“Đừng đánh như vậy, cơ thể và linh hồn hắn ta vẫn chưa dung hợp với nhau, cậu dùng tướng khí nội lực trong cơ thể có lẽ đánh được hắn.”
Tôi vội vã làm theo nhưng tướng khí trong người tôi ít đến đáng thương, không biết có dùng được không. Dù sao thì vẫn phải thử, tôi hít 1 hơi thật sâu, vận tướng khí trong người ra ngón tay, chỉ thẳng vào Tiểu Vương.
Tướng khí là nền tảng của thầy xem mệnh chúng tôi. Tập hợp tướng khí lại rất khó, tôi học mẹ đã lâu thế rồi mà giờ trong người mới có 1 chút. Nhưng đến lúc này, nếu tôi không sử dụng chỗ ít ỏi đó thì Quách Đình Đình sẽ bị bóp cổ đến chết. Tôi bước ra chỉ vào hắn như thế, Tiểu Vương nhìn tôi chằm chằm, vẻ mặt chế nhạo. Đột nhiên ngón tay tôi chạm vào lông mày hắn. Tôi thấy đầu ngón tay nóng lên rồi nhanh chóng trở lại trạng thái ban đầu, khiến tôi cảm thấy trống rỗng, khó chịu. Đây là dấu hiệu cho thấy tướng khí đã hết. Có điều dùng hết rồi cũng sẽ phục hồi lại rất nhanh. Điều này cũng cho thấy tướng khí của tôi quá ít rồi, mới dùng 1 chút đã hết.
Bị tôi điểm như vậy, trên mặt Tiểu Vương lập tức lộ ra vẻ đau đớn. Hắn ôm đầu lăn lộn như phát điên, Quách Đình Đình được thả ra, ngã gục xuống đất. Tôi nhanh chóng lại đỡ cô ấy dậy. Quách Đình Đình ho dữ dội, vẻ mặt vô cùng sợ hãi. Tôi vội kéo cô ấy ra đằng sau, cũng may là cô ấy vẫn chưa bị bóp cổ đến chết.
Lúc này tôi mới nhìn rõ bóng của Tiểu Vương, vốn dĩ cái bóng này với thân thể hắn không hề khớp, giờ càng nhìn càng thấy kì quái. Hắn ta hung hãn nhìn tôi, quay người bỏ chạy. Đã đến mức này rồi, tôi có thể để hắn ta chạy mất không. Tôi lấy chai rượu ra, lao tới đánh vào chân hắn, với tình hình này, chỉ sợ đánh vào đầu sẽ giết chết hắn mất.
“Bộp”
Bình rượu vỡ toang, hắn ngã xuống đất, ôm chân gào thét, dùng ánh mắt vô cùng kinh khủng nhìn tôi, giống như nếu lần này hắn không chết thì nhất định sẽ trả thù tôi vậy. Bộ dạng này của hắn làm tôi không thoải mái chút nào, tôi lại lấy 1 chai rượu ra, định đập hắn. Hắn sỡ hãi cụp mắt ôm đầu, không dám nhìn tôi nữa.
Tôi lấy điện thoại ra gọi cho Dương Siêu nói đã giải quyết xong rồi.
“Được ròi, nếu như hắn có thể đi mất thì cậu đúng là xui xẻo. Mau về đi, có chuyện tìm cậu đây.” Dương Siêu thúc giục, nói xong liền tắt máy luôn.
Tôi hiểu ý anh ra, đối với Dương Siêu thì loại chuyện này dễ giải quyết thôi nhưng với tôi thì khác, tôi vẫn chưa được tiếp xúc nhiều, không có kinh nghiệm.
Tôi bảo Quách Đình Đình gọi cảnh sát nhưng cô ấy vẫn đang sang chấn tâm lí, tôi đành gọi vậy. Cảnh sát có mặt rất nhanh, sau khi lập xong 1 biên bản khá đơn giản thì giải Tiểu Vương đi. Quá trình này mất khoảng nửa tiếng, bấy giờ Quách Đình Đình mới bình tĩnh lại, cô ấy gục xuống khóc 1 lúc, cũng do quá sợ hãi mới thế. Tôi cũng không biết phải làm sao, chỉ có thể nhìn cô ấy khóc, dù sao tôi cũng không có khăn giấy. Một người con suýt chút nữa bị giết chết, tâm trạng chắc chắn sẽ bùng phát ra như bây giờ. Cô ấy thở dài nói đưa tôi về... Có lẽ tôi nên tự bắt xe về thì hơn, lẽ nào lại để cô ấy vừa khóc vừa đưa tôi về. Tôi nói ra, cô ấy nghe xong, nghĩ 1 chút rồi lấy 2 vạn từ trong túi ra đưa tôi, do dự 1 chút rồi lại lấy thêm 1 vạn sau đó cảm ơn tôi. Tôi có chút xấu hổ nên chỉ lấy 2 vạn. Dù sao thì lúc tôi đến cô ấy đã đưa tôi 1 vạn rồi. Nhưng cô ấy cứ nhất quyết bắt tôi cầm, tôi đành nhận lấy rồi nói tôi sẽ quay lại. Cô ấy gật đầu:
“Chuyện tôi khóc cậu đừng nói cho người khác nhé. Đây là lần đầu tiên tôi khóc trước mặt 1 người con trai, trông khó coi lắm phải không?”
Câu hỏi của cô ấy làm tôi bật cười 1 tiếng. Thấy tôi cười, cô ấy hơi ngạc nhiên, có chút ngượng ngùng bước vào trong xe. Tôi ho khan mấy cái, cảm giác hơi không hợp cho lắm. Tôi quay người đi, bỗng dưới chân nhói lên 1 cái, hóa ra là mảnh vỡ của mấy chai rượu. Không ổn rồi, đây có phải là tôi rất xui xẻo không? Tôi cúi xuống, cắn răng từ từ lôi mảnh chai ra, mảnh chai vừa dài, vừa nhọn đến mức xuyên qua giày tôi, đâm chảy máu bàn chân tôi.
Quách Đình Đình từ trên xe bước xuống, có chút tức giận nói tôi vẫn còn cười sao. Lúc nãy tôi rút mảnh vỡ ở chân ra, tay có chống lên xe cô ấy nên cô ấy tưởng tôi vẫn đang cười. Tôi bèn trả lời rằng không phải tôi đang cười. Quách Đình Đình thấy tay tôi cầm mảnh chai dính máu, cô ấy hỏi tôi bị sao vậy. Tôi lắc đầu nói không sao, cô ấy lại đòi đưa tôi đị bệnh viện. Thật sự không nghiêm trọng đến thế, tôi nói không cần rồi tập tễnh bước đi. Lời nói của Ninh Vũ Hi vang văng vẳng bên tai tôi, có lẽ tôi thật sự phải chú ý rồi, đây là họa từ miệng mà ra hay là gì nhỉ?! Nói chung tôi vẫn phải cẩn thận.
Tôi gọi xe về nhà, vừa tới cửa đã thấy Dương Siêu ngồi xổm chờ tôi. Thấy tôi anh ta đứng ngay dậy hỏi tôi tình hình sao rồi. Tôi mở cửa, cũng nói đại khái cho anh ta nghe, sau đó hỏi anh ta tìm tôi có chuyện gì. Dương Siêu chuẩn bị nói thì Ninh Vũ Hi bay ra khỏi linh vị đến gần tôi, nghiêm túc nói:
“Anh thật sự phải cẩn thận, em cảm thấy như vậy.”
Nghe cô ấy nói như vậy, Dương Siêu bất giác quay lại nhìn tôi. Tôi cảm thấy đúng là không ổn, lúc mới ra ngoài thì va phải bàn, lúc về thì dẫm phải mảnh vỡ thủy tinh, đúng là điềm xui.
Tôi gật đầu đồng ý, cô ấy ngáp 1 cái rồi nói đi ngủ đây, sau đó bay trở lại linh vị. Dương Siêu lại hỏi tôi tình hình cụ thể ra sao. Tôi nói gắn gọn lại cho anh ta, Dương Siêu gật đầu:
“Công việc của cậu là dựa vào miệng của cậu. Phần lớn họa cũng từ miệng mà ra, cậu chú ý 1 chút là được rồi.”
Tôi thấy cũng đúng, suy cho cùng hôm nay cũng từ chỗ quầy lễ tân của công ty Quách Đình Đình mà ra, nếu không thì còn thứ gì có thể khiến tôi gặp xui xẻo được chứ. Tôi thật sự phải chú ý rồi. Tôi hỏi Dương Siêu rốt cuộc tìm tôi có chuyện gì, anh ta lại bảo nhìn tôi chẳng có tâm trạng gì cả, để ngày mai nói đi, nhưng anh ta lại hỏi:
“Mẹ của cậu có thai rồi đúng không?”
Tôi do dự chút rồi gật đầu, anh ta hỏi cái này làm gì nhỉ?!
“Đây là lần thứ mấy mẹ cậu có thai?” Dương Siêu lại vô thức hỏi tiếp. Tôi nói đây là lần đầu tiên, mẹ tôi không chia sẻ nhiều nhưng tôi biết đây là lần đầu tiên.
“Bỏ đi, cô ấy không có kinh nghiệm, bỏ đi, bỏ đi.” Dương Siêu ngập ngừng muốn hỏi tôi thêm gì đó nhưng không biết nghĩ đến điều gì mà lại đi vào phòng tôi lấy chăn trải dưới sàn để ngủ. Hôm nay tôi cũng mệt, tắm xong sẽ ngủ luôn.
Hôm sau Dương Siêu lại ra ngoài từ rất sớm. Tôi thật sự cạn lời luôn, không phải anh ta nói hôm nay có chuyện nói với tôi sao? Mà không ngờ chưa đến trưa đã thấy anh ta lái xe quay lại rồi. Dương Siêu dừng xe, vào nhà uống vài ngụm nước sau đó nói với tôi:
“Bản thể của mẹ cậu rốt cuộc là gì vậy?”
Tôi lắc đầu nói không biết, tôi cũng chưa từng nhìn thấy. Tôi tò mò không biết anh ta hỏi tôi điều này làm gì. Giờ tôi mới để ý, có 1 người phụ nữ từ trên xe anh ta bước xuống, bụng rất to, nhưng sắc mặt nhợt nhạt vô cùng. Nước da của cô ấy cũng vậy, rất tệ. Tướng mạo của cô ấy nói cho tôi cô ấy đang mang thai, chỉ còn 2-3 tháng nữa là sinh rồi nhưng lại gặp 1 vấn đề nan giải. Cung mệnh của cô ấy có màu đen đậm, là do tích tụ lâu ngày mà nên cho thấy cô ấy có bệnh trong người, làm cho tôi cảm giác cô ấy không thể sinh ra nổi đứa trẻ trong bụng.
Mà tôi càng ngạc nhiên hơn, chuyện này là gì vậy? Vợ của Dương Siêu ư? Không phải, tôi vừa nghĩ đến khả năng này lại vội bác bỏ vì tôi thấy giữa Dương Siêu và cô ấy có điểm giống nhau, chiếu theo tuổi thì có lẽ là em gái của Dương Siêu. Tôi chưa từng nhìn trực tiếp tướng mạo của Dương Siêu, thực ra là không nhìn được, nên không biết gia đình anh ta có bao nhiêu người.
Dương Siêu thấy em gái tự mình xuống xe thì vội chạy lại đỡ, nói với cô ấy rằng chỉ cần ngồi trong xe có điều hòa đợi là được rồi, không cần xuống xe. Khuôn mặt nhợt nhạt của cô ấy xuất hiện 1 nụ cười nhẹ, cô ấy lắc đầu nói không sao cả, cô ấy muốn xuống xe.
“ Bộ dạng em thế này mà vẫn bảo không sao à?” Dương Siêu trừng mắt nhìn cô ấy, còn cô ấy chỉ cười cười mà không nói.
Tôi ngạc nhiên, đây là nguyên nhân mà Dương Siêu phải tìm tôi đúng không? Tôi vội vàng lấy cho cô ấy 1 cốc nước, cô ấy nói cảm ơn tôi, đến cả Ninh Vũ Hi cũng hiếu kì, phải bay từ linh vị ra xem có chuyện gì. Nhưng Ninh Vũ Hi không lại gần cô gái này, cô ấy chỉ đứng từ xa quan sát vì Ninh Vũ Hi biết cô ấy là ma, đến gần thì sẽ không tốt cho đứa trẻ trong bụng, cũng không biết em gái Dương Siêu có thể nhìn thấy cô ấy hay không. Mà tôi cũng biết vì sao Dương Siêu lại hỏi bản thể mẹ tôi là gì rồi. Tướng mạo của em gái Dương Siêu cho tôi thấy Dương Siêu đang tìm 1 phương thuốc cổ truyền nào đó để chữa bệnh cho cô ấy. Bệnh của cô gái này, nói thế nào nhỉ, không phải dạng ung thư hay gì mà là do trúng độc.
Dựa vào sắc mặt của cô ấy thì đây là loại độc tính nóng, vì trên trán cô ấy đổ mồ hôi. Muốn giải độc thì phải dùng huyết của tinh quái mới được. Tôi dựa theo những gì Dương Siêu hỏi mà đoán ra, suy cho cùng anh ta hỏi bản thể mẹ tôi là gì chắc cũng vì lí do này.
Tôi nói những gì vừa nghĩ ra, kết quả Dương Siêu gật đầu:
“Em gái ta đúng là bị trúng độc, ta có hỏi vài người bạn thì họ nói có thể dùng nước mắt bạch hồ (hồ ly trắng) trị độc, vì thế nên mới hỏi xem bản thể mẹ cậu là gì, có phải là bạch hồ hay không.”
Nghe Dương Siêu nói như vậy, tôi nhìn lại em gái của anh ấy vài lần. Ý của Dương Siêu là muốn dùng nước mắt hồ ly trắng để áp chế độc tính cho cô ấy?
Hẳn là không đơn giản như vậy. Tôi chỉ từng nghe qua dùng nước mắt bò có thể khiến người ta nhìn thấy ma quỷ, đây là công dụng lớn nhất của nước mắt mà tôi biết. Nước mắt bạch hồ hữu dụng như thế, vậy thì chẳng phải hồ ly trắng trong thiên hạ tất cả đều bị bắt rồi hay sao? Có lẽ là làm thuốc dẫn thôi.
"Tại sao phải dùng nước mắt hồ ly trắng?" Tôi hỏi.
"Hồ ly trắng trời sinh tính thanh nhã, chỉ cần xuất hiện thôi là tao khí ngút trời, trừ phi đạo hạnh vô cùng cao mới có thể che dấu, một số con đạo hạnh không cao sẽ dùng nước mắt để dấu mùi. Nước mắt của chúng rất thơm, giống như nước hoa, giống như ong lấy hoa làm mật ấy, không khác nhau là bao." Dương Siêu nói.
Tôi hiểu ý của anh ta, nó cũng tương tự như cà phê phân chồn. Nước mắt hồ ly trắng có lẽ không hẳn là nước mắt, mà là một thứ gì khác, từ bên trong cơ thể bài tiết ra ngoài, cho nên có công dụng khác. Nhưng mà, tôi bất lực lắc đầu:
"Mẹ tôi, anh cũng thấy đấy, bà ấy tính cách như thế nào, có phải rất khác với hồ ly phong tao không? Quả thực là khác nhau một trời 1 vực, làm sao nguyên hình bản thể có thể là hồ ly trắng được?"
Dương Siêu nghe tôi nói như vậy, lập tức thở dài:
"Ta cũng nghĩ mẹ cậu không phải hồ ly, nhưng tình cảnh này của em gái ta... không thể chậm trễ. Cậu nhìn bụng của nó..." Anh ta lo lắng.
Vừa rồi tôi nhìn ra cô ấy chỉ còn khoảng hai, ba tháng nữa sẽ sinh. Như vậy thì cũng khá giống với mẹ tôi - Phượng Sở Lan? Đây cũng là trùng hợp sao, mẹ tôi gần đây cũng đang chuẩn bị, nhưng tình trạng hiện tại của cô ấy rõ ràng khác với mẹ tôi. Dù sao mẹ tôi là đang chuẩn bị, còn cô ấy có khả năng không chống đỡ nổi đến ngày sinh mất.
Tôi hỏi hồ ly trắng có phải rất khó tìm hay không? Dù sao cũng có vài nơi chuyên nuôi dưỡng hồ ly, nhưng mà hồ ly bình thường chắc chắn không được, nhất định phải là hồ ly thành tinh. Nhưng hồ ly trời sinh đa nghi, hơn nữa còn rất giảo hoạt, hồ ly thành tinh càng khủng khiếp hơn, có khi chỉ số IQ trên 100. Chắc chắn chúng sẽ trốn đi, để tìm ra chúng là chuyện khó khăn vô cùng. Nếu không thì Dương Siêu đã không tới đây với hi vọng còn nước còn tát hỏi Phượng Sở Lan bản thể có phải là hồ ly trắng hay không.
Tôi nhìn tướng mạo của em gái anh ấy một hồi, trong lòng bất lực. Cung sinh mệnh của cô ấy, hắc khí rất nhiều, nhiều đến mức gần như che hết cả khuôn mặt cô ấy, khiến tôi không có chút manh mối nào. Xem ra phần lớn những bức ảnh mà Dương Siêu gửi qua di động cho tôi đều có liên quan đến hồ ly trắng rồi.
Tôi hỏi Dương Siêu rằng liệu anh ta còn có đầu mối khác không? Anh ta thở dài:
"Không có, hồ ly trắng chỉ cần thành tinh rồi thì đều biết cách che dấu chân thân, căn bản rất khó có thể tìm ra."
"Anh, đừng lo lắng, em sẽ không xảy ra chuyện gì đâu." Em gái anh ta nói.
Dương Siêu thở dài.
Tôi thấy có chút kỳ lạ, chồng cô ấy đâu? Tôi nhìn kỹ cung phu thê của cô ấy, lập tức kinh ngạc, cung phu thê của cô ấy tối tăm vô cùng, thoạt nhìn có cảm giác đột nhiên tối sầm lại. Đây là tướng mạo không tốt, cho thấy chồng cô ấy đã chết, hơn nữa là chết ngoài ý muốn, có lẽ đã chết được 7-8 tháng rồi. Cô ấy thật đáng thương, vừa mang thai đã trở thành góa phụ.
Dương Siêu lắc đầu:
"Nếu sớm biết chuyện thành ra thế này, lúc ấy anh không nên đưa hai đứa qua bên kia, làm hại em rể chết, anh cũng người không ra người, thi không ra thi, càng không để cho thứ độc này tồn tại trong thân thể em cho tới tận bây giờ mới phát hiện."
Nghe vậy tôi kinh ngạc, ý của Dương Siêu là bộ dáng anh ta bây giờ, là đi đến nơi nào? Mà lại dính dáng tới cả em rể? Thảo nào trước đây anh ta không muốn nói về chuyện của anh ta. Đối với anh ấy mà nói, đây là chuyện thương tâm, có lẽ rất khó để tự mình nói ra.
"Anh à, không trách anh, là em tự muốn đi." Em gái của anh ấy lắc đầu, cũng lộ ra vẻ buồn bã.
Tôi không thể nghe được nữa, nếu hiện tại tạm thời không tìm được manh mối gì của nước mắt hồ ly trắng, vậy thì có thể tìm một chút đồ an thai cho cô ấy ăn. Nếu cô ấy thật sự sẽ chết, vậy thì ít ra còn có thể giữ lại đứa bé, ngoài ra không còn cách nào cả. Tôi nói thẳng.
Dương Siêu nhìn tôi một cái, nói:
"Nước mắt hồ ly là thứ tốt nhất để áp chế thứ kia, nhưng nếu như tìm được một số thứ khác, có thể cũng được."
Tôi hỏi là cái gì? Nhưng những gì anh ấy nói tiếp theo làm tôi cạn lời luôn, cái gì mà nhân sâm ngàn năm, linh quả trăm năm các loại, những thứ này có thể đi đâu tìm chứ?
Nhân sâm ngàn năm có lẽ đã thành tinh, đã sớm trốn trong lòng đất không ra ngoài, cái này thì ai có thể tìm ra được? Cho dù tìm được cũng khó bắt, lúc đào lên nó đã sớm bỏ chạy mất dạng. Chỉ sợ nhân sâm so với nước mắt hồ ly còn khó tìm hơn, xem ra rất khó khăn.
Tôi thử cố xem tướng cho cô ấy lần nữa nhưng không nhìn ra cái gì, đành bó tay, bảo cô ấy vào phòng mẹ tôi nghỉ ngơi một chút, dù sao trông cô ấy rất khó chịu, có lẽ là đang đau đớn. Chắc là độc tính phát tác, Dương Siêu này làm anh trai, xem như rất tận lực rồi, cô em gái thì trúng độc, đứa con trong bụng cũng miễn cưỡng xem như vẫn khỏe mạnh, chắc là anh ta đã làm phương pháp ngăn cách gì đó, mà phương pháp này chắc chắn người bình thường không thể làm được.
Dương Siêu hỏi cô ấy, cô ấy gật đầu sau đó Dương Siêu dìu cô ấy vào, Ninh Vũ Hi lại tránh xa một chút, xem ra là không muốn ảnh hưởng đến cô ấy.
Lúc Dương Siêu từ trong phòng đi ra, tôi thấy anh ta thở dài liên tục. Tôi giải thích 1 chút, năng lực đoán mệnh của tôi vẫn chưa được, phải là đạt đến cấp 3 mới được, mà giờ tôi mới ở cấp 1 mà thôi. Tôi chỉ có thể xem tướng mạo, tử toán, xem tay. Dương Siêu nghe tôi nói như vậy lại nhen nhóm chút hi vọng, không chút do dự dùng nước viết lên mặt bàn một chữ "错" (sai). Anh ta đang muốn nói mình làm sai, hại em gái mình.
Tôi xem một hồi, thần sắc khẽ thay đổi, trong lòng cảm thấy kỳ quái. Dương Siêu nhìn vẻ mặt tôi, lập tức sốt ruột:
"Thế nào?"
"Đợi đã!" Tôi nói.
"Chờ? Chờ cái gì?" Anh ta hỏi.
Tôi trầm ngâm một lát, thật kỳ lạ, tại sao tôi lại nói như vậy? Bởi vì chữ "错" này, dựa theo cấu tạo thì do một "钅" và một "昔" tạo thành, nhưng khi anh ấy viết "钅”có cảm giác đang viết chữ”金”.
- Hết chương –