“Tiểu Phượng Hoàng, chúng ta xuống dưới xem xem.” Tôi vừa dứt lời thì thần sông ở dưới kia ngẩng đầu lên, ánh mắt có chút thảng thốt.
“Ừm được.” Tiểu Phượng Hoàng cúi đầu nhìn, ánh mắt cũng kinh ngạc vô cùng, lập tức hạ xuống tầm thấp hơn.
Sau khi đáp đất, Tiểu Phượng Hoàng thả tôi xuống, con bé từng gặp thần sông rồi nên khi thấy cô ta ở đây nó không tránh khỏi cảm thấy có chút kì lạ. Tôi cũng như vậy, thần sông sao lại ở đây chứ?
Tuy quan hệ giữa thần sông và Hồ Thanh Từ không được tốt đẹp gì nhưng bọn họ cũng coi như là “người quen”, dựa vào lần trước chạm mặt nhau chỗ hoàng thi mà tôi có thể đoán được. Nhưng giờ cô ta xuất hiện ở đây sợ là cũng chỉ có 1 lí do mà thôi: tìm Hồ Thanh Từ. Vậy cô ta tìm Hồ Thanh Từ để làm gì nhỉ?
Tôi bắt đầu cảnh giác bởi suy cho cùng thì túi mật trong người Tiểu Phượng Hoàng chính là mật phượng hoàng. Có điều, tôi nghĩ cô ta sẽ không làm vậy đâu. Tôi biết trước kia cô ta và mẹ tôi đã thỏa thuận gì rồi, dù sao thì cũng phải cho nhau lòng tin chứ. Mẹ tôi tin cô ta, nếu không thì đã không để tôi đến giúp cô ta những 3 tháng.
“Sao cô ta lại nướng con thỏ kia thành bộ dạng thế này?” Tiểu Phượng Hoàng thì thầm hỏi tôi.
Tôi lắc đầu… sao mà tôi biết được chứ? Có khi nào là cô ta ngủ quên trong lúc đang nướng thỏ không?
Hazz, có lẽ thần sông nghe thấy nên cô ta vội lật con thỏ để người khác không thấy phần chân cháy đen kia….
Tôi do dự một chút rồi mở lời:
“Cô lên đây tìm Hồ Thanh Từ à?”
“Ừm.” Thần sông thẳng thắn gật đầu.
Nghe cô ta thừa nhận không chút che giấu nào, tôi càng ngạc nhiên hơn. Không phải là cô ta đang tìm nguyên liệu phương thuốc trường sinh sao? Sao giờ lại trở thành đi tìm Hồ Thanh Từ? Lẽ nào trong tay Hồ Thanh Từ có nguyện liệu nào trong phương thuốc kia? Nếu không thì không có lí do gì để thần sông làm như vậy cả.
Nếu tôi hỏi thẳng thì chắc cô ta không nói đâu… cả 3 người chúng tôi đều không nói gì, bầu không khí có chút ngượng ngượng. Thần sông đang nướng thỏ chuẩn bị ăn mà lại nướng cháy 1 chân thỏ, hơi mất mặt, thêm việc tôi và tiểu Phượng Hoàng đột nhiên xuất hiện nên bầu không khí giờ khó xử không tả nổi.
Thêm mấy chục giây yên tĩnh trôi qua, tiểu Phượng Hoàng nhỏ giọng nói:
“Chúng ta làm sao bây giờ? Đi hay là không đi? Cô ta nướng thỏ thành thế này rồi nên sẽ khó xử lắm, ăn không được mà không ăn cũng không được. Chúng ta cứ tốn thời gian như vậy cũng không hay, anh nhìn kìa, cái chân kia bốc cháy rồi!!!”
Ừm, tôi nghĩ vẫn là nên rời khỏi đây để tránh bầu không khí khó xử này, dù sao thì thái độ tôi đối với cô ta cũng thay đổi nhiều rồi. Tôi bèn bảo tôi và tiểu Phượng Hoàng đi đây, thần sông gật đầu một cái.
Tôi bước đến phía sau tiểu Phượng Hoàng rồi ôm lấy vai con bé, con bé đưa tôi bay lên, muốn đưa cả thần sông đi cùng nhưng tiếc quá tiểu Phượng Hoàng chỉ “chở” được 1 người mà thôi.
Tôi nên nhanh chóng gặp Hồ Thanh Từ sau đó để tiểu Phượng Hoàng quay về, sau đó cùng thần sông đến những nơi khác. Tiểu Phượng Hoàng nhanh chóng vút lên cao, tôi cố quay đầu nhìn thần sông. Cô ta đang chống cằm nhìn con thỏ bị bốc cháy, trong mắt tràn ngập sự nghi ngờ và khó hiểu… Có điều hình như thần sông cảm nhận được tôi đang nhìn cô ta nên ngẩng đầu lên, thấy biểu cảm ngạc nhiên của tôi, cô ta dứt khoát ném luôn con thỏ cháy vào đống lửa.
Tốc độ bay của tiểu Phượng Hoàng khá nhanh, bởi con bé còn biết vị trí cụ thể động phủ của Hồ Thanh Từ nên bay khoảng hơn 30 phút là đến. Đến nơi vách núi kéo dài khoảng mấy chục dặm con bé bay thấp xuống.
Vách núi này phủ rất nhiều sương mù, có lẽ đây chính là cách mà Hồ Thanh Từ ẩn náu.
Tiểu Phượng Hoàng vỗ cánh muốn xua tan sương mù nhưng chẳng mấy tác dụng nên chỉ đành tiếp đất. Tôi đang mải nhìn bốn phía nên không để ý rằng đã tiếp đất tự bao giờ, con bé đành gọi tôi:
“Ây, đến rồi.”
Tôi xấu hổ buông tay nhảy xuống đất… ài, nghĩ cũng thấy hơi buồn cười. Tiểu Phượng Hoàng là em nhưng to hơn tôi một chút, mà tôi lại nằm bò trên lưng con bé… cảm giác như tôi bắt con bé phải cõng tôi bay vậy haha… khó diễn tả quá.
Khi 2 chúng tôi chuẩn bị đi tìm Hồ Thanh Từ thì bỗng một âm thanh không biết từ đâu truyền tới:
“2 người cô cậu đến đây làm cái gì thế?”
Đây là giọng của Hồ Thanh Từ, ngữ khí có chút ngạc nhiên. Cô ta hẳn là biết tiểu Phượng Hoàng chỉ còn vài ngày nữa là tận số nên đang nghĩ chúng tôi giải quyết kiểu gì, sao tự nhiên lại chạy đến chỗ cô ta.
Tôi thở nhẹ 1 hơi, tiểu Phượng Hoàng cất lời:
“Chào chị Hồ, mẹ em bảo em đến đây.”
“Con bé láu cá này, gọi ta là chị, ta rất vui. Nhưng không phải là nên gọi theo vai vế của mẹ ngươi à?’ Hồ Thanh Từ “hừ” một tiếng.
Điều này cũng đúng, tiểu Phượng Hoàng bèn bảo:
“Trước mặt mẹ thì em sẽ gọi chị là dì, mẹ giờ không ở đây thì em gọi chị là chị. Dù sao thì em cũng không thể tự nào dối lòng mình được.”
“Được rồi, cũng không biết Phượng Sở Lan có phải là buồn chán quá không chịu nổi hay sao mà lại sinh ra 1 cô con gái như thế này. Vào đi.” Cô ta vừa dứt lời, sương mù bốn phía khẽ tản ra, để lộ một con đường sau lớp sương dày đặc.
Tôi và tiểu Phượng Hoàng lập tức bước vào. Đi được 1 lúc thì tôi thấy dưới chân núi có 1 hang động, mà ngạc nhiên là bên ngoài hang có rất nhiều hoa cỏ được dày công chăm bón, cắt tỉa cẩn thận. Hồ Thanh Từ lúc nào trên người cũng lấm lem bùn đất, sao mà hang động của cô ta lại sạch sẽ như vậy?! Tôi còn đang nghi ngờ thì đôi chân đã tự động đi vào hang rồi.
Bên trong giống như một thế giới đỏ rực rỡ. Mà ngạc nhiên là tôi thấy một giàn cây có vẻ như đã được mấy trăm năm tuổi đang bám trên tường, những cái lá của nó đỏ như máu vậy. Trên giàn cũng có vài chùm quả màu đỏ máu, tỏ ra hương thơm vô cùng tươi mát.
Tôi ngạc nhiên đến mức không kìm được mà đưa tay ra chạm vào, bỗng giọng nói của Hồ Thanh Từ vang lên:
“Đừng tùy tiện chạm vào, nó đã 200 năm tuổi rồi, 20 năm mới ra hoa 1 lần, 30 năm mới kết quả. Cậu muốn làm gì?”
Tôi xấu hổ lắc đầu, tôi thì có thể làm gì chứ??
Tôi quay đầu lại, đột nhiên bị dọa mất hồn, có một người phụ nữ mặc một chiếc váy trơn đi tới, khuôn mặt rất trắng, ngũ quan tràn ngập vẻ quyến rũ, đặc biệt là đôi mắt lúng liếng như nước vậy nhưng trên mặt lại không có biểu cảm gì. Tôi rất lấy làm lạ, sao cô ta ở nhà xinh đẹp thế mà ra đường lại như ăn mày vậy?? có phải là bị ngược rồi không?
Tôi nhìn Hồ Thanh Từ một cách kì lạ, khi trước cô ta nói cô ta đã có 6 đuôi rồi, tôi chỉ đơn giản nghĩ là hồ ly thì phải xinh đẹp chứ, không ngờ lại là thật.
“Chùm này chưa quen, ăn chùm này, lại đây.” Hồ Thanh Từ hái 1 chùm quả rồi ra hiệu cho chúng tôi.
Tôi và tiểu Phượng Hoàng đưa mắt nhìn nhau rồi cùng bước tới, không ngờ đồ đạc bên trong nhà lại toàn là những gốc cây, dưới đất đều là cỏ xanh, đến cả ghế cũng xanh nốt.
Tôi và tiểu Phượng Hoàng ngồi xuống. Hồ Thanh Từ thổi vài cái rồi đặt chùm quả xuống bàn, xung quanh toàn là mùi trái cây.
“Ăn đi, sau này về thì đừng có nói ta nhỏ nhen với 2 cô cậu.” Hồ Thanh Từ nói.
Tôi và tiểu Phượng Hoàng lắc đầu, nhưng mà mùi hoa quả hấp dẫn quá, chúng tôi nuốt nước bọt, không kìm được mà vặt 1 quả cho vào miệng. Cảm giác như thế nào nhỉ, như vừa ăn một thứ gì đó rất khó diễn tả, ngọt ngọt, như lưu lại dư vị bất tận, cái mát lạnh len lỏi vào từng thớ thịt trong cổ học, dễ chịu vô cùng….
Đây là thứ quả gì chứ? Tôi không nhịn được lại ăn thêm 1 quả, tiểu Phượng Hoàng khéo léo vặt một quả đưa cho Hồ Thanh Từ:
“Chị nên ăn nhiều một chút đi.”
“Nha đầu này có thể nhìn thấy ư?” Hồ Thanh Từ ngạc nhiên.
Tôi sửng sốt, nhìn thấy gì chứ? Tôi vô thức nhìn Hồ Thanh Từ, đột nhiên giật mình, tuy cô ta rất xinh nhưng nãy giờ lại không nhận ra đôi môi cô ta rất nhợt nhạt, đây là…
Lần trước cô ta nói muốn thành hồ ly 7 đuôi, giờ thành công rồi sao? Nhưng mới hơn 1 tháng mà… Hồ ly 7 đuôi quả nhiên là có sự tinh anh, thoát tục.
“Vâng, em cảm nhận được, khí tức của chị rất lợi hại, giờ dương gian chắc không có hồ ly 7 đuôi nào khác.” Tiểu Phượng Hoàng nghiêm túc đáp.
Cũng đúng, giờ Hồ Thanh Từ đã tiến gần đến cửu vỹ hồ ly rồi, khí tức đương nhiên là phải khác rồi. Tôi cũng hơi tò mò, không biết khi nào cô ta có 9 đuôi nhỉ?!
“7 đuôi ư, con bé này nói sai rồi.” Hồ Thanh Từ lắc đầu.
Tôi và tiểu Phượng hoàng ngạc nhiên, sai rồi ư???
“Giờ ta đã là bát vỹ hồ ly rồi.” Hồ Thanh Từ nhẹ nhàng nói làm chúng tôi kinh ngạc cực độ, sao cô ta có thể chứ??? 1 lần mọc được tận 2 đuôi??