"Vốn dĩ là có thể ăn, nhưng cậu lại mắng ta, không được." Tay hà bá đánh tới.
Tôi cúi đầu xuống, lại giống như lần trước, hít thở khó khăn, hai mắt tối sầm và bất tỉnh.
Đến khi tôi mệt mỏi tỉnh lại, toàn thân đã kiệt sức. Tôi mở mắt thấy sông đang nhìn gì đó. Đầu tôi choáng váng, cảm thấy cả người như rơi vào đống bùn, không bò dậy nổi. Tôi yếu ớt hỏi:
"Tôi nằm đây đã bao nhiêu ngày rồi?"
"Mười ba ngày, tại sao cậu lại nằm lâu như vậy? Ta tính cho cậu nằm ba ngày thôi." Hà bá nói.
Tôi muốn mắng người quá, với thể trạng hiện tại này, không chết đã xem như tốt lắm rồi. Vừa rồi mắt tôi còn không mở ra nổi. Tôi cố gắng đứng lên:
"Thời gian của tôi hết rồi, tôi đi đây."
"Ai cho cậu đi?" Hà bá nhìn tôi nói.
"Là cô tự đánh ngất tôi, chuyện không liên quan đến tôi. Ba tháng hết rồi, còn quá ngày cơ."
Tôi cố gắng bước đi, muốn rời khỏi đây. Nhưng khi nhìn thấy một ít trái cây trên bàn nơi hà bá đang ngồi, giờ cô ta còn đang chậm rãi bỏ vào miệng ăn, tôi dùng hết sức lực của bản thân giơ tay ra vồ tạm lấy nhét vào miệng, nhưng không sao cắn nổi. Tôi mơ hồ, tại sao lại không cắn được? Tôi liếm thử một cái rồi mở to mắt ra xem. Hóa ra là tay của hà bá, may là tôi kiệt sức rồi, nếu không thì sự đói khát này sẽ khiến tôi cắn đứt ngón tay của cô ta mất.
Chính hà bá cũng giật mình:
"Cậu đang làm cái quái gì vậy??"
Tôi không để ý tới cô ta, hất tay cô ta ra, lấy một quả, mặc kệ là cái gì cứ nhét vào miệng đã.
"Đây là của ta." Hà bá nghiêm nghị nói.
Tôi cũng mặc kệ cô ta, lúc này tôi không chửi cô ta xem như tốt lắm rồi. Tôi nhanh chóng ăn xong chỗ trái cây đó.
"Còn nữa không?"
"Còn, nhưng là của ta."
"Đưa cho tôi mau lên, tôi sắp chết đói rồi."
Tôi cũng không hình dung ra mình đã ngất đi như thế nào, mấu chốt là lần này tôi tỉnh lại đạo hạnh không biến đổi chút nào, khí trong cơ thể vẫn tương đương với trạng thái của đoán mệnh sư cấp tám, nhưng cơ thể đã dịu đi rất nhiều, có cảm giác như đã đã thông tinh mạch. Nhưng cái giá của điều này quá lớn, làm cho tôi ngất những hơn bốn mươi ngày.
Hà bá nhìn tôi một cái, không nhúc nhích.
"Tôi bị cô làm đói sắp chết bao lâu rồi?? Cô tự nói xem." Tôi nói, giọng nhỏ đến mức bản thán còn không nghe được.
Hà bá đứng lên cầm một cái giỏ nhỏ ra sân sau hái rau quả. Lúc về xách theo 1 giỏ đầy, tôi lập tức ăn hết sạch chỗ đó mới cảm thấy mắt không hoa lên nữa, cơ thể cũng có một chút sức lực. Tôi ngồi thở hổn hển, cảm giác như được sống lại lần nữa vậy.
"Tôi phải về đây." Tôi nói, thật sự là không thể chịu đựng được kiểu rèn luyện này. Hiện giờ cơ thể tôi đã thích nghi được với khí tức của đoán mệnh sư cấp tám, có lẽ đột phá cũng không còn khó nữa. Dù sao tôi cũng đã thích ứng, chỉ là đạo hạnh không có đột phá gì cụ thể mà thôi.
Nhưng tôi không định tiếp tục ở lại đây nữa vì đã ba tháng trôi qua rồi, tôi muốn đi xem Tiểu Phượng Hoàng thế nào rồi.
"Ta nói rồi, ta cần dùng đến cậu, nếu không thì sao ta phải cho cậu dùng nước suối??" Hà bá nói.
"Vậy khi nào cần dùng thì bảo tôi, bây giờ tôi phải trở về." Tôi nói.
"Không được, ta vốn định cho cậu hôn mê 5 ngày, tự cậu hôn mê 13 ngày, cái này không tính." Hà bá nói.
"Tôi muốn chửi cô quá." Tôi nói, tôi sợ cô ta lại cho tôi một chưởng, thế thì không phải là chuyện 10 ngày có thể tỉnh lại được, có khi phải hơn 1 tháng ấy.
"Mắng ta? Vậy cậu chuẩn bị tiếp tục nằm đi." Hà bá nói xong thì đứng lên. Cái dáng vẻ này của cô ta làm da đầu tôi tê rần.
Tôi kéo cô ta ngồi xuống, chỉ có thể thỏa hiệp:
"Được, cô đừng có rèn luyện gì tôi nữa, có gì thì cứ nói thẳng là được rồi."
Ý của cô ta là còn vài ngày nữa thôi, cái này thì tôi có thể chấp nhận.
"Rèn luyện này giúp cho cơ thể cậu thích ứng, cậu vốn không chịu nổi khí tức kia." Hà bá nói.
Quả nhiên là như vậy.
"Vậy cô cứ nói thẳng cho tôi biết, để tôi tập luyện không được à. Tại sao phải đánh ngất tôi?" Tôi có chút suy sụp.
"Làm như cậu nói cũng được sao?" Hà bá hỏi lại tôi.
"Cô lại hỏi ngược lại tôi, cô có tin vào lời cô nói không?" Tôi trừng mắt nhìn cô ta, cô ta là đang cố ý.
"Cậu tin là được rồi, ta không tin." Hà bá đứng lên, tôi kéo cô ta lại.
"Làm gì? Vẫn muốn cắn ngón tay ta?" Hà bá có chút tức giận.
Tôi lắc đầu nói không cắn, tuy nhiên cúi đầu nhìn xuống ngón tay của cô ta có một dấu răng, lại còn đang chảy máu. Xem ra tôi cắn rất mạnh, mà vừa rồi tôi cắn chảy máu ngón tay cô ta, tại sao lại không có chút mùi tanh nào? Lại còn thơm thơm?? Cô ta rốt cuộc là loại tinh quái gì?
Tôi chỉ có thể hỏi cô ta khi nào ra ngoài? Không phải cô ta muốn tìm tủy lạnh ngàn năm trong phương thuốc kia sao? Tôi đã hôn mê lâu như vậy, có lẽ giờ có thể ra ngoài rồi chứ.
Hà bá nói thẳng: "Ngày mai."
"Ý cô là chỉ nghỉ ngơi một đêm?" Tôi hỏi.
Cô ta gật đầu, tôi còn ngủ được sao? Quên đi, tôi buông cô ta ra, cô ta trở về phòng mình.
Ăn trái cây của hà bá vẫn không thấy no, tôi chạy đi bắt một con cá, tự mình vào bếp nấu ăn. Chắc là thấy có mùi thơm nên hà bá nghi hoặc bước ra khỏi phòng:
"Tại sao không gọi ta?"
Tôi mặc kệ cô ta, tôi đói nhiều ngày như vậy còn gọi cô?
Cô ta cầm bát đũa tự ngồi xuống, tự lấy cơm ăn. Tôi nhìn chằm chằm vào cô ta.
"Cá của ta, nước của ta, tất cả đều là... của ta. Cho nên ta có thể ăn." Hà bá nói.
"Khi nào tôi có thể đột phá lần nữa?" Tôi hỏi
"Cái này phải xem bản thân cậu, cơ thể thích ứng ra sao, trên lý thuyết thì có thể vô tình mà đột phá được. Dù sao đạo hạnh của đoán mệnh sư tăng lên nguyên nhân tất yếu cũng là do thiên phú. Nói cách khác chính là người càng thông minh đạo hạnh tăng lên càng nhanh." Thần sông nói.
Nghe cô ta nói vậy, tôi thở phào. Thôi được, bị cô ta đánh hôn mê cũng miễn cưỡng coi như đáng giá. Tôi nhanh chóng ăn hết mọi thứ, canh cũng uống sạch mới có cảm giác sống thật hơn một chút.
Hà bá vừa mới ăn được chút cơm trắng kinh ngạc:
"Tại sao lại không để phần cho ta một chút?"
Toii không để ý tới cô ta:
"Cá của cô, nước của cô, đều là của cô, vậy cô tự làm đi."
Hà bá sững lại, sau đó nheo mắt:
"Xem ra cậu còn muốn nằm thêm hơn mười ngày nữa."
"Vậy sau khi tôi tỉnh lại sẽ tiếp tục cắn tay cô, cắn đứt hết."
Tôi nói và trực tiếp đi ra ngoài, chẳng lẽ cô ta còn đuổi ra đến đây để đánh tôi sao? Tôi ngồi trên ghế thở phì phò, hơn 10 phút sau, hà bá từ trong bếp đi ra, liếc nhìn tôi một cái rồi trở về phòng. Tôi nghi hoặc quay lại phòng bếp xem, phát hiện cô ta đã ăn hết sạch cơm rồi. Tôi có chút phục cô ta, nhưng chẳng muốn quản nhiều, kệ cô ta.
Sáng hôm sau thức dậy, tôi cảm thấy tràn đầy năng lượng. Tuy nhiên hơn hai tháng không ra ngoài nên không biết tình hình bên ngoài ra sao rồi, chắc là đã xảy ra chút thay đổi rồi.
Thần sông thu dọn đồ đạc rồi đi ra. Tôi cũng theo ra khỏi động phủ của cô ta. Cô ta vẫy tay một cái, cửa động liền đóng lại. Tôi theo cô ta lên thuyền, vội vàng sạc điện thoại. Sau khi khởi động máy, tôi thấy một vài cuộc gọi nhỡ và một ít tin nhắn.
Đầu tiên là Tiểu Phượng Hoàng, con bé nhắn tin hỏi tôi tại sao tới giờ rồi mà vẫn không trở về? Tôi trả lờ ngay lập tức nhưng chưa thấy con bé không trả lời lại, chắc là trên núi không có tín hiệu. Một số khác là của Dương Siêu, Diệp Thanh.
Diệp Thanh nhắn tin hỏi tôi đã hỏi hà bá rõ ràng chưa? Tôi trả lời là không có cơ hội hỏi. Diệp Thanh lập tức trả lời: "Đã hơn hai tháng rồi mà cậu không có cơ hội?" Tôi chỉ có thể nói rằng mình bị ngất hơn 40 ngày. Diệp Thanh lập tức gọi điện thoại qua, tôi liếc nhìn hà bá đang chèo thuyền, đi sang một bên nghe điện thoại.
Diệp Thanh kinh ngạc hỏi tôi đã xảy ra chuyện gì? Tôi kể lại chi tiết, Diệp Thanh mãi không nói gì, chắc là cũng bị dọa sợ luôn.
"Cậu hôn mê hơn bốn mươi ngày mà chưa chết?"
Tôi nói vẫn khá ổn.
Diệp Thanh nói:
"Không thể nào, cậu hôn mê hơn bốn mươi ngày, không ăn không uống không thêt sống được."
"Nhưng tôi thật sự..."
"Không phải là tôi không tin cậu, ý tôi là trong lúc cậu hôn mê có lẽ thần sông đã cho cậu một chút gì đó để duy trì tính mạng của cậu. Nếu không đừng nói hôn mê hơn hai mươi ngày, kể cả hơn mười ngày cậu cũng không thể chịu được." Diệp Thanh nói.
Tôi nghi hoặc nhìn hà bá, cô ta là người sẽ làm như vậy sao?
"Đương nhiên, không phải cậu nói cô ta cần dùng đến cậu sao? Cô ta chắc chắn sẽ không đánh ngất cậu vô ích, cô ta cũng nghĩ biện pháp cho cậu tăng đạo hạnh lên, nếu không thì thực lực của cậu quá kém, giúp cô ta kiểu gì chứ?"
"Vậy ý của chị là tôi còn phải cảm ơn cô ta?"
"Có thể nói là vậy."
"Nhưng lúc tỉnh lại tôi đã cắn cô ta."
"Tại sao lại cắn cô ta?" Diệp Thanh kinh ngạc, tôi nói vì tôi đói quá.