• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Nếu như lý trí phát huy tác dụng, hắn sẽ bảo mình tránh xa cậu.

Hắn dừng chân lại.

Nếu như đây đúng là lời cảnh cáo của ông trời, e rằng nó tới hơi muộn rồi.

“Sư phụ?” Lăng Bác Kim đứng ở cửa tiệm vịt nướng, thắc mắc nhìn hắn đang đứng ngẩn ngơ tại chỗ, “Có chỗ nào không thoải mái ạ?”

Thường Trấn Viễn nói chậm rãi, “Da vịt nướng phải giòn đấy.”

Lăng Bác Kim cười nói, “Được ạ.”

Nhận ra thời gian mình dõi mắt nhìn người kia quá dài, Thường Trấn Viễn quay đầu đi loanh quanh trong khu vực có hạn gần đó. Bên cạnh có mấy hàng bán hạt, lạc óc chó hạt dưa cần gì có đó.

Thường Trấn Viễn không thích mấy món đồ ăn vặt này lắm, nhưng nhớ là Từ Tắc Thừa thích ăn. Dù là ở văn phòng hay là tới hộp đêm xã giao, hắn luôn có thể trông thấy một đĩa lạc để trước mặt y.

Ma xui quỷ khiến làm sao mà hắn lại ngồi xuống mua một ký.

“Sư phụ thích ăn lạc à?” Lăng Bác Kim cầm vịt nướng đi qua.

Thường Trấn Viễn mặt không biểu cảm nhận lấy lạc, “Còn cần mua gì nữa?”

Lăng Bác Kim nói, “Em tới tiệm đồ ăn nhanh mua mấy món. Chẳng biết khi nào Đầu to với Vương Thụy mới tan ca nữa.”

Thường Trấn Viễn không thắc mắc đi theo cậu.

Tiệm đồ ăn nhanh nằm ngay trên đường về, bữa tối vừa mới bắt đầu, người trong tiệm không nhiều. Lăng Bác Kim biết sau khi hết sốt thì khẩu vị không tốt, vì vậy mua đồ ăn rất nhạt, rồi gọi thêm bát canh ngân nhĩ.

Về tới dưới tòa nhà, Vương Thụy đang cúi đầu mở cửa. Đầu to cũng đang xách cơm hộp, thấy bọn hắn thì lập tức hô xé giọng, “Không phải cậu sốt sao? Không nằm trên giường đi, chạy xuống làm gì?”

Thường Trấn Viễn nói, “Hết rồi.”

Đầu to nói, “Vào ngồi chút đi, chen chúc ngoài cửa làm gì. Dù sao cũng mua đồ ăn cả rồi, cùng ăn đi.”

Lăng Bác Kim đang định đồng ý thì nghe Thường Trấn Viễn nói đều đều, “Tôi bệnh, tránh lây cho mọi người.”

Đầu to nói, “Yên tâm, anh khỏe lắm. Ăn cùng bàn chứ có miệng chạm miệng đâu, sợ gì.”

Thường Trấn Viễn định nói thêm thì thấy Đầu to trừng mắt, “Cậu sợ lây cho bọn anh mà không sợ lây cho Hòa thượng à? Các cậu còn ở cùng một nhà đấy. Không thì hôm nay cậu ở nhà một mình, Hòa thượng xuống ở với bọn anh nhé?”

Cùng ở với các anh?

Thường Trấn Viễn nghĩ tới Vương Thụy, lặng lẽ mang lạc vào trong phòng.

Đầu to ôm lấy vai hắn, hớn hở nói, “Phải thế chứ. Anh em với nhau khách khí gì nào?”

Vương Thụy có lẽ đoán được bọn hắn sẽ tới ăn chung, xếp sẵn bốn cái ghế ra rồi.

Đầu to giúp cậu ta sắp hộp cơm ra, đặt lên bàn, sau đó quay người mang hai chai bia tới, kêu, “Sao? Làm tí cồn cho ấm người nhé?”

Lăng Bác Kim xua tay, “Uống cồn hại người, sư phụ vừa mới đỡ, không uống được.”

Đầu to nói, “Cậu ta không uống được chứ cậu thì uống được nhỉ.”

Thường Trấn Viễn trả lời rất tự nhiên, “Cậu ta say thì ai chăm sóc tôi?”

Đầu to ngớ ra đúng ba giây mới la, “Cậu coi nó là người hầu của cậu đấy à!”

Vương Thụy ngẩng đầu, nhìn Thường Trấn Viễn và Lăng Bác Kim một cách sâu xa.

Thường Trấn Viễn làm như không thấy mà kéo ghế ngồi xuống.

Đầu to vẫn rót cho Lăng Bác Kim một cốc bia.

Bốn người, tám món ăn, rất là phong phú.

Thường Trấn Viễn không có khẩu vị, và hai miếng liền chạy tới phòng khách coi ti-vi.

Qua một lúc, Đầu to xách chai bia chen tới bên cạnh hắn, thấp giọng nói, “Anh biết thằng nhóc Vương Thụy có khúc mắc gì rồi.”

Thường Trấn Viễn nói, “Ồ?” Trông anh ta thế này thì biết mới là lạ.

Đầu to nói, “Vương Thụy nói nó nhớ nhà.”

“Ờm.” Nhớ nhà thật là một cái cớ hay ngàn năm không đổi.

Đầu to nói, “Nó bảo muốn về nhà làm việc.”

Biểu cảm của Thường Trấn Viễn cuối cùng cũng đa dạng hơn, “Anh nói sao?”

“Nói gì được chứ.” Đầu to vò đầu, “Chuyện thế này người khác không tiện nói nhiều, dù sao anh đã nói nó làm ở đây rất tốt, nếu bỏ thì hơi đáng tiếc. Nhưng gia đình cũng rất quan trọng, nếu nó nghĩ kỹ thật rồi thì anh cũng sẽ chúc phúc cho nó.”

Thường Trấn Viễn biết vì sao Vương Thụy lại trở nên âm u như vậy rồi, hũ nút gặp phải ngỗng ngốc, thú vị thật.

“Sao? Anh nói không đúng à?” Đầu to nói.

Thường Trấn Viễn nói, “Chính anh cũng đã bảo chuyện thế này người ngoài không tiện nói nhiều thì còn đúng hay không cái gì?”

Đầu to nói, “Nhưng anh cảm thấy tâm trạng của nó càng thêm thất thường rồi.”

Thường Trấn Viễn nói, “Anh cảm thấy cậu ta bắt đầu thất thường từ khi nào vậy?”

Đầu to nghĩ một chút rồi nói, “Anh cũng không rõ cho lắm. À, lần trước anh tắm bảo nó đưa giùm cái quần lót, sau đó tiếng nó sập cửa lớn lắm. Cậu nói coi đưa mỗi cái quần lót mà phải tức thế sao? Ngày hôm sau còn sưng sỉa với anh, mua đồ ăn sáng cũng không ăn, đi luôn một mình. Sau đó thì trở nên kỳ quái, không phải, hình như có cái lần trước đó, lưng anh bị thương, nhờ nó thoa thuốc mỡ cho, mới đầu nó còn đồng ý, nào dè thoa được mấy ngày đã không chịu làm tiếp nữa rồi. Thế nên anh mới bảo anh hâm mộ cậu mà, có một đứa đồ đệ hiếu thảo, anh đây thì còn phải để ý tâm trạng của nó.”

Thường Trấn Viễn chẳng mấy khi nói được một câu công bằng, “Chẳng phải cậu ta cũng chăm lo sinh hoạt hằng ngày của anh đó sao?”

Đầu to nói rì rầm, “Mấy ngày trời không nấu cơm rồi.”

Thường Trấn Viễn nhấn điều khiển, nhìn hình ảnh trên màn hình thay đổi tía lia như đèn kéo quân.

“Song, có lẽ chẳng được ăn mấy lâu nữa đâu.” Đầu to chợt nói một câu như vậy.

Thường Trấn Viễn nói, “Cậu ta quyết định đi à?”

“Không phải.” Đầu to nói, “Là Trân Trân, tiệm Bánh Quẩy Giòn ấy, cậu hiểu đó.”

Thường Trấn Viễn nói, “Cô ấy trả lời anh rồi à?”

Đầu to cười hềnh hệch, “Định Chủ nhật đi chơi với nhau.”

Thường Trấn Viễn nói, “Mới đi chơi thôi.”

“Không phải đâu, cô ấy thuộc dạng rất nghiêm túc. Bảo đi chơi kỳ thật là định nghiêm túc xem xét mối quan hệ giữa bọn anh đấy, chính là quan hệ hôn nhân. Anh cũng ngần này tuổi rồi, chẳng chừa ai mà[1].”

Thường Trấn Viễn liếc thấy Vương Thụy đứng bên cạnh Đầu to. Trong tay cậu ta cầm nửa chai bia còn thừa, có lẽ định hỏi anh ta có uống nữa không.

Đầu to quay đầu lại theo ánh mắt của Thường Trấn Viễn, “Ơ kìa? Cậu đứng đây bao lâu rồi?”

Vương Thụy cầm chai bia, hỏi nhàn nhạt, “Uống nữa không ạ?”

Đầu to nói, “Uống chứ. Cậu đưa…”

Chữ “anh” còn chưa ra khỏi miệng, chai bia đã bị xách đi rồi.

Đầu to tức giận nhìn Thường Trấn Viễn, “Cậu xem cái thái độ của nó đi.”

Thường Trấn Viễn bỏ điều khiển lên sô-pha, đứng dậy hỏi Lăng Bác Kim, “Ăn xong chưa?”

Lăng Bác Kim đang định giúp Vương Thụy dọn đồ trên bàn, nghe vậy nói, “Ăn xong rồi ạ.”

“Lên tầng thôi.” Thường Trấn Viễn vung tay đi.

Đầu to há hốc, “Cậu cứ thế mà đi à?”

Thường Trấn Viễn nói, “Tôi là người bệnh.”

“Cậu là người bệnh thì mình cậu đi, kéo theo Hòa thượng làm gì?” Đầu to nhìn đồ đệ của mình đang bù đầu dọn dẹp, đồ đệ người khác cùng sư phụ cậu ta ăn xong liền phủi mông chạy mất, trong lòng rất bất bình. Âu cũng bởi đồ đệ của mình mỗi mình thương mà.

Thường Trấn Viễn nói, “Cậu ta phải hầu tôi.”

“Đệch!” Đầu to không thể tưởng tượng nổi mà nhìn hắn.

Có lẽ Lăng Bác Kim nhớ tới câu ông chủ xe trên đường cao tốc nói thuận miệng, phối hợp cười bảo, “Đúng đó ạ.”

Đầu to nhìn Lăng Bác Kim chủ động nhận lấy lạc từ tay Thường Trấn Viễn, hai người một trước một sau vui vẻ lên tầng, lại nhìn Vương Thụy đứng bên không nói tiếng nào, sự thiên vị trong lòng lớn thêm, nhịn không được nói với Vương Thụy, “Nếu cậu cảm thấy ở nhà tốt hơn thật thì hay là về đi vậy?”

Chai bia dằn mạnh lên bàn. Vương Thụy cầm chai bia đi vào phòng bếp.

Đầu to, “…” Sao anh ta cảm thấy mình nói gì cũng sai hết vậy?

Ngày hôm sau tới cục cảnh sát liền trông thấy Đồng Chấn Hổ và Lưu Triệu ngồi đối mặt trong văn phòng. Sắc mặt của Đồng Chấn Hổ giống như thời tiết bên ngoài, hơi âm u.

Lưu Triệu thấy Thường Trấn Viễn đi vào, lập tức cười, “Thân thể sao rồi?”

“Hết sốt rồi.”

“Tới bệnh viện rồi chứ?”

“Uống thuốc là đỡ rồi.”

“Người trẻ tuổi thật khác mà.” Lưu Triệu cười ha hả tiếp tục nói mấy chuyện bâng quơ, “Tôi thấy cậu đợt này gầy đi thì phải.”

Mặc dù Thường Trấn Viễn không chứng kiến câu chuyện đằng trước, nhưng nhìn vẻ mặt của ông ta và Đồng Chấn Hổ thì cũng đoán được chút đỉnh, thuận thế nói, “Dạ, đợt này vẫn kiên trì rèn luyện.”

Lưu Triệu nói, “Rèn luyện thân thể là chuyện tốt. Đội trưởng Đồng luôn rèn luyện thân thể, cậu xem đi, thật rắn chắc.”

Đồng Chấn Hổ nói, “Được rồi, đừng lảm nhảm nữa, nói thẳng vào chủ đề đi.”

Lưu Triệu nói chậm rãi, “Người vẫn chưa tới đủ, anh gấp gì chứ.”

Đồng Chấn Hổ không nhịn nổi nữa, ngón tay gõ lên mặt bàn, “Lão Lưu này, lần này là anh thất đức đấy. Tin tức lớn như vậy mà anh chẳng thèm chít một tiếng với bọn tôi? Nếu không có cục trưởng ra lệnh thì có đúng là định giấu chuyện này với bọn tôi tới cùng không? Tới lúc đó đội cảnh sát hình sự các anh lập công lớn nhận giấy khen, đội phòng chống ma túy bọn tôi làm nền cho các anh, xách dép cho các anh phỏng?”

Lưu Triệu nói, “Đội trưởng Đồng à, lời này của anh nặng nề quá.”

Đồng Chấn Hổ hừ lạnh, “Lời nói thì nặng được bao nhiêu? Nói nhẹ nhàng sẽ lọt được vào lỗ tai của đội trưởng Lưu sao?”

Lưu Triệu nói, “Anh cũng là cảnh sát, hẳn là biết tầm quan trọng của việc nằm vùng nhỉ?”

Nụ cười của Đồng Chấn Hổ càng thêm châm chọc, “Sao? Anh lo tôi trao đổi với Triệu Thác Đường nữa cơ à? Anh đề cao tôi quá đấy, đội trưởng Lưu! Anh nói bằng lương tâm coi, mỗi lần anh xin tôi tin tức, có lần nào mà tôi không nói ngay cho anh không? Giờ anh lại nghi ngờ tôi à?”

“Không phải nghi ngờ, là yêu cầu sách lược.”

“Lúc anh hỏi tôi sao không nghĩ tới yêu cầu sách lược vậy? Mỗi lần tôi cung cấp tin cho anh có lôi yêu cầu sách lược ra mà lằng nhằng với anh không? Chúng ta quen nhau bao nhiêu năm như vậy, lẽ nào chỉ đổi được một câu đang gấp chấp luôn quy tắc thôi à?”

Lưu Triệu biết anh ta đang cáu, thở dài một tiếng, cầm cốc đi qua phòng khác.

Ông ta đi cái, Đồng Chấn Hổ lập tức chĩa đầu mâu vào Thường Trấn Viễn có vấn đề từ sẵn rồi, “Nghe bảo cậu đi công tác mà hành mình ốm luôn rồi à?”

Thường Trấn Viễn nói, “Đi công tác hành bản thân ốm không phải chuyện mới lạ gì, hành anh ốm mới lạ.”

Đồng Chấn Hổ nhíu mày nói, “Cậu có thái độ gì thế?”

“Thấy sao nói vậy thôi.”

Lăng Bác Kim thấy bầu không khí không ổn, lập tức can, “Trời, anh bảo coi sao Đầu to đỗ xe lâu lắm rồi mà vẫn chưa lên vậy?”

Nhắc Tào Tháo Tào Tháo tới liền.

Đầu to cất bước đi vào, “Sao thế? Nhìn tôi gì vậy?”

“Vương Thụy đâu ạ?” Lăng Bác Kim hỏi.

Ánh mắt Đầu to lảng đi, “Hình như nó tìm đội trưởng có việc gì ấy.”

Nhìn vẻ mặt anh ta, cộng thêm cuộc nói chuyện ngày hôm qua, Thường Trấn Viễn hiêu hiểu rồi.

Chưa được một lúc, đám Gậy trúc đã đến đông đủ.

Đồng Chấn Hổ mất kiên nhẫn đứng lên, “Đội trưởng các cậu gặp chuyện gì vậy? Rớt hố xí rồi à? Lâu thế rồi mà vẫn chưa ra đi?’

Gậy trúc và Cá nhỏ không biết nguyên nhân kết quả, đực ra nhìn anh ta. Giọng điệu mới rồi của Đồng Chấn Hổ chắc chắn không phải đùa thiện ý, mà là lời trào phúng mang theo tức giận.

“Đến đủ rồi đấy à.” Lưu Triệu và Vương Thụy từ ngoài cửa đi vào.

Đầu to vô thức nhìn sắc mặt của Vương Thụy.

Vương Thụy cúi đầu tới ngồi bên Lăng Bác Kim.

Lăng Bác Kim vỗ tay cậu ta, “Sao thế?”

Vương Thụy lắc đầu.

Ánh mắt của Thường Trấn Viễn ngưng lại một lúc trên bàn tay đặt lên nhau của hai người rồi mới chậm rãi rời đi.

Đồng Chấn Hổ bực mình nói, “Giờ bắt đầu được rồi đấy nhỉ?”

Lưu Triệu trở tay đóng cửa lại, lấy ra một tấm bảng trắng, phía trên vẽ bản đồ đơn giản của thành phố. “Tôi nghĩ mọi người chẳng lạ lẫm gì cái biệt hiệu Băng gia này nhỉ? Dựa theo tin tức đội trưởng Đồng cung cấp, lần này người cung ứng hàng cho Triệu Thác Đường chính là Băng gia này.”

Chuyện này Thường Trấn Viễn có ấn tượng, chẳng qua nhân vật chính trong câu chuyện chuyển thành người khác.

Kể ra thì, mối quan hệ với Băng gia kỳ thật là của hắn. Triệu Thác Đường với Băng gia trước giờ không hợp nhau, Băng gia còn ghi lại cuộc giao dịch giữa hai người vào lần đầu gặp mặt để bắt chẹt, tuy sau đó Trang Tranh đã chuộc lại, nhưng không trao trả cho Triệu Thác Đường. Chuyện này liền trở thành ngòi nổ khiến hai người trở mặt.

Chẳng ngờ rằng, kiếp này Trang Tranh chết khi Từ Tắc Thừa chưa kịp xuất hiện, mà Triệu Thác Đường lại đặt quan hệ giao dịch với Băng gia.

Xem ra câu chuyện sẽ có một kết cục khác.

Thường Trấn Viễn cúi đầu nhìn tay của mình, dường như trông thấy vận mệnh tưởng biết rõ đang dần tuột khỏi tay. Giờ hắn không chỉ đối mặt với một bản thân mờ mịt, mà còn cả một tương lai mờ mịt nữa.

Cán cân vận mệnh chủ động tăng cân nặng lên Thường Trấn Viễn hai mươi tám tuổi, mới mấy tháng ngắn ngủi mà Trang Tranh bốn mươi ba tuổi đã chậm rãi rút khỏi người hắn rồi.

Bản thân quen thuộc đang biến mất, hắn vốn nên sợ hãi và băn khoăn vì việc này. Song bình tĩnh lại, hắn phát hiện mình không hề cự nự với hết thảy những điều này, chí ít thì lúc hắn ngồi ở đây đối mặt với tất thảy, trong lòng rất yên ổn. Yên ổn tới khó tin, giống như hắn vốn là Thường Trấn Viễn, vốn nên ngồi cùng cảnh sát đối phó Triệu Thác Đường.

“Kết hợp tin tức của hai đội chúng ta, cùng với kết quả thảo luận của tôi và đội trưởng Đồng, thử đoán trạng thái tâm lý hiện tại của Triệu Thác Đường.” Lưu Triệu nói chậm rãi, “Có thể khẳng định được một điểm là, tin tức mà đội trưởng Đồng nắm được, tám chín phần mười là thủ thuật che mắt. Triệu Thác Đường thận trọng, không có khả năng dùng một lô hàng lớn như vậy để chơi trò mạo hiểm giả giả thật thật. Còn Hòa thượng, tuy cậu ta đạt được sự tin tưởng của Thành Vân Mạt, nhưng không đồng nghĩa với việc đạt được sự tin tưởng của Triệu Thác Đường. Với tính đa nghi của Triệu Thác Đường, không có khả năng vì một câu của Thành Vân Mạt liền moi tim móc phổi với Hòa thượng, vì vậy, việc Triệu Thác Đường gửi tin nhắn bảo Hòa thượng thứ Năm chờ lệnh rất có khả năng là một sự thăm dò.”

Đầu to nói, “Hê, lẽ nào là giả cả sao?”

Lưu Triệu gật đầu, “Rất có khả năng.”

[1] Ý bảo, thời gian chẳng chừa một ai cả.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK