“Chị nói chi tiết một chút đi.”
“Tôi, không nhớ nổi... Càng cố nhớ càng nhớ không được.” Diệp Thanh lắc lắc đầu, tỏ vẻ bất lực, chắc là đầu chị ấy rất đau.
Tôi thử nhắc chị ấy, có phải là thứ gì đó như hoa cỏ không? Chị ấy lắc đầu:
“Hình như không phải, tôi cảm thấy là...”
“Là gì?”
“Là, là một loại tinh quái, có lẽ là vậy. Aidaaa, không tài nào nhớ nổi.” Diệp Thạnh tự vỗ trán mấy cái.
Tôi chỉ đành để chị ấy từ từ nhớ lại:
“Không sao, lúc nào chị nhớ ra thì gọi điện cho tôi.”
“Được, tôi phải nói chuyện này cho cậu vì nó rất quan trọng nhưng cứ nghĩ mãi mà chẳng ra. Xin lỗi cậu, Lý Dịch, tạm thời không giúp gì được cho cậu.” Diệp Thanh nói.
Có lẽ vì tôi cho Diệp Thanh mượn chút tiền nên chị ấy có vẻ hơi cẩn trọng, hazz, tôi lắc đầu nói không sao.
“Tôi nghĩ ra thì sẽ gọi điện cho cậu.” Diệp Thanh gật đầu.
Tôi nói ok, tôi cũng muốn biết thứ nguyên luyện đó ra là gì. Diệp Thanh chuẩn bị lái xe đi thì đột nhiên nghĩ đến gì đó:
“Đúng rồi, Ninh Vũ Hi đâu? Sao không thấy cô ấy?”
Tôi cũng cảm thấy rất kì lạ, lâu lắm rồi không gặp cô ấy, không biết đã đi đâu rồi. Tôi nói như vậy, Diệp Thanh lại nói:
“Gần đây Dương Siêu cũng phát hiện thêm việc liên quan đến phong ấn sau lưng cậu, anh ta nhờ tôi chuyển lời với cậu. Có thời gian sẽ đến gặp.”
“Ừm.” Điều này làm tôi yên tâm hơn một chút rồi.
Nhiều năm như vậy rồi mà tôi không hề có chút cảm giác nào ở sau lưng, liệu đây có phải một quả bom hẹn gì không? Nhưng Diệp Thanh đã nói rồi, tôi sẽ sớm biết được linh hồn bị phong ấn sau lưng tôi là ai thôi. Đây cũng là điều vô cùng cấp bách, điều tôi bắt buộc phải biết.
Diệp Thanh bấy giờ đã lái xe đi, tôi yên lặng trở về phòng rồi tiếp tục hô hấp.
Tối đến, tôi ngửi thấy một mùi thơm đồ ăn nức mũi, là mẹ tôi đang nấu bữa tối.
“Ăn cơm thôi.” Tiểu Phượng Hoàng đi vào gọi tôi.
Tôi xuống giường rồi đi ăn, cả 3 người chúng tôi cứ lặng lẽ mà ăn. Tiểu Phượng Hoàng cúi đầu không nói gì, mẹ tôi cũng vậy, mà tôi lại càng không biết nên nói gì vì thế chúng tôi ăn cơm trong bầu không khí yên lặng vô cùng.
Ăn xong thì mẹ tôi dọn bát đũa, tôi và tiểu Phượng Hoàng cũng tranh thủ dọn mấy đồ linh tinh. Ngoài kia, sắc trời cũng đã tối hẳn, chúng tôi xuất phát được rồi. Nói thật, tôi có chút lo lắng bởi dù sao âm phủ cũng không phải là nơi có thể lấy ra đùa được, tôi còn chưa tới đó bao giờ. Tiểu Phượng Hoàng sợ tôi và mẹ không đưa con bé đi nên liên tục theo sát tôi. Tôi quay đầu nhìn con bé:
“Em làm gì mà cứ sát lại gần anh thế?”
“Ai sát lại anh? Em không thèm lại gần anh.” Con bé nói tôi bước đến gần mẹ tôi.
Mẹ tôi nhìn nó một cái rồi nói:
“Nha đầu này, trong sổ sinh tử kia là con đã chết rồi nên lát hãy dùng chút thuật để mê hoặc quỷ gác cổng ở quỷ môn quan nhé.”
“Vâng, con biết rồi.” Tiểu Phượng Hoàng gật đầu.
Ý của mẹ tôi là tiểu Phượng Hoàng vốn là đã chết rồi vì vậy dương khí trên người không có, có thể trực tiếp đi vào.
“Nhưng con thì không giống thế đâu Lý Dịch, mẹ sẽ cho con một thứ sau đó đến lúc cần thiết thì sẽ biến con thành “quỷ”, con phải chuẩn bị tâm lí.”
“Vâng.” Tôi vẫn là người, không thể trực tiếp đi vào trừ khi có lời mời của Diêm Vương. Nhưng, tất nhiên là tôi không có rồi.
Dù sao tôi cũng chuẩn bị tốt rồi, giờ chị còn dựa vào mẹ thôi. Mẹ chọn ngày hôm nay thì có lẽ bà cũng chuẩn bị ổn thỏa hết rồi.
“Chúng ta đi thôi.” Mẹ tôi nói.
Tôi đi theo mẹ, 3 người chúng tôi ra cửa sau đó thẳng hướng lên núi mà đi, ở đó không có ai, mẹ tôi có thể biến lại thành hình dáng ban đầu rồi đưa chúng tôi bay đi, như thế sẽ tiết kiệm được rất nhiều thời gian.
Chúng tôi lên đến đỉnh núi rồi, mẹ đang quan sát xung quanh, tiểu Phượng Hoàng nói:
“Hay là con cũng bay, con bay nhanh lắm đấy.”
“Không được, thể lực của con không đủ để bay được đến đó.” Mẹ tôi lắc đầu nói làm tiểu Phượng Hoàng ấm ức gật đầu.
Bỗng một làn khói trắng từ cơ thể mẹ tôi thoát ra làm mọi thứ mờ mờ ảo ảo, trong làn khói ấy, mẹ tôi đã biến trở về hình dáng ban đầu – một con phượng hoàng vô cùng to lớn. Đệm thịt trên đầu ngạo nghễ như vương miện, dáng đứng oai nghiêm, quả không hổ danh là con phượng hoàng duy nhất dưới trần gian mấy trăm năm nay. Dù biết mẹ đã lâu nhưng đây là lần đầu tiên tôi thấy bà trong hình dáng như vậy nên không tránh khỏi có chút hiếu kì.
“Hai đứa lên đi.” Mẹ tôi nói rồi dang rộng đôi cánh vĩ đại ra.
Ánh vàng kim lấp lánh khắp nơi, có lẽ là mẹ tôi đã trấn áp một chút đi rồi, nếu phóng toàn bộ ánh sáng ra thì e rằng bán kính mấy trăm mét vẫn còn nhìn rõ.
Tiểu Phượng Hoàng trèo lên trước, tôi có chút sợ độ cao nên cũng vội treo lên rồi ôm lấy cổ mẹ. Tiểu Phượng Hoàng thấy thế thì nhìn tôi nhe răng ra cười kiểu như con bé giữ được thăng bằng còn tôi thì không…
“Xong rồi ạ.”
Mẹ tôi nghe vậy thì vỗ cánh bay lên, lao vào mây. Hai tai tôi ù đi vì gió, mắt cũng chẳng mở nổi nên đành nhắm lại, mà kể cả có mở được thì cũng chẳng tác dụng gì vì giờ phía dưới đều là màu đen, chẳng có gì đáng nhìn. Tôi ngồi trên lưng mẹ mà có cảm giác vô cùng an toàn, cũng phải thôi, dù gì cũng là bà nuôi tôi từ nhỏ, đến mẹ còn không an toàn nữa thì ai mới an toàn??
“Anh sợ à?” Tiểu Phượng Hoàng hỏi. Tôi mở mắt nhìn con bé, nó đang đứng đó nhìn tôi.
Tôi lắc đầu, tôi sợ gì chứ, con bé bèn mở to mắt:
“Được thôi, anh can cảm ghê nhỉ.”
Tôi không can đảm, tôi còn chưa ngồi máy bay bao giờ mà giờ đây đột nhiên lại bay lên, nếu không phải mẹ thì tôi sẽ theo bản năng mà rùng mình mất bởi bay cao quá, nếu rớt xuống thì tôi chết chắc. Tôi hỏi mẹ xem còn bao lâu nữa, bà nói:
“Khoảng 10 giờ là đến.”
Nói cách khác là hay hơn 1 tiếng sẽ đến, đúng là nhanh vô cùng. Tôi vòng tay ôm cổ mẹ, nhắm mắt lại ngủ một chút là được, dù sao thì cũng rất an toàn.
Đến khi thấy bên tai trở nên yên tĩnh lạ thường tôi mới mở mắt ra. Chúng tôi đã đến một ngon núi nào đó, xung quanh không một bóng người. Xem ra, quỷ môn của âm phủ đang ở gần đây rồi.
Tôi và Tiểu Phượng Hoàng đồng loạt nhảy xuống. Một làn khói trắng nữa lại thoát ra từ cơ thể mẹ tôi, bà khôi phục lại hình dáng người rồi.
“Quỷ môn ở đằng kia, chờ đến 12 giờ, ma quỷ nhiều một chút thì chúng ta đi vào.” Mẹ tôi nói. “Lý Dịch, con ăn cái này trước đã.”
Mẹ nói xong thì đưa cho tôi 1 viên đan màu đen đen. Tôi nhận lấy, cảm giác như đang cầm 1 viên đá lạnh vậy, tôi không do dự mà nuốt luôn viên đan đó. Cổ họng tôi đúng là lạnh như đóng băng, tôi không nhịn được mà rùng mình một cái. Lạnh thật!
Mấy phút sau tôi tự cảm giác được dương khí trong cơ thể dường như đã bị âm khí bao phủ hết rồi. Viên thuốc này thần kì thật, giống như 1 vật giúp ngụy trang vậy, nó giúp tôi hóa thành 1 con quỷ không có dương khí. Mẹ thấy tôi trong bộ dạng như vậy thì nhẹ nhàng gật đầu:
“Ừm, được, coi như không phí công vô ích.”
Có lẽ là bà đã phải vất vả tìm kiếm mới có được viên đan này…
Ba người chúng tôi đợi một lúc thì mẹ dẫn chúng tôi đi ra một nơi. Tôi cảm thấy nơi này càng đi càng đi càng u ám, có cảm giác vô cùng quỷ dị. Phía xa xa có anh sáng mơ hồ, cảm giác như muốn hút người khác vào trong vậy. Chẳng lẽ quỷ môn quan đó ư?? Tôi thầm ngạc nhiên.
Mẹ tôi lẩm bẩm niệm chú, khí tức trên cơ thể đột nhiên biết đổi thành âm khí, tiểu Phượng Hoàng cũng vậy, đều biến thành ma quỷ rồi, như vậy thì quỷ sai ở quỷ mộ quan rất khó để phát hiện ra.
Chúng tôi chuẩn bị sẵn sàng rồi, chỉ chờ có ma quỷ đi đến là được. Thời gian càng lúc càng về khuya, tôi đã thấy một số người mang thân hình trong suốt đang lững thững bước theo quỷ sai, nam nữ có đủ cả, dường như họ không biết bản thân đã chết rồi vậy. Tôi nhìn thấy cảnh đó thì hơi lặng người đi, rồi có một ngày tôi cũng sẽ như vậy. Ngày đó đến tôi cũng không sợ, chỉ là trông thấy cảnh này có chút “tức cảnh sinh tình” mà thôi.
“Đi thôi, bên kia có hơn 10 linh hồn đang đến, chúng ta trà trộn vào.” Mẹ tôi đột nhiên chỉ tay về một phía.
Bên ấy quả nhiên có một đám linh hồn trong suốt đang đi tới, chúng tôi cũng nắm bắt cơ hội, lập tức chạy đến nhập bọn.
Bọn chúng có chút ngỡ ngàng, phát hiện ra 3 người chúng tôi rồi nhưng vẫn là đang trong trạng thái đó. Ba người chúng tôi vội đi cùng chúng tiến đến nơi âm khĩ mạnh nhất kia. Tôi nhìn kĩ một chút, xa xa có một tòa kiến trúc treo một tấm bảng, bên trên viết ba chữ: “Quỷ môn quan.”
- Hết chương –