“Con nói tiếp đi…”
Xem ra mẹ trong lòng mẹ cũng sớm có nghi ngờ rồi, suy cho cùng thì vấn đề này cũng rất dễ đoán, người kia bỏ ra 2 viên đan quý giá như vậy chỉ để mẹ tôi và Hồ Thanh Từ “chuyển phát nhanh” đồ xuống âm phủ ư? Rõ ràng là có gì đó không đúng lắm.
Tôi dừng lại một chút rồi tiếp tục nói:
“Ở ván cờ này, từ lúc người kia cho mẹ và Hồ Thanh Từ viên đan kia là mẹ và cô ta đã bị cuốn vào rồi. Có thể nói là mẹ nhờ ăn viên đan đó mà thành phượng hoàng, Hồ Thanh Từ thì thành lục vĩ, đây đều là các nước đi của ván cờ này… mà mẹ và Hồ Thanh Từ lại không hề biết rằng 2 người đã trở thành quân tốt…”
Tôi cảm thấy các nước đi dường như đã được thiết kế sẵn hết rồi. Mẹ tôi và Hồ Thanh Từ đi giao đồ, giao xong thì rời đi, mọi thứ đều đã được lên kế hoạch sẵn, chỉ là họ không biết mà thôi. Mẹ tôi yên lặng một hồi rồi nói:
“Nhiều năm như vậy rồi, mẹ cũng có cảm giác như vậy, càng nghĩ lại càng thấy không đúng. Mẹ thấy mẹ như một cái cây được người kia liên tục chăm bón để mẹ có thể đơm ra thứ quả ngọt mà người đó muốn…”
“Vậy mẹ đã “đơm” ra thứ quả ngọt hắn muốn chưa?”
Mẹ tôi không lắc đầu, cũng không gật đầu:
“Không biết phải nói như thế nào nữa, đến giờ mẹ vẫn chưa biết người kia rốt cuộc muốn gì.”
Tôi bất lực thật sự, không biết mẹ tôi thì có thể đơm ra thứ quả gì cơ chứ?!!!
“Hồ Thanh Từ chắc cũng biết chứ ạ?” Tôi hỏi.
“Có lẽ cô ta cũng biết, chỉ là không hiểu người kia rốt cuộc muốn gì, nếu không thì cô ta đã đến tìm mẹ lâu rồi.”
Tôi lặng đi một lúc, mẹ cũng không nói gì. Vài phút sau, tôi đột nhiên nói:
“Mẹ, mẹ có nghĩ là con cũng bị cuốn vào ván cờ này không?”
Dù sao thì tôi cũng đã tiếp xúc với mẹ, mà mẹ thì vẫn là con tốt trong ván này.
“Xem ra là con bị cuốn vào rồi.” Mẹ tôi thở dài.
“Thế thì con đóng vai trò gì trong ván cờ này?” Tôi hỏi.
“Mẹ cũng không rõ…” Mẹ tôi lắc đầu.
“Vậy ván cờ này có thần sông không mẹ?” Tôi hỏi, mẹ, Hồ Thanh Từ, Tiểu Phượng Hoàng, tôi đều đã bị cuốn vào rồi, thần sông thì sao??
“Cô ta, có thể là vào rồi, hoặc cũng có thể là chưa.”
“Sao mẹ lại nói như vậy”?
“Cô ta là một biến số, là 1 trong tứ thần ở dương gian cho nên có vẻ không dễ gì mà sắp đặt đưa cô ta vào ván cờ này. Nhưng gặp con rồi thì có lẽ cô ta cũng đã tiến vào rồi. Con nghĩ gặp con chính là lí do ư?”
Tôi gật đầu.
“Cô ta không dễ gì bị kẻ khác tính kế sắp đặt đâu, nhưng vẫn có một chút khả năng, vì vậy mẹ mới nói rằng có thể hoặc vẫn chưa.” Mẹ tôi tiếp tục giải thích.
Tôi lại im lặng, nếu cô ta cũng là 1 quân cờ thì rốt cuộc ván cờ này to đến mức nào??? Còn có ai khác tham gia vào ván cờ này không? Mà ván cờ này đều do lão già đã biến mất từ mấy trăm năm trước sắp đặt ư? Tôi cũng cảm thấy việc này phức tạp quá, theo lí mà nói thì cô ta cũng đã tiến vào ván cờ này rồi, vậy thì tôi...
“Mẹ, trước hết đừng nói về việc này nữa, giờ con bói cho mẹ một chút.” Việc quan trọng bây giờ là phải nhanh chóng tìm sổ sinh tử để sửa lại, những chuyện khác thì chờ ra ngoài phân tích sau.
Mẹ tôi gật đầu:
“Ừ, mẹ cũng có ý nghĩ như vậy. Người lấy đồ từ mẹ và Hồ Thanh Từ có lẽ cũng chính là người sửa mệnh của nha đầu kia, giờ cũng chỉ có cách xem bói mà lần ra thôi.”
Giờ tôi đã là đoán mệnh sư cấp 4, đương nhiên có thể dùng tiền mà bói. Mẹ lấy ra 5 đồng tiền xu mẹ hay dùng rồi đưa tôi. Đạo hạnh hiện tại của rôi có thể dùng 5 đồng này mà tính ra được, nếu đạo hạnh của tôi được cải thiện thì số tiền cần dùng càng ngày sẽ càng nhiều.
Tôi dùng ngón tay điểm vào phần ấn đường của mẹ, coi như là kéo khí mệnh của bà ra, sau đó dùng 2 tay cầm 5 đồng xu, chuẩn bị lắc. Mẹ tôi nói:
“Lần đầu con xem bói thì tập trung một chút, mẹ đã phong ấn một chút tinh thần để lát nữa con xem tránh khỏi việc bói ra quá nhiều thứ liên quan đến người kia, làm hắn cảm nhận được...”
Tôi đúng là đang có chút lo lắng về việc này bởi đạo hạnh của tôi và ngươi đó khác biệt quá lớn. Tôi xem người ta, người ta chắc chắn có thể cảm nhận được. Nhưng mẹ đã nói như vậy thì tôi yên tâm rồi, đợi lát nữa xem bói tôi cẩn thận chút là được.
Tôi bắt đầu lắc, khi âm thanh lách cách giòn giã của những đồng tiền xu vang lên, tôi bỏ hai tay ra cho chúng rơi xuống đất. Các đồng xu quay tròn mấy giây rồi ngả xuống. Đoán mệnh sư không thể tự xem cho bản thân nên mẹ tôi không nhìn, mà tôi thì ngược lại, vội vàng xem xem kết quả ra sao.
Trước tiên, 5 đồng xu này đều ngửa mặt trái lên tạo thành hình như con mắt, chuyện này ở âm phủ cũng không có gì đáng ngạc nhiên lắm, đây là quẻ “hình quái” trong ba mươi sáu quẻ. Đúng theo kiểu nghĩa trên mặt chữ, quẻ này xuất hiện mà lại có hình giống con mắt, vậy thì...
Tôi đang cân nhắc kĩ lưỡng... Mẹ thấy tôi nửa ngày vẫn chưa có kết quả bèn bảo:
“Lần đầu tiên con xem bói, cứ bình tĩnh thôi, không cần vội.”
Tôi gật đầu, lại suy nghĩ kĩ lại một lần nữa, đột nhiên một tia sáng lóe lên trong đầu tôi, hình dạng như mắt ư?
“Đây là quẻ hình quái, giống như một con mắt, mà mắt (yan) đọc gần giống với chữ Diêm (yan). Vậy thì người nhận đồ mà mẹ gửi có lẽ là 1 trong mười vị đại diêm la, cũng là người nắm giữ cuốn sổ sinh tử trong tay.” Tôi nói.
“Ừm, con phân tích quẻ này không sai, coi như mở ra được 1 con đường mới.” Mẹ tôi gật đầu rồi tiếp tục,“Con phân tích tiếp xem có thể biết được rốt cuộc là ai trong 10 người đó không.”
Tôi tiếp tục phân tích, dựa vào hình dạng thì chỉ có thể chắc chắn đó là 1 trong 10 vị đại diêm la, nhưng sao tôi lại có thể chắc chắc được?
Thập đại diêm la, hay còn gọi là thập đại điêm vương, là Tần Quảng Vương, Sở Giang Vương, Tống Đế Vương, Ngũ Quan Vương, Diêm La Vương, Biện Thanhd Vương, Thái Sơn Vương, Đô Thị Vương, Bình Đẳng Vương, Chuyển Luân Vương. Tôi có chút đau đầu:
“Mẹ, nếu mẹ gặp loại quẻ này thì mẹ giải thích như thế nào?”
Mẹ tôi không thể tự xem nên chỉ đành chỉ dẫn cho tôi, bởi dù gì bà cũng xem mệnh rất nhiều năm rồi.
“Quẻ hình quái này, khi nãy con chỉ nhìn thấy 1 hình dạng của nó, con thử xem xem còn hình dạng nào khác không?” Mẹ tôi đáp.
Lời nói của mẹ như thức tỉnh người đang trong mộng là tôi đây. Tôi lập tức nhìn kĩ lại một lần nữa, quay tới quay lui, hình dạng này là 1 vòng khép kín... lẽ nào...? Lẽ nào
Là Chuyển Luân Vương??
Tôi vội nói cho mẹ nghe suy nghĩ này. Mẹ tôi nghe xong thì yên lặng 1 lúc, có chút mơ hồ:
“Dựa theo những gì con nói thì đúng là có khả năng là Chuyển Luân Vương. Nhưng sự tồn tại của ông ta khá đặc thù, điều khiển luân hồi, công tư phân minh, sao ông ta có thể dùng sổ sinh tử cho tư thù cá nhân chứ??”
“Hoàn toàn là công tư phân minh ạ?”
“Ừ, vị này mẹ chưa gặp nhưng nghe nói ông ta là người chính trực ngay thẳng.”
Xem ra 4 chữ “chính trực ngay thẳng này” với việc sửa sổ sinh tử đúng là không có liên hệ gì. Vậy chẳng lẽ tính toán của tôi là sai? Mẹ tôi lắc đầu:
“Có lẽ không phải là sai, con tính ra là diêm la, điều này chắc chắn là đúng rồi. Vì vậy không cần biết là ai, 10 vị đó đều có nghi ngờ. Bởi bên ngoài họ đều là những người xử lí mọi việc một cách công bằng...tự ý sửa sổ sinh tử, thật ra là...” Mẹ tôi bỗng dừng lại.
“Mẹ, ý mẹ là trước đó mẹ có nghi ngờ người khác rồi?”
“Ừm, hướng nghĩ của mẹ không phải là thập đại diêm la, nhưng quẻ bói đã như vậy thì chúng ta tới hỏi ông ta cho rõ ràng, nếu không phải thì chúng ta nghĩ cách khác.” Mẹ tôi đáp.
Hiện cũng chỉ có cách này mà thôi, không thể chờ đợi thêm nữa.
“Lý Dịch, mấy đồng tiền này sau này mẹ dùng cũng không dùng nữa, con cầm lấy cất đi.” Mẹ tôi nói tiếp.
Tôi ngạc nhiên, dùng cũng không dùng nữa là sao? Lẽ nào mẹ không xem bói nữa? Hay là mẹ sẽ thay những đồng mới hơn? Tôi hơi ngờ vực, chắc mẹ không định đổi đâu bởi trong nghề bói này, càng dùng nhiều thì càng có linh tính, cũng có thể nói là “hái ra tiền”, giống như rượu vậy, để càng lâu càng đậm vị. Nhưng tại sao mẹ lại nói như vậy??
Lòng tôi chất chứa nghi ngờ nhưng giờ không phải là lúc nghĩ chuyện này. Tôi chuẩn bị nhặt những đồng tiền này lên thì đột nhiên sững lại, mẹ vội hỏi:
“Sao vậy, con còn thấy gì nữa?”
Tôi gật đầu, ngoài việc giống con mắt, giống 1 vòng khép kín thì vẫn còn giống một loại khác.
“Mẹ, lúc nãy con quên mất, quẻ này giống con mắt, cũng giống quân cờ nữa.” Tôi nói.
“Quân cờ?” Mẹ tôi ngạc nhiên.
Tôi gật đầu:
“Cờ và ngựa đồng âm (đều là qi). Ngựa có nghĩa là có sự chuyển động mà đúng lúc ở bên kia có một cái chòi nghỉ mát, bên trong có bàn cờ, vậy tức là sẽ có sự chuyển động tới đây. Con nghĩ chúng ta không cần đi tìm đâu, vị Chuyển Luân Vương kia sẽ tự đến đây.”