Có một xe taxi đỗ ở phía trước, một người đàn ông mặc áo thun màu đen đi xuống, đội mũ lưỡi trai, cảnh giác nhìn xung quanh xong mới đi tới gõ cửa sổ xe cậu, “Lăng Bác Kim phải không?”
Lăng Bác Kim gật đầu.
“Xuống xe.” Gã đàn ông mở cửa xe không chút khách khí.
Lăng Bác Kim nhét di động vào túi mới cởi dây an toàn ra đi xuống.
Gã đàn ông chợt túm lấy tay cậu, “Di động.”
Lăng Bác Kim nói, “Không có di động thì sếp của các anh liên lạc với tôi thế nào?”
Gã đàn ông cười nhạo, “Mày tưởng trần đời có mỗi mày với sếp có di động à.”
Lăng Bác Kim nói, “Tôi với sếp của anh là quan hệ hợp tác chứ không phải…”
Gã đàn ông túm lấy áo của cậu, gí mạnh cậu lên cửa xe sau, cười lạnh, “Thằng đĩ, tao khuyên mày tốt nhất là hợp tác chút. Cảnh sát tao từng gặp chắc chắn không nhiều hơn mày, nhưng kẻ có thể ngang vai ngang vế với anh Triệu, chắc chắn không có mày!”
Lăng Bác Kim rùng mình, cố gắng nén ham muốn đánh nhau lại, thấp giọng nói, “Anh Triệu ở đâu? Tao muốn gặp anh ta.”
“Lên xe mày khắc biết.” Y hếch miệng về phía xe taxi.
Lăng Bác Kim định đi lại bị y kéo lại, “Di động.”
Lăng Bác Kim lấy di động ra đặt lên tay y.
Gã đàn ông cười khềnh khệch, tắt di động, sau đó ném sang bên đường rồi nhìn cậu bằng vẻ khiêu khích.
Lăng Bác Kim định đi rút chìa khóa ô-tô, nhưng bị gã đàn ông kéo lại, “Mày khỏi phải để ý cái xe nữa.”
Lăng Bác Kim giận dữ nói, “Mày tưởng tao ngu à! Vất cái di động chưa đủ hay sao mà còn cho mày ném cái xe nữa? Tao nói cho mày biết, tốt xấu gì tao cũng là cảnh sát, không phải mày muốn làm gì thì…”
Gã đàn ông lôi súng ra gí lên lưng cậu.
Lăng Bác Kim cứng rắn nuốt nửa câu sau lại.
“Lên taxi.” Gã đàn ông lui ra sau mấy bước, giơ tay chĩa súng vào đầu cậu.
Từ lúc sinh ra tới giờ, đây là lần đầu tiên cậu bị người khác chĩa súng vào đầu, dù hồi trợ giúp chiến dịch của đội phòng chống ma túy bị thương, cũng chưa từng gần họng súng nhường này. Cậu nghe thấy trái tim mình đập điên cuồng trong ***g ngực, người lạnh run từng cơn.
Trong đầu cậu nháy mắt cái hiện lên rất nhiều suy nghĩ.
Đội trưởng có dự kiến được hết thảy xảy ra ở đây không?
Đội chi viện có tới kịp không?
Triệu Thác Đường nhìn thấu thân phận của cậu rồi phải không?
Song những câu hỏi này nhanh chóng lướt đi, thứ cuối cùng nấn ná lại trong đầu cậu là ánh mắt hờ hững nhưng vững vàng của Thường Trấn Viễn, cùng với tin nhắn cuối cùng trong di động ——
Chuẩn bị, chạy!
Con đường này, không chỉ có mình cậu đang chạy.
Sau lưng cậu còn có sư phụ.
“Tao không có thời gian lằng nhằng với mày đâu, lên xe nhanh lên!” Gã đàn ông nạt nộ.
Lăng Bác Kim nhìn y, thụt lùi từng bước tới xe taxi.
Cửa xe taxi thình lình mở ra, một bóng người lao ra, vươn nắm đấm thụi mạnh lên bụng cậu, sau đó kéo cổ áo cậu vào trong xe. Một chuỗi động tác xảy ra rất nhanh, gần như trong nháy mắt, hai cánh cửa xe sập lại đồng thời, lao băng băng về phía bóng tối nặng nề.
Thời điểm này bị nghẽn thông tin thì chẳng cần nói cũng tự hiểu được là có ý gì.
Thường Trấn Viễn không ngừng gọi cho Lưu Triệu. Tuy di động của ông ta không đóng máy, nhưng đang ở chế độ trò chuyện, gọi tiếp cho Đầu to, không ai bắt máy.
“Mẹ kiếp!”
Hắn đập mạnh lên còi ô-tô.
Tiếng còi văng vẳng lao vào bóng tối, nhanh chóng chìm nghỉm trong sự hoang vắng vô biên.
Xe đang không ngừng tăng tốc.
Thường Trấn Viễn bình tĩnh nhìn phía trước. Dù trong đầu hắn có bao nhiêu suy nghĩ, trong lòng có bao nhiêu ý kiến, hắn đều phải tập trung lực chú ý. Ở trên con đường không có ánh đèn đường này, hắn nhất định phải đảm bảo an toàn của bản thân thì mới để ý tới sự an toàn của người khác được.
Một quãng thời gian với hắn mà nói là dài dằng dặc trôi qua, xe của Lăng Bác Kim mới lại xuất hiện trong tầm mắt.
Trong tích tắc đó, Thường Trấn Viễn chẳng tài nào hình dung cảm xúc của mình.
Trái tim dường như nhảy trở lại ***g ngực, nhưng hắn lại thấp thoáng phát hiện ra trái tim quay về ***g ngực của mình xen lẫn cả thất vọng.
Cậu an toàn.
Cậu, là Lăng Bác Kim, cũng là Từ Tắc Thừa.
Thường Trấn Viễn nắm vô-lăng, thả chậm tốc độ xe, lặng lẽ rẽ phải theo cậu, lái về hướng thành phố H.
Cậu định đi đâu? Lẽ nào không phải tới kho 303?
Suy nghĩ lý trí khiến hắn tạm thời không rảnh rang để ý tới ý nghĩ kỳ dị mâu thuẫn trong lòng, toàn tâm toàn ý phân tích tình huống trước mắt.
Xe của Lăng Bác Kim đang chạy đâu ra đấy, lái lên phía trước chính là đường cao tốc. Chẳng lẽ Triệu Thác Đường chờ cậu ở cao tốc?
Điều này không có khả năng.
Chắc chắn Lăng Bác Kim sẽ không ngu ngốc đi tin thứ chuyện xằng bậy như là Triệu Thác Đường chờ cậu ở cao tốc. Lẽ nào là tới thành phố H? Vậy đi tàu hỏa chẳng tiện hơn à? Vì sao cứ phải nửa đêm canh ba lái xe đi chứ? Lăng Bác Kim hẳn sẽ không tin lời biện minh này đâu nhỉ?
Vì vậy khả năng duy nhất là Triệu Thác Đường đợi ở phía trước?
Nhưng phía trước chỉ có đường, chẳng có lấy nơi nghỉ chân, bọn họ bàn bạc ở ven đường sao?
Di động chợt vang lên, cắt ngang dòng suy nghĩ của hắn.
Thường Trấn Viễn cầm lấy di động, biểu hiện cuộc gọi tới: Lưu Triệu.
“Giờ cậu đang ở đâu?” Lưu Triệu hỏi.
Thường Trấn Viễn nói, “Đường Tiền Tiến, đi về phía cao tốc.”
“Cậu ra đấy làm gì?” Lưu Triệu nói, “Hòa thượng ở hướng ngược với cậu.”
Trái tim của Thường Trấn Viễn thịch một cái, “Di động của Hòa thượng tắt máy, sao anh biết?”
Lưu Triệu nói, “Tôi gắn thiết bị theo dõi trên người cậu ta. Tôi thấy chuyện có vấn đề. Cậu mau đi tiếp viện cho Hòa thượng. Tôi bảo Đầu to đi tiếp viện rồi, bất kể thế nào, cậu cầm cự trước đã.”
Thường Trấn Viễn bỏ di động xuống, chậm rãi giảm tốc độ.
Hắn không dám để đối phương phát hiện mình chuẩn bị quay đầu. Nếu Lăng Bác Kim thật sự ở trong tay đối phương như mình tưởng, thế thì bất kỳ hành vi khác thường nào của mình đều sẽ mang tới nguy hiểm cho cậu.
Lúc nãy hắn theo sát sạt đối phương như vậy, nhất định sẽ bị lưu ý kỹ càng.
Thường Trấn Viễn không ngừng đánh mắt sang hai bên đường tìm kiếm cơ hội.
Cuối cùng, bên phải phía trước xuất hiện một con đường nhỏ, dẫn tới phòng xá ven đường. Hắn lập tức mở xi-nhan, sau đó khoan thai quẹo vào.
Xe đằng trước dường như nhận ra hắn thoát ly hàng ngũ, cố ý giảm tốc độ đợi một lát, vẻ chừng đang quan sát hắn.
Thường Trấn Viễn chạy thẳng tới dưới tòa nhà dân ở bằng tốc độ bình thường, tắt máy, lẳng lặng chờ ba phút trong bóng tối. Ba phút này chắc chắn là một sự hành hạ. Thường Trấn Viễn hút một điếu thuốc, nhìn đằng sau có xe vượt qua mới nổ máy một lần nữa, quay đầu xe, lao vào đường cái, lái về hướng ngược lại.
Lưu Triệu không ngừng gọi điện thông báo vị trí của Lăng Bác Kim.
Kỳ thật không cần ông ta nói, Thường Trấn Viễn đã lang máng trong lòng rồi, lời nói của Lưu Triệu chỉ để hắn khẳng định suy đoán của mình hơn thôi.
“Cậu ta dừng lại rồi.” Lưu Triệu nói cứng ngắc.
Thường Trấn Viễn nhíu mày, dựa theo tốc độ xe thì hẳn không dừng bây giờ chứ. Hắn liếc qua cái di động đang bật loa ngoài, “Ở đâu?”
“Biểu thị trên bản đồ là cây xăng.” Lưu Triệu nói, “Lẽ nào xe hết xăng?”
“Không có khả năng.” Thường Trấn Viễn phủ định không chút nghĩ ngợi, “Nếu Triệu Thác Đường hành động thì nhất định sẽ chuẩn bị kỹ lưỡng những tiểu tiết này.”
Lưu Triệu nói, “Có lẽ đột xuất. Vậy bọn họ dừng lại làm gì? Lẽ nào đó là đích đến?”
Thường Trấn Viễn nói, “Không có khả năng.” Hắn tiếp tục phủ định.
Lưu Triệu cũng không giận, tiếp tục hỏi, “Lý do là?”
“Cây xăng có thể có người tới bất cứ lúc nào, rất bất tiện.” Thường Trấn Viễn nói.
Lưu Triệu nói, “Thế thì chỉ còn lại khả năng cuối cùng thôi.”
Sắc mặt Thường Trấn Viễn ngưng trọng.
Hai người đều không nói khả năng này ra.
Tám phút sau, Lưu Triệu xác thực phỏng đoán của họ.
“Ở cây xăng tìm được quần áo và giầy của Lăng Bác Kim, thiết bị theo dõi ở trong giầy.” Lưu Triệu ngừng một chút rồi nói, “Hy vọng bọn chúng chuẩn bị quần áo cho cậu ta thay.”
Thường Trấn Viễn rất muốn ném di động đi.
May sao Lưu Triệu kịp nói một câu ngăn lại xúc động của hắn, “Căn cứ vào các dấu hiệu, Hòa thượng hẳn là bị lộ rồi. Tôi sẽ thông báo cho đồn cảnh sát địa phương lục soát quy mô lớn. Khi Triệu Thác Đường vẫn chưa tới bước đường cùng thì gã sẽ không cứng chọi cứng với cảnh sát đâu. Chúng ta chỉ cần khiến gã cảm giác được sự nguy hiểm vì bị lộ, gã tất sẽ kiêng kị khi hành động!”
Thường Trấn Viễn vốn định nói không cần rầy rà như vậy, tới thẳng địa chỉ này, nhưng nghĩ lại, từ lúc hắn sống lại tới giờ, rất nhiều chuyện tuột quỹ đạo, khó dám chắc là lần này sẽ không. Hắn nói, “Em báo một địa chỉ, anh điều đám Đầu to qua đó luôn đi.”
“Địa chỉ tin được không?” Lưu Triệu không phí thời giờ hỏi nguồn gốc địa chỉ.
Thường Trấn Viễn nói, “Không chắc, tiến hành đồng bộ đi.”
“Được.”