Chẳng phải có một câu châm ngôn đó sao? “Lòng dạ đàn bà như mò kim đáy biển.” Tôi không phải nam châm, làm sao tìm được cây kim dưới đáy biển chứ đừng nói là hiểu.
“Cô ta không nói gì sao?” Tôi hỏi.
“Có hỏi mấy câu. Cô ấy hỏi tôi ai bảo tôi làm vậy, tôi liền bảo khách phòng số ba nhờ.” Nhân viên đáp.
“Sau đó thì sao? Cô ta nói gì?” Ông lão đứng lên, Trương Nhẫn cũng tò mò.
“Cô ấy nói, một số thì một số.” Nhân viên trả lời.
Ý câu này là, cô ta nhận tấm lòng của tôi, nhưng đấu giá là đấu giá, không thể gộp chung hai cái lại được. Việc này cũng không ngoài dự đoán của tôi. Đang lúc người ta cần, mình “hiểu lòng người” tặng một chén cháo nấm hương 10 tệ đã muốn người ta ngưng đấu, trực tiếp nhường cho là chuyện không thể nào.
Cháo nấm hương không có uy lực đến vậy đâu! Cùng lắm chỉ có thể nói là có khả năng. Đây mới là mở đầu, tôi đang nghĩ… Lỡ mà thứ này cuối cùng bị cô ta lấy được, vậy chúng tôi có thể tới tìm cô ta mua riêng. Nếu ra giá đủ cao, cô ta hẳn sẽ không từ chối mà sẽ chia cho một ít.
“Với lại, cô ấy bảo cái này cho cậu.” Nhân viên móc ra một xấp tiền vừa đúng mười ngàn từ túi. Tôi sửng sốt, tôi kiếm được mười ngàn hồi nào đấy??
Trương Nhẫn cũng lộ vẻ lạ lùng.
Tôi dở khóc dở cười nhận lấy, tuy nhiên cũng khá nhức đầu. Người phụ nữ này chơi lớn vậy, đã thể hiện rõ là không thiếu tiền. Thế trận đấu giá kế tiếp, cô ta nhất định sẽ “toàn lực chiến đấu.”
Nhân viên hỏi chúng tôi còn cần gì nữa không, tôi bèn lắc đầu. Trương Nhẫn và ông lão cũng lắc đầu.
Sau khi nhân viên rời đi, Trương Nhẫn hỏi tôi:
“Cậu Lý, bây giờ chúng ta phải làm gì?”
Tôi nhìn ông lão mấy bận, ông lão liền bảo:
“Cậu Lý có gì cứ nói thẳng.”
Tôi trầm ngâm mấy giây, rồi nói:
“Từ tướng mạo ông cho thấy, lần đấu giá này không phải dễ dàng.”
Ông lão cuống lên:
“Nếu tôi thêm tiền thì sao? Hai trăm triệu được không?”
“Phải đó, ông chủ tôi thêm ít tiền không vấn đề gì chứ? Dù sao thì món đồ thật ra không giá trị đến vậy đâu, chỉ là trùng hợp cần dùng mà thôi…” Trương Nhẫn lên tiếng.
“Cậu Lý cứ nói thẳng.” Ông lão gấp gáp.
“Chúng ta tốt nhất đừng đấu giá, đây là đề nghị của tôi.” Tôi chậm rãi cất lời.
“Không đấu giá nữa?”
Trương Nhẫn và ông lão trố mắt nhìn nhau. Trương Nhẫn ngập ngừng một hồi, cả buổi sau mới hỏi:
“Vì sao? Chẳng nhẽ không đấu nổi? Có được hay không cũng nên thử chút chứ!”
“Vậy thì tôi hết cách. Từ tướng mạo ông chủ đây có thể thấy không đấu lại được người kia; nói cách khác, ông ấy không có nhiều tiền bằng người phòng số 6 kia nên...” Tôi nói.
Tài sản của lão mà so với người trong phòng số sáu cũng chỉ là ít gặp nhiều. Chênh lệch xa thế thì sao đấu giá được đây?
Có thể nói thế này, trong mắt tôi, lão ấy là người có tiền. Nhưng trong mắt người ở phòng số sáu, lão là người nghèo.
“Vậy ý của cậu Lý là bây giờ chúng ta về được rồi?” Trương Nhẫn bối rối.
“Không phải, chúng ta ở lại chờ.” Tôi lắc đầu.
“Chờ??” Hai người họ lần nữa trố mắt nhìn nhau.
“Ông không ra giá sẽ có hai lợi ích. Cái thứ nhất, giá đấu sẽ không bị đẩy lên vì có nhiều người ra giá. Với cô ta mà nói, đây là tiết kiệm tiền, cũng là lấy lòng cô ta.” Tôi giải thích.
Người phụ nữ ở phòng số sáu này có thể cho tôi mười ngàn chỉ từ một chén cháo bạc, việc này nói lên điều gì? Nói lên cô ta sẽ không nợ ơn người khác, một ít cũng không.
Mới rồi tôi dùng cháo để báo với cô ta rằng chúng tôi tới vì món đồ này, cô ta đã biết. Giờ chúng tôi lại không đấu giá nữa, cô ta ắt sẽ bất ngờ. Đây coi như là lấy lòng, cô ta tất sẽ hiểu.
Ông lão nói:
“Cậu nói tiếp cái lợi thứ hai đi.”
“Lợi ích thứ hai là, sau khi chúng ta lấy lòng cô ta, cô ta sẽ nhận ra cái “lợi” này. Tôi chắc 70% rằng cô ta còn được “lợi” hơn sau cuộc đấu giá này nữa. Nói cách khác, cô ta sẽ chia ra một ít.” Tôi từ từ phân tích.
Trương Nhẫn nhịn nửa ngày mới thốt lên:
“Lỡ người phụ nữ đó giả ngu, lấy được đồ liền bỏ đi, vậy chúng ta không thể nào bắt cô ta được chứ?”
Tôi lắc đầu:
“Anh tưởng người giả ngu còn cho tôi mười ngàn à?”
Lời này của tôi khiến Trương Nhẫn phải suy nghĩ lại.
“Đây là lấy lùi làm tiến, không thì kiểu gì cũng chẳng lấy được. Thế không bằng chúng ta “biết điều tặng” nó cho cô ta.” Tôi bảo.
“Cái này là đang đánh cuộc?” Ông lão hỏi.
Tôi gật đầu:
“Đúng vậy, đánh cuộc. Nếu như ông ra giá, ông sẽ là đối thủ của cô ta, đợi đến khi cô ta lấy được đồ rồi, liệu người ta có muốn nói chuyện với đối thủ của mình không? Chắc chắn không. Nói đơn giản thì là ông ra giá, tỷ lệ thắng là không, nhưng nếu không làm gì cả, chỉ ở cạnh lấy lòng, vậy thì cơ hội sẽ cao hơn nhiều…”
“Bao nhiêu phần trăm?”
“Bảy mươi.” Tôi nói.
“Không có khả năng và bảy mươi phần trăm…” Ông lão tự lẩm bẩm, tầm mắt đảo quanh. Ông ta đang suy tư.
Phòng phòng từ từ yên tĩnh lại, tiếp đó, buổi đấu giá bắt đầu. MC đứng bước lên sân khấu, sau khi giới thiệu ngắn gọn, các vật phẩm đấu giá lần lượt được đưa ra.
Đây là lần đầu tiên tôi tham gia hoạt động kiểu này nên khá hiếu kỳ, thấy đồ tốt ra sân, tôi dĩ nhiên cũng động lòng. Đặc biệt là khi nghe giới thiệu đến một cây kiếm gỗ trăm năm, tôi thật sự kinh tâm động phách. Thế nhưng người ta đã nói thẳng, giá khởi điểm là một triệu, làm tôi chỉ biết cười khổ chùn bước.
Toàn bộ gia sản tôi có mới được hơn năm mươi vạn mà anh ta đã ra giá khởi điểm là một triệu, giá chốt thể nào cũng phải mấy triệu. Số tiền trong túi tôi cũng biết thẹn đấy, còn ra giá kiểu gì??
Không cách nào khác, đành dứt khoát “mắt không thấy, tâm ắt tịnh.”
Cả buổi đấu giá kéo dài hơn một tiếng, phòng số sáu từ đầu tới cuối không hề ra giá. Xem ra tôi nói không sai, cô ta tới cũng vì món mà ông lão muốn.
Lúc này, người bán bắt đầu giới thiệu đồ vật trấn cửa của họ. Ông lão và Trương Nhẫn đều đứng cả lên, bọn họ ra là muốn món đồ trấn cửa.
Tôi bèn xem thử. Đó là một đóa hoa lạ trông như hoa hồng, nụ hoa ở giữa lại là đài sen. Từ trước tới nay tôi chưa từng thấy loài hoa nào như vậy nên rất ngạc nhiên.
Trong đôi mắt ông lão toàn bộ là khẩn thiết.
Giới thiệu xong, người bán liền đưa ra một con số khiến tôi không nói nên lời. Giá khởi điểm là hai chục triệu!
Ông trời ạ! Tôi phải xem mệnh bao lâu mới được số tiền này? Quả nhiên là phiên đấu giá là nơi mà tôi không thể với tới.
Sau giá khởi điểm được đưa ra, đã có người ra năm mươi triệu. Tôi nhìn qua ông lão, gương mặt ông đầy vẻ bối rồi, cực kỳ muốn ra giá. Song, Trương Nhẫn ghé lại nói bên tai ông mấy câu, ông liền nhìn tôi một cái rồi cắn răng ngồi xuống.
Tôi thở phào. Tất cả mọi người tại nơi này đều không ra được giá nào cao hơn giá của người phụ nữ ở phòng số sáu đưa ra, bởi vì chẳng ai nhiều tiền hơn cô ta.
Quả nhiên, ngay khi ô ghi giá nâng đến bảy chục triệu, trên mặt kiếng ở phòng số sáu vẫn luôn im lặng lại xuất hiện một dãy số.
“Một trăm năm mươi triệu!! Vị khách ở phòng số sáu ra giá một trăm năm mươi triệu!” Người bán hưng phấn hô lớn vào mi-crô!
Cả hội trường giật mình, thoáng cái lặng như tờ!
Sau đó, phòng số bốn lại ra giá một trăm sáu mươi triệu! Mọi người còn chưa kịp tán thán, phòng số sáu đã trực tiếp gọi hai trăm triệu! (200 triệu nhân dân tệ, 1 ndt = 3600 VND)
Tôi kinh hãi, chẳng lẽ đây không phải tiền ư?? Quả nhiên, thế giới của người giàu, dạng người như tôi căn bản không thể hiểu.
Cả hội trường đã sợ ngây người, đều đồng loạt ngẩng đầu nhìn phòng số sáu.
Ông lão thở dài:
“May mà đã nghe lời cậu Lý không ra giá. Với người ở phòng số sáu này, dù tôi có ra giá cũng không thể nào chốt được. Ra những hai trăm triệu kiểu này, nếu tôi đưa ra giới hạn cuối cùng của mình là hai trăm hai chục triệu… cũng chính là một nửa tiền gia sản của tôi… cô ta chắc chắn vẫn đè lên được… Tôi chốt không nổi…”
Tôi kinh ngạc. Ông ta dùng một nửa gia tài để mua thứ này??
Ông lão thấy tôi giật mình thì chậm rãi nói:
“Đến khi cậu tới cái tuổi này của tôi, cậu sẽ biết, tiền so với tuổi thọ căn bản chẳng đáng nhắc…”
Tôi chầm chậm gật đầu. Tôi dĩ nhiên biết, nhưng thế này cũng thật là… Dùng nhiều tiền như vậy mới kéo dài được mấy tháng một năm, có đáng không??
Tôi không biết nên nói như nào, nhưng nói chung là sau khi người trong phòng số sáu ra cái giá này thì chẳng còn ai ra tiếp nữa, cuối cùng tất nhiên là phòng số sáu chốt được đóa hoa.
Thật sự vậy, cả hội trường chẳng ai giàu hơn người trong phòng số sáu! Đây đúng là siêu giàu! Ra giá phát là kết thúc ngay!
Ba người chúng tôi hồi hộp ngồi trong phòng phòng. Hơn mười phút sau, ông lão và Trương Nhẫn nhìn nhau một cái, đành thất vọng thở dài. Tôi cũng không biết làm sao, chẳng lẽ tính sai rồi?
Đang lúc mọi người hết sức an tĩnh, nhân viên phục vụ lại gõ cửa, tiến vào, nói với giọng kỳ lạ:
“Vị khách trong phòng số sáu bảo mọi người qua đó…”
Nghe nhân viên nói như vậy, tôi lập tức thở phào một hơi, dự tính của tôi thế mà lại đúng, người phụ nữ ở gian số 6 này có thật sẽ "Cảm ơn chúng tôi đã thức thời!" không.
Vẻ mặt ông lão và Trương Nhẫn đều lộ rõ sự vui mừng, ông lão nôn nóng nói:
"Tôi quả nhiên đã không nhìn lầm cậu mà, cậu Lý! Tuổi còn trẻ mà đã tài giỏi như vậy thì con đường tương lai chắc chắn rộng mở!"
Tôi cười khổ lắc đầu, chuyện hôm nay phần nhiều là dựa vào may mắn cả thôi, nếu gặp phải người khác, tôi đoán rằng có dự tính thế nào cũng sai, càng tính càng vô ích ấy chứ.
Để dự tính đúng thì điểm mấu chốt chính là tính tình của người phụ nữ này!
Cô ta không thích nợ ơn của bất kì ai nên mới dẫn đến việc tôi có suy đoán như vậy, nếu cô ta là loại người sẽ giả câm giả điếc thì lại thành tôi dâng vàng bạc cho cô ta, sau khi cô ta có được rồi sẽ làm như chưa xảy ra chuyện gì.
"Vậy chúng ta nhanh nhanh đến chỗ cô ta đi! Mua lại của cô ta một ít, dù chỉ một hai cánh hoa thôi cũng đủ rồi", ông lão hưng phấn nói.
"Đúng, một hai cánh hoa thì chắc là một hai ngàn vạn là đủ rồi." Trương Nhẫn nôn nóng gật đầu.
Đương nhiên là tôi không có ý kiến gì, giải quyết chuyện này xong sớm thì tôi cũng sẽ được về sớm, nghĩ đến đan dược ngày hôm qua, có phải nó có thể tiếp tục phát huy dược tính, làm đạo hạnh của tôi nâng lên một bậc không? Suy cho cùng thì dù tôi là đoán mệnh sư cấp ba, nhưng đối với người như thần sông thì vẫn không đủ được! Vẫn nên vận dụng hết năng lực để nâng cấp mình thì hơn, nếu không cuối cùng tôi vẫn sẽ bị thần sông giết. Tôi nghĩ như vậy đấy nên không thể chờ được nữa.
Nhân viên tiếp khách gật đầu, lập tức dẫn ba người chúng tôi đến gian phòng số sáu, vì buổi đấu giá đã kết thúc, trong hội trường cũng không còn nhiều người nên rất nhanh đã đi đến cửa phòng số sáu.
Trương Nhẫn nhỏ giọng hỏi tôi, phải nói như thế nào?
Tôi lắc đầu nói đừng nói nhiều, chuẩn bị tiền là được rồi, người phụ nữ này đã để cho chúng tôi đến đây thì ý cô ta rõ ràng là sẽ chia cho chúng tôi một ít. Đây chính là mục đích cô ta để chúng tôi tới, không thì mời chúng tôi tới đây làm gì?
Nhân viên gõ cửa, "Xin chào, ba người họ đã đến rồi ạ."
Bên trong không có tiếng trả lời, nhân viên như đã thành thói quen, trực tiếp mở cửa rồi nói với chúng tôi,
"Mời ba vị vào trong! Tôi không vào."
Ba người chúng tôi không dừng lại, đi thẳng vào trong. Sau lưng tôi vẫn cõng Tiểu Phượng Hoàng.
Sau khi đi vào, tôi phát hiện ra rằng gian phòng nhỏ này chắc chắn giống y như gian phòng của chúng tôi, nhưng, bên trong có một người phụ nữ mặc váy trắng ngồi giữa phòng, tay cầm bông hoa đấu giá vừa nãy, vẻ mặt bình tĩnh nhìn chúng tôi. Sau khi nhìn thấy người phụ nữ này tôi lập tức ngây ngẩn cả người.
Ngón tay thon dài của cô ta nhẹ nhàng bứt hai cánh hoa ra đặt trên mặt bàn, ông lão và Trương Nhẫn đều ngạc nhiên mừng rỡ!
Rất rõ ràng, tôi nói đúng, cô ta thật sự sẽ không nợ ơn của bất kì ai.
Trương Nhẫn vội vàng đi đến, "Cảm ơn, xin hỏi cô muốn bao nhiêu tiền?"
Cô ta im lặng, Trương Nhẫn quay lại nhìn ông lão, ông lão đi đến, rút ra một tấm thẻ, "Đây là hai ngàn vạn! Xin cô hãy nhận."
Ông lão đặt tấm thẻ trên bàn, rồi đẩy nó đến trước mặt cô ta. Cô ta thèm không nhìn tấm thẻ, vẻ mặt bình tĩnh cứ nhìn tôi chằm chằm. Tôi sờ mũi.
"Cầm đồ ra ngoài đi!" Cô ta mở miệng, giọng nói rất lạnh lùng.
Trương Nhẫn lập tức làm theo, lấy một chiếc hộp gỗ đã chuẩn bị sẵn từ trong túi ra, Trương Nhẫn cẩn thận từng li từng tí cầm lấy hai cánh hoa bỏ vào hộp như đang cầm một tác phẩm nghệ thuật quý giá vậy.
Anh ta và ông lão đi đến, Trương Nhẫn nháy mắt với tôi, ý là thuận lợi xong xuôi rồi, ra ngoài thôi.
Tôi im lặng lắc nhẹ đầu, "Hai người ra ngoài trước đi, tôi nói chuyện với cô ta một lát."
Tôi nói thế làm Trương Nhẫn và ông lão nhìn nhau, Trương Nhẫn nhỏ giọng hỏi, "Cậu Lý muốn làm gì vậy? Chẳng lẽ cậu biết cô ta à?”
Giọng anh ta pha chút giật mình. Vẻ mặt ông lão cũng rất ngạc nhiên.
Tôi gật đầu, "Cứ cho là như vậy đi, lần trước tôi đã xem mệnh cho cô ta một lần."
Hai người bọn họ giật mình, Trương Nhẫn nói:
"Vậy hai chúng tôi chờ cậu ở ngoài, cậu Lý cứ tự nhiên."
Hai người họ đi ra ngoài, còn tôi cõng Phượng Hoàng nhỏ, bình tĩnh nhìn cô ta.
Vừa rồi tôi cũng bị giật mình, thậm chí là hoàn toàn không nghĩ đến, người phụ nữ tôi toan tính đang ngồi trước mặt chính là người lần trước đã tìm tôi xem xem mệnh, Tần Thanh!
Thế mà cô ta lại ở đây, còn...giàu hơn tất cả những người bán đấu giá vừa rồi.
Lần trước tôi cũng cảm thấy cô ta là người có tiền, dù gì cũng đã cho tôi hai vạn mà, người hẹp hòi sao có thể cho được?
Khi đó tôi tưởng sẽ không bao giờ gặp lại cô ta nữa, dù sao lúc đó tôi cũng nghĩ cô ta không phải khách quen của tôi, không ngờ lại gặp cô ta ở đây, còn tính toán cô ta...
Cô ta lạnh lùng nhìn tôi chằm chằm, không biết có phải tôi nhìn nhầm không, nhưng luôn có cảm giác ánh mắt của cô ta khác với lần trước. Rất khác.
Lần trước cô ta nhìn tôi là kiểu lạnh lùng nhìn người xa lạ, nhưng lần này lại là kiểu nhìn lạnh lùng muốn giết chết tôi, tôi có thể hiểu được, lần trước tôi đã biết tính tình cô ta không tốt, lần này còn lén lút tính toán cô ta, chắc chắn cô ta rất tức giận.
Tôi nghĩ lí do chủ yếu khiến cô ta tức giận chính là, cô ta đoán chén cháo nấm hương vừa rồi có lẽ là người khác đang tính toán cô ta, nên mới nhận, nếu biết là tôi, chắc chắn cô ta sẽ không đụng một thìa!
Có khi nhìn thôi cũng không thèm nhìn ấy chứ.
Song lần này, cô ta đã ăn cháo xong, mới phát hiện ra là tôi, trong lòng cô ta chắc chắn đang nổi khùng, ăn rồi sao có thể phun ra được?? Chắc chắn không được.
Hơn nữa, còn có điểm khác biệt chính là, sâu trong đáy mắt cô ta, nói như thế nào nhỉ, không có tinh thần như trước đây, ánh mắt lần này rất tối, giống như bị thương vậy, nên mới phải tới giật lấy thứ có hiệu quả trị thương này sao?
Tôi điềm nhiên như không có việc gì, cô ta nhìn tôi chằm chằm mấy giây rồi nói:
"Thế mà vừa rồi cậu lại dám tính ta?"
Cô ta đứng lên, từng bước từng bước đi đến, trong lòng tôi giật mình, toàn thân cô ta đều là sát khí, cũng không đáng... cô ta giận là đúng rồi, nhưng cũng không đến mức phải giết tôi đấy chứ?
Dù sao chén cháo nấm hương đó cũng coi là một dạng "nịnh bợ”. Tôi xấu hổ nói:
"Tôi cũng không biết là cô."
Còn một câu nữa nhưng tôi không nói, nếu biết là cô, tôi nào dám tính toán cô chứ?
Ánh mắt cô ta càng lạnh, xem ra suy nghĩ vừa rồi của tôi là đúng, khi cô ta ăn cháo nấm hương, thật sự không phát hiện ra là tôi.
Tôi nhìn sự lạnh lùng của cô ta, tôi đương nhiên không phải sợ hãi gì nhưng lại cảm thấy như bên cạnh là cường địch vậy! Bây giờ tương khí trong người tôi ít nhất cũng gần như một đoán mệnh sư cấp bốn rồi, sự khác biệt giữa tôi và đoán mệnh sư cấp bốn chính là đạo hạnh của tôi không có sự đột phá.
Nhưng cái này vẫn giúp thực lực của tôi tăng, dù sao t khí trong người cũng nhiều nên có thể dùng khí để công kích người khác! Đạo hạnh tăng lên, tố chất cơ thể và tốc độ của tôi cũng sẽ như nước lên, thuyền cũng lên mà tăng theo, cho nên bây giờ không thể xem tôi như một đoán mệnh sư tay mơ được.
Cô ta thật sự muốn trở mặt, tôi đánh không lại thì vẫn chạy được, ánh mắt của cô ta không có hồn, nhất định là đang bị thương, có khi không thắng được tôi đâu!
"Đừng!" Khi tôi đang rất bình tĩnh thì Tiểu Phượng Hoàng đang nằm trên lưng tôi như cảm giác được gì đó, nói chuyện mà như đang nói mớ vậy.
Ánh mắt lạnh như băng của Tần Thanh lập tức dời từ tôi sang Tiểu Phương Hoàng, ánh mắt tập trung vào một điểm, "Phượng Hoàng!!"
Sau khi nghe thấy hai chữ này, tôi hết sức kinh ngạc!
Chẳng lẽ cô ta??
Tiểu phượng hoàng đã từng nói: Ngoại trừ đạo sĩ từ cấp bảy trở lên, thầy phong thủy, đoán mệnh sư cấp sáu mới có thể nhìn thấu ma thuật của cô bé, còn những người khác thì không thể thấy được.
Như vậy chẳng lẽ cô ta là đạo sĩ cấp bảy hiếm thấy??
Tôi ngạc nhiên đứng im tại chỗ, trong lòng lập tức cảnh giác hơn!
Nếu là như vậy, dù cô ta đang bị thương thì việc tôi đối đầu với cô ta cũng là quá sức! Dù gì đạo hạnh của tôi và cô ta cũng chênh lệch nhiều. Tôi nhìn cô ta chằm chằm.
"Lần trước khi ta nhìn thấy ngươi, ngươi vẫn là một quả trứng, thế mà lần này đã lớn như vậy." Tần Thanh lạnh lùng nói, tôi ngạc nhiên, lần trước cô ta đã phát hiện ra rồi sao?
Khi đó cô ta tìm tôi xem mệnh, Tiểu Phượng Hoàng thật sự chỉ là một quả trứng đặt trong một chiếc hộp trong phòng tôi. Thế mà lúc ấy cô ta không biểu hiện ra bất cứ một sự bất thường gì, con người Tần Thanh này, lòng dạ sâu như đáy biển. Sâu đến đáng sợ!
Tôi cõng Tiểu Phượng Hoàng thật chặt, có gì không ổn tôi sẽ lập tức chạy ra ngoài, vì tôi không biết cô ta muốn làm gì, lỡ cô ta muốn cơ thể của Tiểu Phượng Hoàng thì sao?
"Muốn chạy hả? Hôm nay ta đã gặp được cậu rồi, cậu chạy không thoát đâu!" Ánh mắt Tần Thanh bắn ra sát khí, tôi hít sâu một hơi, không được!