Mục lục
Đoán Thiên Mệnh
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chị Nguyệt liếc tôi một cái nói: "Gan rồng!"

"Chị nói cái gì cơ?" Tôi sửng sốt!

Gan rồng? Đây là gan rồng, thần sông Trường Giang lấy gan rồng ở đâu ra vậy? Lẽ nào giết rồng, rồi lấy gan của nó?

"Tôi nói gan rồng, tôi lấy gan rồng ở chỗ thần sông, cậu không tin sao?" Chị Nguyệt hỏi tôi.

Chuyện này quả thật là nghe rợn cả người. Tôi không phải là không tin chị ấy, nhưng những gì chị ấy nói khiến tôi không có cách nào tin được. Dẫu sao lấy gan rồng thì chắc chắn rồng đã chết rồi.

Nếu điều này là sự thật, thì Thần sông Trường Giang này cũng thật lợi hại, đến rồng mà cũng giết được.

"Vậy chị làm sao mà lấy được gan rồng?"

Tôi hỏi, một thứ quan trọng như vậy, thần sông Trường Giang chắc chắn sẽ giữ bí mật đúng không? Nói không chừng là cất ở nơi có cơ quan mật thất chồng chất. Mặc dù nói chị Nguyệt làm nghề “ăn cơm trên mặt nước” nhưng cũng không đủ sức để nắm giữ đồ vật trong tay Thần sông."

"Làm sao lấy được thì tôi không nói cặn kẽ được, nhưng tôi quả thật đã ở cạnh thần sông, lấy được gan rồng.” Chị Nguyệt nói.

Chị ấy không cần phải nói dối tôi, có lẽ chị ấy đã làm mọi cách, sau đó tình cờ lấy được nó.

Rốt cuộc tìm rồng ở đâu, giết thành công rồi, sau đó lấy gan rồng ra sao? Sợ rằng đây chắc không phải điều mà chúng ta có thể làm được.

“Vậy chị dùng nó như thế nào?” Tôi hỏi, điều này chắc chị ấy sẽ nói ra chứ nhỉ?

“Tôi không giấu chuyện này, tôi lấy để đổi mệnh của mình.” Chị Nguyệt nói.

“Đổi mệnh?” Trong lòng tôi có chút nghi hoặc, chị ấy có ý gì vậy?

"Sau khi tôi lấy được gan rồng, tôi đã gặp một người mà tôi không đối phó nổi, giữa gan rồng và mệnh của tôi, tôi đã lựa chọn sinh mệnh của chính mình."

Tôi rất ngạc nhiên, mặc dù nói rất có lý, nhưng tại sao tôi lại cảm thấy có gì đó không đúng nhỉ? Liệu chị ấy có giấu người khác việc này không?

“Cho nên chuyện hiện tại của tôi, với thời gian năm ngày thì có chuyển biến gì được không?” Chị Nguyệt bình tĩnh hỏi.

Tôi cười gượng một tiếng, tôi hỏi chị ấy có biết ở đâu trên trần gian có rồng không? Chị ấy lắc đầu: “Tôi không biết.”

Tôi không nói gì nữa, chị Nguyệt im lặng một lúc, vài phút sau chị ấy hỏi lại: “Vậy ý cậu là tôi phải chết?”

Thực ra chị ấy biết nơi có rồng cũng không có cách nào cả, chúng tôi căn bản là không đối phó nổi, huống chi là chỉ có 5 ngày.

Tôi hỏi chị ấy có thể tìm được kẻ cướp gan rồng không, chị ấy lắc đầu nói hắn quá nhanh, chị ấy còn không nhìn rõ đó là ai. Lúc ấy có 1 thứ vũ khí lành lạnh trên cổ, chị ấy chỉ có thể giao gan rồng cho hắn. Chị ấy nói như vậy, tôi cũng không nói gì, dù sao mất cũng mất rồi.

Cái này… thật sự không có cách nào cả, tôi cũng không nói thắng ra là chị ấy đã động phải 1 người không nên động vào. Sau khi im lặng mười- hai mươi phút, chị ấy mới nói: "Tôi không biết phải đi đâu, tôi sẽ ở lại chỗ cậu hai ngày. ”

Tôi gật đầu nói không vấn đề gì, dù sao thì Ninh Vũ Hi không có ở đây.

Có điều tôi đã nói với chị ấy rằng, đừng nghĩ đến thuốc trường sinh bất lão nữa vì nghĩ đến rồi thì nhất định sẽ tìm Phượng hoàng để giết, nên Tiểu Phượng Hoàng có thể sẽ nằm trong số mục tiêu của cô ấy.

Chị ấy không nói gì, nhưng tôi thấy mắt chị ấy lấp lánh nước mắt, chắc là do sợ hãi mà như vậy. Mà thấy một người phụ nữ khóc, tôi cũng không biết phải nói gì. Chị Nguyệt lau nước mắt, đứng dậy mở cửa bước ra ngoài, chị ấy nói sẽ ở trong xe. Tôi bất lực mà hỏi chị ấy ăn gì không thì chị ấy lắc đầu bảo không, biết bản thân sắp chết, đương nhiên là không có tâm trạng ăn rồi.

Thấy chị ấy đi ra, tôi gọi Tiểu Phượng Hoàng bay về, Tiểu Phượng Hoàng vốn dĩ không thể bay được xa. Nghe tiếng tôi, nó liền bay từ trong một cái cây trước của vào nhà.

Ta hỏi nó có bắt sâu ăn không, ánh mắt của nó có chút chán ghét: "Bắt cho anh ăn nhé.”

Tôi á khẩu, Tiểu Phượng Hoàng không hỏi tôi đã nói gì với chị Nguyệt, nó bay vào trong tự chơi một mình. Tôi làm một chút cơm, chiên hai món phụ sau đó tôi với nó cùng nhau ăn. Ăn xong, tôi lên giường nằm ngủ luôn.

Suốt ba ngày sau đó chị Nguyệt đều ngồi trong xe, tôi mang cơm cho chị ấy, chị ấy cũng không ăn. Đến ngày thứ tư, lúc trời tờ mờ sáng, Tiểu Phượng Hoàng nói chị Nguyệt lái xe rời đi rồi, tôi vội vàng đến bên cửa sổ xem, quả nhiên nhìn thấy chị Nguyệt dường như đã có quyết định rồi, chị ấy lái xe đi.

Mà chị ấy định làm gì? Đến tìm thần sông trực tiếp nói chuyện? Tôi thấy nghi ngờ, cũng hơi bất lực bó tay, hôm nay chắc là ngày cuối cùng rồi. Nói thế nào nhỉ, tôi cũng có quen biết chị ấy, nhưng khi tôi biết chị ấy sắp chết rồi, trong lòng tôi có chút không đành, tôi cứ nghĩ không biết có cách nào giúp được chị ấy không. Tôi nghĩ một hồi rồi bật dậy khỏi giường đuổi theo chị ấy, từ xa xa tôi nhìn thấy chị ấy đi đến bên kia sông. Chị ấy muốn làm gì vậy?!

“Này, người phụ nữ này không tốt, anh giúp cô ta làm gì?” Tiểu Phượng Hoàng gọi tôi.

Tôi bèn bảo không đành lòng, hơn nữa tôi quen chị ấy.

“Anh quen biết cô ta, cô ta lại có thể tùy tiện lấy đồ của người khác???” Tiểu Phượng Hoàng hỏi tôi, tôi liền dừng lại.

Tôi không nói gì về chuyện này, dù sao cũng chẳng phải chuyện tốt gì, lại khó nói.

“Làm chuyện sai trái thì phải trả giá, hiểu không?” Tiểu Phượng Hoàng nói, tôi quay sang nhìn nó một cái.

“Xem ra anh không hiểu, em ra ngoài bay vài vòng còn tốt hơn, hừ, thật tẻ nhạt, không dễ chịu chút nào.” Tiểu Phượng Hoàng bay tới bên cửa sổ, tôi nói đừng chạy lung tung, cẩn thận bị bắt.

“Biết rồi.” Tiểu Phượng Hoàng bay đi xa.

Tôi yên lặng một lúc xong lại cảm thấy bồn chồn. Đến tối tôi thực sự không thể kiềm chế được, thu dọn đồ đạc, khoác ba lô chuẩn bị chạy ra ngoài. Nhưng chưa ra ngoài tôi đã bị dọa 1 trận, là do trước cửa nhà tôi có một vài bóng người thấp thoáng trong đêm đen!

Tôi dừng lại ngay lập tức, cầm đèn pin chiếu qua đó, sau khi nhìn thấy những bóng người này, da đầu tôi tê dại. Bởi đó là bốn hình người bằng giấy với biểu cảm kỳ dị, ngẩng đầu kiêu ngạo.

Lần trước không phải là bốn người giấy này đã mang nữ thi từ nhà tôi đi sao? Tại sao giờ lại canh giữ trước cửa nhà tôi? Tôi nhìn chằm chằm chúng như vậy, bốn người đều không động đậy, cũng chỉ nhìn tôi như thế này, trên mặt luôn thường trực nụ cười quỷ dị, giống như chỉ chờ để khiêng ai đó đi.

Sau lưng tôi toát hết mồ hôi lạnh, bọn chúng đang đợi ai?

Tôi do dự một hồi rồi bước thẳng ra ngoài, tôi không phải là người chết, bọn chúng chắc chắn không phải đến để khiêng tôi đi. Điều làm tôi nhẹ nhõm hơn chút là chúng vẫn đứng bất động canh gác trước cửa nhà, nhưng cũng là điều làm tôi cảm thấy cực kỳ khó chịu.

Vậy rốt cuộc chúng đến khiêng ai đi? Trong đầu tôi bật ra 1 ý nghĩ, lẽ nào bọn họ đến khiêng chị Nguyệt? Hôm nay là ngày thứ tư nên chị Nguyệt...

Tôi chạy thẳng ra ngoài, sau khi đến dòng sông của Ninh Vũ Hi, tôi thấy trên bờ sông có một chiếc xe, đó là xe của chị Nguyệt! Trong lòng tôi thoáng chút nhói lên, tôi liền chạy qua đó.

Trong xe không có người, chị Nguyệt đi đâu rồi? Tôi chạy xuống sông, hét lớn tên Ninh Vũ Hi, nhưng Ninh Vũ Hi không ra, không biết cô ấy đã đi đâu rồi. Tôi chỉ có thể tiếp tục tìm kiếm, nhưng tìm đến nửa đêm cũng không tìm thấy.

Không thấy chị Nguyệt nữa, chị ấy đi đâu rồi?

Tôi bực bội bước đến xe của chị Nguyệt, tìm số của Diệp Thanh, bảo cô ấy gửi số điện thoại của chị Nguyệt cho tôi. Diệp Thanh ngạc nhiên hỏi tôi làm sao vậy. Tôi nói qua tình hình cho cô ấy. Diệp Thanh im lặng khoảng hơn mười giây sau đó mới thở dài một hơi: "Tôi nói cô ấy đừng… được rồi, tôi sẽ gửi số điện thoại của cô ấy cho cậu."

Ngay sau đó, Diệp Thanh gửi một tin nhắn qua, tôi lập tức gọi cho chị Nguyệt, nhưng không có ai bắt máy.

Tôi gọi liên tục mấy cuộc cũng như vậy, cuối cùng đến lần thứ bảy, chị Nguyệt mới bắt máy, nhưng là giọng nói sợ hãi của chị ấy: "Đừng mà, tôi biết tôi sai rồi, tôi biết... á..!"

Một tiếng hét thê thảm vang lên, rồi bỗng im bặt! Trong lòng tôi kinh hãi một trận, lập tức hét vào điện thoại, hỏi chị ấy đang ở đâu? Không có tiếng động, trái tim tôi lạnh ngắt…

Mới sáng ra, rốt cuộc chị Nguyệt đã đi làm gì vậy? Vừa rồi có gặp được thần sông không? Tôi không kịp suy nghĩ nên đã cúp máy rồi tiếp tục gọi lại. Xe của chị Nguyệt đang ở đây, chắc chị ấy cũng ở gần đây thôi, tôi nghĩ bắt đầu nghĩ đến việc tìm chị ấy qua tiếng chuông điện thoại.

Lúc tôi đang chạy đi thì chợt nghe thấy tiếng chuông điện thoại ở đâu đó. Là ở dưới nước, tôi vội chạy qua đó thì tìm được một chiếc điện thoại di động phát sáng ở bãi cỏ gần mặt nước. Quanh đây có dấu vết giằng co dữ dội, giống như có vật gì đó kéo chị ấy xuống nước vậy. Lẽ nào chị ấy bị thần sông giết chết rồi ư?

Nhưng thi thể đâu?

Tôi bàng hoàng không chịu được bèn nhảy xuống nước tìm, nhưng tìm nửa ngày trời vẫn không thấy cái xác nào. Tôi nhìn chằm chằm trên bờ, bỗng tim thót 1 cái vì trên bờ có mấy dấu chân lộn xộn, đặc biệt chỉ có dấu rời đi, không có dấu đi đến. Mà trùng hợp hơn cả là cả thảy có dấu chân của bốn người, là lũ người giấy, vì không có trọng lượng nên khi chúng đến đây thì không có dấu chân, nhưng lúc khiêng thi thể của chị Nguyệt đi, có trọng lượng rồi nên có để lại dấu chân. Bốn người giấy canh gác trước cửa nhà tôi lúc nãy đã khiêng chị Nguyệt đi, cho thấy chị ấy đã chết rồi, là bị thần sông giết chết.

Tôi sửng sốt một hồi rồi đi lên bờ nhìn điện thoại bêm cạnh. Tôi cứ chờ đến hừng đông, không có ai tới cả, tôi biết rõ, chị Nguyệt đã chết. Thấy một người quen biết qua đời, trong lòng tôi dâng lên một cảm giác phức tạp khó tả. Có lẽ lũ người giấy đã bắt chị ấy vào động quỷ. Nhưng tôi thấy có chút kỳ quái quá, tại sao người đứng sau người giấy lại biết chị Nguyệt sẽ chết? Chẳng lẽ người này lại là thầy xem mệnh nên nhìn ra? Hay là dùng cách đặc biệt nào đó để biết? Còn nữa, quy chuẩn để người này phái người giấy đi khiêng xác là gì chứ? Hẳn không phải cứ là thi thể thì đều khiêng đi chứ? Như vậy cũng quá không “ninh khuyết vô lạm” (thà thiếu không ẩu, thà ít mà tốt) rồi. Có lẽ là có quy chuẩn, nhưng hiện tại tôi vẫn chưa biết là gì.

Tôi gọi cho Diệp Thanh một cuộc điện thoại, nói cho chị ấy về chuyện này.

Diệp Thanh thở dài: "Tôi biết rồi...."

Hai chúng tôi không ai nói gì. Diệp Thanh nói chị ấy đang ở bên ngoài, mấy ngày nữa sẽ tới tìm tôi. Tôi hỏi chị Nguyệt không có một người thân nào sao? Cái này là tôi cố tình hỏi, ngay từ lần đầu tiên gặp, tôi đã nhìn ra chị ấy chỉ có một mình mà thôi. Quả nhiên Diệp Thanh nói không có.

Tôi thở dài, sau đó hai người chúng tôi cùng cúp điện thoại. Trước mắt xe của chị Nguyệt chỉ có thể dừng ở đây, mấy ngày nữa Diệp Thanh tới đây, tôi để chị ấy lái đi là được rồi.

Bây giờ tôi đành về nhà. Mới đến cửa, quả nhiên đã thấy bốn người giấy kia đã sớm biến mất, có lẽ tối hôm qua sau khi tôi ra ngoài chưa được bao lâu, chúng đã âm thầm theo dõi, nhưng tôi không chú ý, cho nên không phát hiện ra. Đợi chị Nguyệt bị hà bá giết chết, rồi chờ đến khi hà bá rời đi, có lẽ chúng mới qua khiêng xác chị ấy đi, tuy nhiên khi tôi tìm thấy thì đã quá muộn.

Tôi đẩy cửa bước vào, ngồi một lúc, đột nhiên nghĩ tới, gọi Tiểu Phượng Hoàng một tiếng nhưng không thấy trả lời. Tôi kinh ngạc, con bé đã ra ngoài cả đêm không về sao? Con bé đã bay đi đâu chơi rồi? Chẳng lẽ bị người nào bắt được, cho nên đến giờ mới không trở về?

Nghĩ đến đây, tôi lập tức lo lắng không nguôi. Tiểu Phượng Hoàng mới hơn mười ngày tuổi, nếu bị bắt lại căn bản là không có khả năng trốn trở về. Tôi vội tìm quanh trong phòng một vòng, ngẩng đầu lên tìm cũng không thấy, tôi lập tức chạy ra ngoài.

Nhưng đúng lúc này, ở cửa ra vào xuất hiện một cô gái. Tóc dài vén nhẹ qua tai, mày kiếm, môi đỏ thẫm, ngũ quan tinh xảo, là một cô gái rất xinh đẹp. Tôi hỏi cô ấy đến đây làm gì? Tôi lấy làm lạ lắm, nói thế nào nhỉ, vì cửa tiệm nhỏ của tôi rất ít khi có phụ nữ thế này đến đây. Không phải vì có khí chất xinh đẹp, mà bởi vì cô ấy không giống người tới đây xem mệnh. Cô ấy có ánh mắt rất nhẹ, làm tôi có cảm giác như vô tình tản bộ đến đây vậy. Cô ấy liếc nhìn tôi 1 cái rồi trực tiếp đi vào.

Tôi nói: "Cô muốn làm gì?"

Tiểu Phượng Hoàng không có ở nhà, tôi nóng lòng muốn tìm em ấy. Cho dù cô gái này thật sự có là đến đây xem mệnh, tôi cũng không có thời gian. Cô ấy duỗi tay chỉ ra cửa, trên tường có chữ "Xem Mệnh" mẹ tôi thêu. Cô ấy thật sự tới đây xem mệnh sao? Tôi nói không có thời gian, cô ấy cũng không nói gì mà chỉ ngồi xuống.

"Cậu không có thời gian là chuyện của cậu, ta có thời gian."

Giọng của cô ấy hình dung thế nào nhỉ, nhàn nhạt như nước. Tôi chưa từng gặp cô gái nào có chất giọng thế này cả. Tôi lắc đầu nói phải ra ngoài, bảo cô ấy ngày mai hoặc ngày kia tới.

Cô ấy không trả lời, chỉ là hữu ý vô tình nhìn qua phòng vủa mẹ tôi, ánh mắt hơi dừng lại.

Tôi lặp lại lần nữa, cô ấy không để ý đến tôi. Dù sao cô ấy cứ ngồi thế này, tôi có chút tức giận:

"Tôi phải đi ra ngoài, ngày mai cô hãy đến.”

Đôi mắt cô ấy nheo lại, tôi có thể cảm giác sự buốt lạnh bủa vây. Ánh mắt của cô gái này rất đáng sợ.

"Cậu dám nói chuyện với ta như vậy?"

Giọng nói cô ấy lập tức lạnh thêm mấy phần, cảm giác như lạnh đến thấu xương. Tôi cũng chẳng có gì phải sợ, nên nói lại một lần nữa. Cô ấy chỉ la một cô gái, tôi sợ cái gì chứ?

Nhưng cô ấy không làm gì cả, đứng lên bước ra ngoài. Tôi do dự một chút rồi hỏi cô ấy tên gì? Muốn xem về gì. Đây không phải là tôi đang kinh doanh mà xuất phát từ lòng chính nghĩa thôi.

Cô ấy phớt lờ tôi, nhưng tôi thở phào nhẹ nhõm, cô ấy đi rồi.

Số tiền lời này tôi không biết có thể kiếm được không, bởi vì có thể tôi không tính được cho cô ấy, đây một cô gái rất kỳ quặc. Nhưng khi tôi đóng cửa lại, bên ngoài đột nhiên nổi lên một trận mưa rào tầm tã, hoàn toàn không có bất cứ dấu hiệu gì là sẽ tạnh cả. Cô gái vừa nãy sao rồi nhỉ, chắc là đã đi xa rồi. Tôi không kịp nghĩ ngợi nhiều, lập tức chạy vào nhà lấy áo mưa ra. Sau đó tôi lập tức cảm thấy bàng hoàng, trận mưa này quá lớn rồi, thoáng cái đã ngập cả cửa. Nói đây là trận mưa thế kỷ cũng chẳng quá.

Sao đột nhiên lại mưa lớn như vậy? Tôi không kịp nghĩ nữa, mưa càng rơi càng lớn. Tôi vội vàng chạy ra ngoài, mưa xuống làm tôi có cảm giác như đang đi trong thác nước. Bậc thềm trước cửa nhà chúng tôi không quá cao, nếu cứ mưa mãi như vậy, nhà tôi rất có thể sẽ bị ngập.

Nhưng tôi mặc kệ những thứ này, tôi phải tìm bằng được Tiểu Phượng Hoàng. Tôi chạy ra ngoài, mưa rất lớn, tôi cũng chẳng bận tâm, gọi to Tiểu Phượng Hoàng vài tiếng, mới nghe thấy giọng em ấy cách đó không xa: "Em ở đây..."

Nghe giọng có vẻ đau đớn. Tôi vội vàng chạy tới, thấy con bé tránh mưa dưới một cái lá khoai dưới gốc cây. Tiểu Phượng gần như ướt sũng, bộ lông xinh đẹp sạch sẽ đều ướt hết, hơn nữa trên cánh còn bị chảy máu. Tôi vô cùng hoảng sợ.

"Em làm sao vậy?" Tôi chạy tới ôm con bé vào lòng, một tay che mưa trên đầu con bé, đồng thời chạy vào trong nhà.

"Có người dùng ná cao su bắn em." Con bé nói.

Tôi bất lực: "Bắn em sao em không chạy?"

Hay là con bé quá nhỏ, chứ không thì làm sao có thể bị ná cao su bắn trúng?

"Chạy rồi, không chạy được." Con bé nói.

Tôi cúi đầu nhìn bộ dạng ướt sũng của con bé, cũng không đành lòng trách cứ nó. Đến khi chạy về đến cửa nhà, tôi giật mình, nhà tôi ngập thật rồi. Thế này chắc phải một hai chục phân, trận mưa này quá lớn sao? Cứ rơi ầm ầm thế này.

Tôi lắc đầu, nhanh chóng dùng máy sấy sấy khô lông của Tiểu Phượng. Thấy miệng vết thương khá lớn, tôi liền băng bó cho con bé.

"Có phải anh muốn ăn em không?" Con bé hỏi.

Tôi lắc đầu: "Sao lại hỏi như vậy?"

"Vậy anh quấn em lại như quấn bánh chưng làm gì?"

Tôi xấu hổ, nhìn cánh con bé bị băng gạc quấn đầy, thật sự là có chút giống cái bánh chưng. Tôi hỏi con bé có muốn ăn chút gì không.

Con bé lắc đầu: "Đau đầu, bị bắn trúng đầu rồi. Không biết có bị biến thành người như anh không."

Lời này là đang khen tôi hay chửi tôi đây?

Tôi liếc nhìn con bé một cái: "Ngủ đi, nghỉ ngơi một chút. Ai bảo em ra ngoài chạy lung tung."

"Em không chạy lung tung, ai mà biết sẽ có người đánh em chứ? Nếu không phải thằng nhóc này mới bảy, tám tuổi thì em đã mổ chết nó rồi." Tiểu Phượng Hoàng bất mãn nói, vùi đầu vào cánh. Chắc con bé bị bắn rơi xuống nên ướt sũng, không biết có sinh bệnh không nữa.

Tôi bất lực, thấy dưới sàn nhiều nước như vậy, tôi chỉ có thể cầm thùng múc ra ngoài. Có lẽ làm ồn ào đến Tiểu Phượng, con bé ngẩng đầu hỏi tôi sai lại mưa lớn như thế? Tôi nói làm sao mà biết được?

Con bé nghi hoặc ngủ tiếp, chắc là thật sự rất cfmệt mỏi. Tôi một mình múc nước đến chiều thì mưa tạnh, thực sự không muốn nói gì mà, tôi bèn lau chùi nhà cửa sạch sẽ. Dọn dẹp xong tôi đau lưng thấy rõ, chuẩn bị đóng cửa ngon giấc, nhưng nhìn ra đến cửa, cô gái vừa rồi mới rời đi lại xuất hiện, ánh mắt nhàn nhạt. Cũng kỳ lạ, cô ấy đi rồi thì trời mưa, sao trên người lại không hề bị ướt? Chắc là tránh mưa ở đâu đó.

"Tại sao cô lại đến rồi?" Tôi còn tưởng cô ấy tức giận không đến nữa.

Cô ấy nhướn mày nhìn tôi, tôi xấu hổ cười cười, vội vàng để cho cô ấy vào. Khí chất này của cô ấy, vừa nhìn đã biết là người có tiền, tôi không có lý do gì đắc tội với người ta cả. Nói không chừng, nếu tôi làm cô ấy hài lòng, cô ấy sẽ trả tôi mấy vạn giống như Quách Đình Đình thì sao?

"Cô muốn xem cái gì?" Tôi rót cho cô ấy một chén nước. Cô ấy thậm chí còn chẳng thèm nhìn nó.

Tôi cũng không để ý, cô ấy nói:

"Ta bị người ta trộm đồ. Cậu nghĩ ta nên làm thế nào với kẻ trộm đồ của ta?"

Tôi ngạc nhiên: "Cô bị trộm cái gì? Tiền? Hay là điện thoại?"

Tôi cũng không nhìn ra vật gì từ tướng mạo của cô ấy, cảm thấy cô ấy chắc chắn không phải người gì bình thường, có lẽ thực lực tương đối mạnh, cho nên tôi nhìn không thấu.

"Cậu là thầy xem mệnh?" Cô ấy hỏi ngược lại tôi. Tôi gật đầu nói phải, tuy nhiên tôi nghe ra ý của cô ấy, tôi cũng không biết nói gì thêm.

"Vậy cô đã bắt được người đã trộm đồ của cô chưa?"

"Bắt được rồi. Kẻ này thật ngu ngốc, dám đụng đến đồ của ta. Vậy ta chỉ có thể dạy cho cô ta một bài học." Cô ấy nói, ngữ khí lạnh lùng.

Tôi bất đắc dĩ nói phải đấy.

Cô ấy nhướn mày:

"Có phải là ta tìm nhầm người rồi không?"

Tôi xấu hổ, tôi mới là thầy xem mệnh cấp 1, căn bản không xem cho cô ấy được, tôi có thể nói gì chứ? Tôi định hỏi cô ấy tên gì, coi như đây là chữ đầu tiên xuất hiện trong tiềm thức cô ấy, như vậy tôi có thể xem chữ cho cô ấy, xem cô ấy rốt cuộc đến đây làm gì?

"Tần Thanh!" Cô ấy nói.

Tần Thanh? (秦清)

Tôi nghe tới cái tên này liền ngầm phân tích ngay, căn cứ vào tự tính cơ bản thì có thể lấy chữ “Tần” đầu trong hai chữ Tần Thanh. Song, người phụ nữ này tuyệt đối không bình thường nên tôi cũng không chắc mình sẽ tính ra được cái gì. Đoán mò chắc chắn không ổn, tôi kiểu gì cũng chỉ là thầy bói đạo hạnh thấp lẹt đẹt, xem cho người quá lợi hại thì có thể xem được gì chứ.

Chuyện này tương tự như năm ký cơm để trước mặt nhưng bản thân lại đang trong hình thể “con nít”, dù có ăn thoải mái thì cũng ăn được bao nhiêu chứ?

“Tần” 秦 nếu tách chữ ra tính thì có thể tách thành ba chữ Tam - Nhân – Hòa “三”,“人”,“禾”

“Tam -三” với “Nhân -人” vốn là tụ hợp, vậy nghĩa là khả năng có ba người. Hoặc lần này cô ta mang theo ba người tới, hoặc ra ngoài tìm ba người.

Vừa rồi cô ta bảo có người trộm đồ của mình, suy ra đây hẳn là người thứ nhất bà ta muốn tìm. Sau đó bà ta xuất hiện ở đây, nên tôi coi như người thứ hai. Thế người thứ ba đâu? Phân tích tới đây đã khá khớp nhau, điều này nói lên cô ta ra ngoài chính để tìm ba người.

“Hòa- 禾” thường dùng để chỉ cây non, hay nói cách khác là mới nảy mầm, nghĩa là ý tưởng trong đầu cô ta chỉ vừa mới nảy lên. Vậy là sao chứ? “Hòa- 禾” trong ngũ hành thuộc nước, nghĩa là ý tưởng của bà ta có liên quan tới nước??

Tôi phân tích một hồi, đầu óc bắt đầu mê mang. Chẳng lẽ cô ta cũng là kiểu người “ăn cơm trên mặt nước”? Suy nghĩ này bật lên làm tôi không thể tin được.

Chị Nguyệt kiếm sống trên mặt nước, vì ở quanh năm trên đấy nên mặt mày chị rất thiếu sức sống, rất kém sắc. Nhưng mặt người phụ nữ Tần Thanh này lại trắng hồng mượt mà như được tiêm collagen, không có tí nhợt nhạt nào. Vậy thì không thể nào, nhất định không phải.

Càng nghĩ tôi càng cảm giác mình đâm vào ngõ cụt, khả năng hiện giờ của tôi chỉ phân tích được tới những chuyện này thôi, những cái khác đành bó tay.

Quả nhiên, tôi chẳng qua âm thầm phân tích trong lòng mà đương sự là cô ta, vì thực lực mạnh quá mạnh, đã ngẩng phắt đầu nhìn tôi cau nhẹ mày, thậm chí con ngươi bắn ra cả mấy tia lạnh lẽo!

“Cậu dám lén lút tính ta?” Giọng Tần Thanh lành lạnh như thể từng cục từng cục nước đá đang chui vào người tôi.

Tôi không trả lời. Là cô nói tôi tìm lộn người, tôi đây đương nhiên muốn để cô xem bản lĩnh của mình một chút.

“ Cô ra ngoài tìm ba người đúng không? Kẻ trộm đồ của cô, tôi và một người nữa.” Tôi chầm chậm kể ra.

Mắt Tần Thanh như dừng lại: “Sao lại nói như vậy?”

Tôi mừng thầm trong lòng, xem ra nói đúng rồi, thế là tôi bèn nói vụ chữ “Tần” ra cho cô ta. Cô ta nghe xong, ấy thế mà lại nhìn tôi thêm mấy cái rồi không cảm xúc đứng lên:

“Tiếp đi.”

Phần “Hòa- 禾” tôi không kể ra vì chủ yếu không cần, vừa nãy tôi nói vậy chỉ để cô ta cảm thấy mình không tới sai chỗ. Đạt được hiệu quả này là đủ.

“Không còn à?” Tần Thanh không thấy tôi nói gì bèn khẽ cau mày, yên lặng nhìn tôi.

Tôi bảo hết rồi.

“Cậu có thể phân tích ra tới đây là đã coi như có năng lực.” Tần Thanh nói, tôi lại bắt đầu bực mình. Cơ mà thế nào chăng nữa tôi cũng không có tư cách tức, bởi dù có nói phần “Hòa” ra cũng có tác dụng gì đâu? Tôi chẳng phân tích được gì, thứ duy nhất tôi biết là cô ta liên quan tới nước.

Tuy nhiên phạm vi này quá rộng, cô ta có thể bảo tôi nói bậy. Thế nên nói chuyện này ra chỉ càng chứng tỏ năng lực tôi chưa đủ, tôi phải chú ý chút. Đang trong thời điểm bộc lộ sở trường thì sao để lộ điểm yếu được chứ? Đấy chẳng phải bị mâu thuẫn à? Bởi vậy, tôi không mạnh miệng kể những việc này ra.

“Vậy cậu nghĩ ta tìm được người đầu tiên chưa?” Tần Thanh hỏi, giọng hơi mang ý nghiền ngẫm.

Chuyện này phải nói sao đây? Chữ “Tần” không biểu thị vấn đề này, chẳng qua nghĩ nghĩ một lúc, tôi vẫn gật đầu.

“Ồ? Ta tìm được kẻ trộm đồ của mình rồi?” Tần Thanh hỏi tiếp.

“Ừ. “Tần” là từ chính miệng cô nói ta, “Tần” có “tam”, “nhân”, ý nói trong 3 người chắc chắn có 1 người rất lợi hại, 2 người không bằng, tức một kẻ rất mạnh và hai kẻ tầm thường. Mà với năng lực của cô, sao có thể không tìm được hai kẻ tầm thường ấy chứ?” Tôi từ tốn nêu lên quan điểm của bản thân, không phải bói toán.

Đây là tự tôi đâm vào ngõ cụt, nếu bà ta không chủ động phối hợp thì tôi cũng chẳng còn cách nào tính tiếp.

“Một câu trong lời cậu là sự thật.” Cô ta nhàn nhạt thốt.

Tôi thầm thở dài, đây ý chỉ tôi là kẻ tầm thường đây mà. Ấy thế, mấu chốt tôi còn không phản bác lại nổi bởi sự thật vốn đã như vậy. Mọi người nói xem có tức cái lồng ngực không cơ chứ?

Tức thì tức, tôi vẫn hiếu kỳ hỏi:

“Tìm được tên trộm đồ nọ rồi, cô định xử lý thế nào?”

Mắt cô ta bỗng chốc lạnh băng, lòng tôi giật thót. Ánh mắt thật khủng khiếp! Ánh mắt này nói cho tôi biết cô ta sẽ giết kẻ này?

“Sao tôi cảm giác là cậu đang sợ nhỉ? Bởi vì trán cậu toát đầy mồ hôi lạnh kìa!” Tần Thanh bảo.

Tôi vội lau mồ hôi trong vô thức, sau đó phát hiện bên khóe miệng cô ta xuất hiện cái nhếch mép đầy sâu xa mới bắt đầu thấy không ổn. Không phải cô ta muốn giết người diệt khẩu luôn đấy chứ? Muốn diệt cái miệng này của tôi?

Bình tĩnh, nhất định phải bình tĩnh!

“Nói thẳng cô muốn xem gì đi!” Tôi bình tĩnh mở miệng.

“Ta cũng lười nói tiếp với cậu. Giờ thì mau nói cho ta vị trí của kẻ thứ ba.” Tần Thanh đáp.

“Nam hay nữ?” Tôi hỏi. Nhỡ đâu bà ta chịu phối hợp thì tôi còn phân tích tiếp chữ “Tần” được nữa. Ấy nhưng bà ta lại lắc đầu, ý là không thể nói!

Tôi bất đắc dĩ, thế tôi phải tính kiểu gì? Xem quẻ chắc chắn không được. Phút chốc, tôi gặp chút khó khăn. Do dự một hồi, tôi liền bảo cô ta giơ tay lên cho tôi nhìn. Cô ta nhướng mày một cái, mới rồi còn tốt, giờ đã lập tức lạnh mặt:

“Cậu nói gì cơ?”

Giọng nói cô ta làm tôi rợn tóc gáy.

Tôi im lặng. Cô ta phản ứng mạnh dữ vậy làm gì? Tôi chỉ xem tay thôi mà!

“Cô cũng biết đó, đạo hạnh hiện giờ của tôi không xem được quẻ, chỉ xem được tay cô thôi.” Tôi chẳng biết phải giải thích làm sao nữa.

Tần Thanh nhìn tôi chằm chằm mấy giây:

“Được, để cậu xem tay cũng được, nhưng nếu cậu dám chạm vào, ta sẽ hành chết cậu!”

Tôi thật cạn lời mà, tự dưng khi không ai lại chạm tay cô ta làm gì? Tôi gật đầu bảo ok, cô ta liền đặt bàn tay thon dài của mình lên bàn. Tôi kêu cô ta căng tay ra để có thể nhìn rõ hơn, cô ta vẫn làm theo.

Số mạng con người nằm chính trong lòng bàn tay mình, nói vậy nghĩa là bàn tay có thể cho ta rất nhiều thông tin. Muốn tìm người, vậy chỉ có nước xem đường sự nghiệp.

Chỉ tay cô ta tương đối rõ ràng, không gập ghềnh chút nào. Tôi chăm chú nhìn đường sự nghiệp cô ta một hồi lại thấy kỳ kỳ. Nói sao đây nhỉ? Chỉ tay cô ta cực kỳ mơ hồ. Người ta thực lực mạnh, không nhìn ra được nhiều cũng là chuyện thường tình, tôi đã làm công tác chuẩn bị trước.

Đường sự nghiệp cô ta thuận buồm xuôi gió, song vẫn hơi lận đận. Cô ta nói tìm người, nếu dựa theo thời gian để tính thì tôi thấy được trên đó xuất hiện đường vân không quá rõ, ý chỉ đến bản thân cô ta cũng chẳng hay người đó ở nơi nào nên mới như thế này. Thế thì tôi chỉ còn nước dùng tới đường vân phía trên này để “làm văn”.

Đường vân này của cô ta hướng về phía Đông, thể hiện rõ người ấy đang ở phía Đông. Về phần nam hay nữa thì không được nêu rõ, đoán chừng do cô ta cố tình che giấu.

Tới đây, tôi đang chuẩn bị nói ra những gì mình phân tích được thì bỗng phát hiện trên đường sự nghiệp của cô ta ẩn ẩn nếp nhăn, gần như chia đường sự nghiệp của cô ta làm hai, làm hỏng sự phát triển của sự nghiệp. Đây nghĩa là cô ta đã làm gì đó không tốt cho bản thân rồi.

Dựa theo độ nhăn của nếp, chắc cũng sắp diễn ra rồi.

Tôi thầm phân tích những thứ này ra rồi nhìn cô ta mấy lần

“Nói.” Tần Thanh ra lệnh, tôi bèn nói thẳng người ấy đang ở phía Đông. Tần Thanh nghe xong, tầm mắt lập tức hướng ra ngoài, sau đó dần lạnh đi, có lẽ được tôi nhắc, cô ta đã biết người mình muốn tìm ở đâu.

Cô ta thu tay về, tôi cũng không nói đến mấy chuyện đứt đường sự nghiệp kia nữa. Người phụ nữ này rất tàn nhẫn, lại còn quyết đoán, tôi vẫn cứ là đừng nên tự chuốc phiền thì hơn.

Cô ta quay đầu nhìn tôi:

“Trên cơ bản thì ta hài lòng rồi, chẳng qua vẫn còn một việc muốn nhờ cậu xem giúp.”

Tôi do dự một chốc rồi gật đầu.

Cô ta liền nói thẳng:

“Ta một có một việc không nên làm nhưng phải làm, vậy thì ta có thể giấu chuyện này được bao lâu??”

- Hết chương –

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK