong túi.
Bây giờ là giờ cơm, nhưng người ở nhà hàng cơm tây của khách sạn không hề nhiều, cô gái đi một mình chỉ có một, đang chống cằm nhìn ngoài cửa sổ.
Váy ca-rô áo len trắng, đặc điểm phù hợp.
Thường Trấn Viễn sải bước đi tới, không đợi cô ta mở miệng đã kéo ghế ra ngồi xuống.
Cô gái quay đầu lại, trang điểm nền nã, mặt mày thanh thoát, trong nét dịu dàng mang theo sự kiêu kỳ bẩm sinh, giống như bất cứ ai cũng phải thần phục trước cô ta, thấp kém đến mức lẫn vào cát bụi.
“Chào cô, phải Sở tiểu thư không nhỉ? Tôi chính là Thường Trấn Viễn cô đang đợi.” Thường Trấn Viễn chìa tay.
Sở tiểu thư cười khẽ, lộ ra hai lúm đồng tiền xinh xẻo, bắt tay với hắn, “Đúng vậy, chào anh.”
Thường Trấn Viễn chỉ nhìn vào ánh mắt không hề dao động của cô ta là biết được đánh giá đối phương dành cho mình rồi, nụ cười càng thêm chất phác, “Bình thường Sở tiểu thư ở nhà thích tập gì? Tôi thích hít đất.”
“Tôi thích chơi quần vợt.”
Có thứ gọi là không ưa nhau nói nửa câu cũng cáu. Hai người chỉ ngồi nửa tiếng, Sở tiểu thư tìm cớ muốn về trước, trước lúc đi cô ta vẫn vô cùng lễ độ hỏi có cần quá giang không.
Thường Trấn Viễn nghĩ trời tối rồi, trên đường lại lạnh, bèn đồng ý.
Nụ cười của Sở tiểu thư hơi sượng lại, song vẫn rất phong độ đưa hắn tới cổng khu dân cư.
Xuống xe đóng cửa xe, Thường Trấn Viễn chưa kịp xoay người, xe của Sở tiểu thư đã lao vụt ra đường cái rồi. Xem tình hình thế này, hắn khỏi phải hỏi lại thư ký Liêu về cảm tưởng đối phương dành cho mình.
Hắn về tới nhà, đang định thay dép thì thấy Lăng Bác Kim từ trong đi ra, trong tay còn cầm một bịch khoai tây chiên, “Sư phụ, anh về sớm vậy, ăn cơm chưa ạ?”
“Chưa.”
Thường Trấn Viễn khom người bỏ giày vào tủ, ngẩng đầu lên thì thấy Lăng Bác Kim đưa khoai tây chiên trong tay qua, “Anh ăn lót bụng, em vào phòng bếp xem xem có gì ăn không.”