Hay là, cô ta lấy gan rồng vì nó có công dụng khác mà tôi chưa biết? Tôi đột nhiên nghi ngờ, chắc chắn là gan rồng còn có công dụng khác nữa nhưng khoảng cách giữa tôi và cô ta quá lớn, không thể biết được cô ta nghĩ gì. Tôi hít 1 hơi thật sâu, thực lòng giờ tôi vô cùng muốn biết thân thế tôi ra sao nên vội vàng hỏi:
“Đầu của ông ở đâu?”
Tìm thấy đầu rồng rồi thì ông ta sẽ cho tôi biết tất cả mọi thứ. Nhưng khi vừa dứt lời thì 1 hình ảnh chợt hiện lên trong đầu tôi. Đó là chiếc đầu rồng lớn, không có thân dưới, đang trừng trừng đôi mắt đỏ ngầu như nắm tay nhìn tôi… Hình ảnh này làm tôi nổi hết cả da gà, tôi vội vàng nhắm mắt xua ngay đi. Tôi đang nghĩ linh tinh gì không biết.
Nửa thân dưới con rồng này lại tiếp tục dùng móng vuốt vẽ nguệch ngoạc ra mấy chữ. Tiếng ma sát “kít kít” chói tai làm tôi thấy khó chịu vô cùng. Tôi chiếu đèn pin vào chân nó, cố gắng lấy lại tinh thần, tôi nhìn ra nó viết mấy chữ:
“Trong tay thần sông Trường Giang.”
Tôi kinh ngạc 1 phen, lòng chùng xuống, ở trong tay thần sông ư? Cũng đúng, không ở trong tay cô ta thì ở trong tay ai chứ. Chỉ là với sức lực 1 người mới như tôi bây giờ, đi tìm thần sông lấy lại đầu rồng thì khác gì tự tìm cái chết.
Tôi đột nhiên thấy bối rối khó xử, không phải là tôi không bằng lòng mà là vì sức lực của tôi hiện giờ hoàn toàn không thể đáp ứng được. Chuyện này vẫn phải suy xét cẩn thận mới được. Tôi im lặng, sau khi ra khỏi động Lục Thiên này, tôi sẽ lập tức đi tìm thần sông Trường Giang.
“Ông phải đợi chút, giờ tôi ra ngoài đã rồi mới có thể tìm cô ta.” Tôi đang nghĩ, phải nói với thần sông chuyện này như thế nào, cưỡng ép cô ta ư, tôi không có khả năng.
Dù sao thì người ta cũng sống lâu lắm rồi, còn tôi mới sống được bao lâu chứ? Hoàn toàn không cùng cấp độ, vậy nên chỉ có thể dùng trí mà thôi. Nhưng dùng trí như thế nào thì phải gặp được thần sông rồi mới nói được, giờ thì đành đi bước nào tính cước ấy vậy.
Mà con rồng kia sau khi nghe tôi nói thì lại dùng móng vuốt vẽ thêm mấy chữ khiến tôi ngạc nhiên vô cùng:
“Cô ta vẫn ở trong này.”
Tôi hít 1 hơi mạnh, quả nhiên vẫn ở trong này. Nhưng cô ta đã vào đây mấy ngày rồi mà, sao giờ vẫn ở đây. Còn nữa, chúng tôi cũng vào đây lâu rồi mà sao không gặp cô ta? Lúc này cô ta đang ở nơi nào vậy?
“Vậy ý ông là muốn bây giờ tôi đi tìm cô ta hả?”
Nó tiếp tục vẽ mấy chữ nguệch ngoạc, âm thanh chói tai lại vang lên, nó không trả lời câu hỏi của tôi mà vẽ ra 1 câu làm tôi đặc biệt phải lưu tâm:
“Cô ta bị thương nặng.”
Thần sông thực sự bị thương ư? Sao có thể như vậy được, ai đả thương cô ta nhỉ? Lẽ nào là nửa thân rồng này? Đúng rồi, không phải lúc nãy tôi thấy 1 dấu bàn tay mảnh mai in trên quan tài này sao, làm làm tôi có cảm giác như chỉ dùng 1 tay nhấc được nắp quan tài ra vậy. Chẳng lẽ chủ nhân dấu tay này chính là thần sông Trường Giang sao? Nói cách khác, cô ta đi vào nhưng bị nửa thân rồng này đả thương rồi?
Tôi ngạc nhiên nhìn nó, cũng đúng, thần sông chắc không ngờ nổi là dù bị chặt mất đầu nhưng con rồng này vẫn sống sót, là do thể chất nó đặc biệt ư? Hay là, dù đầu rồng không còn nhưng linh hôn vẫn còn ẩn trong nửa thân kia? Tôi dùng đàn pin cẩn thận soi để nhìn hết thân rồng, không ngờ là ở phần đuôi rồng, có mấy cái vảy lớn nhỏ bị lõm xuống thành hình 1 bàn tay. Có lẽ là sau khi thần sông đi vào, con rồng này đột nhiên tỉnh giấc và tấn công cô ta. 2 mắt tôi chợt sáng lên:
“Cô ta bị thương như thế nào.”
Chuyện này tôi phải cân nhắc kĩ, đây là 1 cơ hội, nếu bị thương nghiêm trọng thì vẫn có cách để cô ta giao đầu rồng ra, còn nếu không thì tôi phải thật thận trọng.
“Rất nặng” Móng rồng lại vẽ ra mấy chữ.
Tôi nghĩ, ý con rồng này là để tôi đi tìm cô ta ngay bây giờ.
“Giúp ta tìm đầu, ta sẽ nói cho ngươi những gì ngươi muốn biết.” 1 nửa thân rồng tiếp tục dùng móng vuốt viết nên câu này.
Tôi do dự rồi khẽ gật đầu, nói thế nào thì tôi và thần sông cũng không có nhiều xung đột, chỉ cần cẩn thận nói chuyện với cô ta xem có cơ hội hay không. Suy cho cùng thì đến cũng đến rồi, tôi phải biết được những gì tôi muốn biết.
“Được, ông thả tôi ra ngoài, ở trong này chờ rồi. Tôi tìm được đầu ông rồi sẽ quay lại tìm ông.” Tôi nói.
Nửa thân rồng lại viết, nhưng những chữ tôi đọc được làm tôi lạnh hết sống lưng:
“Cẩn thận phía sau.”
Tôi vô thức cảnh giác quay đầu lại nhìn, sau tôi là vách quan tài, không có gì ngoài mấy vết máu tanh, nhưng sao nó lại bảo tôi cẩn thận phía sau… Tôi nghĩ theo hướng này nên hơi bị rối, đột nhiên mấy manh mối trong đầu tôi được xâu chuỗi lại làm tôi sốc nặng.
Bạn của Dương Siêu, Vương Song Lâm đã nói rồi, những chữ sau lưng tôi có thể là để phong ấn thứ gì đó, lúc ấy tôi không hiểu gì. Khi tôi bước vào, thủy thi dưới nước lại nói là có tổng cộng 7 người, trong khi cả thảy chúng tôi chỉ có 6 người…
Người thứ 7 bị phong ấn ở sau lưng tôi đúng không?
Nghĩ đến đây sau lưng tôi lại có dịp toát mồ hôi lạnh, tôi dùng tay gãi gãi vào lưng nhưng không có cảm giác gì, thậm chí là 1 chút không thoải mái cũng không có. Phong ấn này có như tôi nghĩ không? Nhưng phong ấn người như vậy thì không thể rồi, hay là phong ấn linh hồn nào đó? Dù sao thì linh hồn cũng không có trọng lượng. Nếu trên người bạn có 1 con ma rất béo thì bạn cũng không có cảm giác gì, trừ khi nó cố tình cho bạn thấy cảm giác thì mới thấy nặng.
Nhưng tôi tự thấy sợ bản thân, 17 năm, 17 năm tôi cõng 1 người trên lưng mà không hề biết gì, không hề có cảm giác gì. Điều này đối với tôi mà nói thì nghe thôi cũng kinh hồn lạc phách. Toàn thân tôi rét run, thân thể này có phải là của tôi không? Tại sao lại phải dùng thân thể tôi để phong ấn 1 linh hồn?... Những câu hỏi cứ nối tiếp, dồn dập làm não tôi rối bời không tả nổi.
“Sau lưng tôi phong ấn ai vậy?” Tôi hỏi.
Tôi buộc phải làm rõ điều này nếu không thì đến cuối cùng tôi cũng không biết cơ thể này có thật sự là của tôi hay không. Tôi sợ hãi như 1 bản năng… Tôi sống 17 năm, hóa ra lại là sống cho 2 người.
Mục đích người này là gì? Tại sao tôi không hề cảm thấy dù chỉ là 1 chút? Tại sao mẹ tôi cũng không nói với tôi việc này?
Móng vuốt rồng chỉ vào dòng chữ vừa nãy: “Giúp ta tìm đầu, ta sẽ nói cho ngươi.”
Tôi im lặng 1 lúc rồi do dự gật đầu:
“Được, ông ở đây chờ tôi, tôi nhất định mang đầu về cho ông.”
Tôi thấy thân rồng này chuẩn bị dùng đuôi mở nắp quan tài, đuôi to như vậy thì mở ra cũng chẳng hề gì. Tôi vội gọi Diệp Thanh và Dương Siêu, bảo bọn họ cách xa 1 chút, tôi lập tức đi ra. Dù sao thì tôi ở trong quan tài cũng nhìn được 2 bọn họ đang cố cạy nắp quan tài ra. Dương Siêu kinh ngạc hỏi tôi chuyện gì vậy.
Tôi nói lại lần nữa, bảo bọn họ nhảy xuống để tránh làm họ bị thương. Dương Siêu và Diệp Thanh chắc là ngạc nhiên lắm. Bên ngoài yên lặng hơn chục giây rồi mới có âm thanh truyền đến, nói là ổn rồi.
Tôi nghe thấy tiếng bọn họ nhảy xuống thì mới để để thân rồng kia tiếp tục. Cái đuôi khổng lồ của nó nhấc lên, chuẩn bị mở nắp quan tài. Đúng lúc này đột nhiên giọng nói Dương Siêu truyền đến:
“Lý Dịch, cậu đừng động đậy, ta nghe thấy tiếng có người đến.”
Giọng nói anh ta rất cảnh giác, tôi lập tức sửng sốt, có người đến ư? Là ai?
Nửa thân rồng cũng dừng lại. Tôi thấy móng vuốt nó tiếp tục viết, tôi thấy mà kinh ngạc vô cùng:
“Thần sông Trường Giang đến rồi.”
Nhìn bán long (nửa thân rồng) viết ra mấy chữ này, tôi kinh sợ, hà bá đã đến rồi? Có lẽ cô ta bị bán long đánh trọng thương nên muốn tới tiêu diệt nó. Lúc này có lẽ cô ta toàn thân đầy sát khí, có thể giống như một người mất trí vậy. Nhưng Dương Siêu và Diệp Thanh vẫn còn ở bên ngoài, tôi vội vàng chạy tới bên cạnh quan tài, tận lực hạ thấp giọng nói:
"Dương Siêu, Diệp Thanh, hai người mau đi trước!"
Lúc này, bọn họ quá nguy hiểm. Thần sông dám tới đây nhất định là do thực lực đã khôi phục gần hết.
"Không được, cậu làm thế nào bây giờ?" Dương Siêu sốt ruột.
"Hai người đi trước đi, tôi tự mình tìm cách!" Tôi thấp giọng nói. "Anh không phải bảo tôi tìm cơ hội rời đi sao? Đây chính là cơ hội."
"Cậu là đang để cho chúng ta rời đi, không được!" Giọng Dương Siêu vọng vào.
Điều này làm tôi lập tức lo lắng, tôi cũng có thể cảm thấy được áp bức bên ngoài mạnh đến mức nào, nguy hiểm của Dương Siêu và Diệp Thanh càng lúc càng lớn.
"Tin tôi, hai người đi trước đi. Thần sông bị trọng thương, sẽ không đi vào đây đâu." Tôi nói.
"Trọng thương?" Diệp Thanh và Dương Siêu đồng thanh hỏi, giọng đầy kinh ngạc.
Tôi nói qua về chuyện bán long trong quan tài, cùng với chuyện nó làm trọng thương hà bá. Dương Siêu và Diệp Thanh đều ngạc nhiên.
"Cho nên hai người các anh nguy hiểm hơn tôi nhiều. Hai người nên rời đi trước đi." Tôi sốt ruột nói.
Thứ cảm giác áp bức càng ngày càng lớn, loại sát ý vô hình này tôi có thể cảm giác được.
"Mau lên!" Tôi nói.
Bên ngoài đã im lặng ba bốn giây, Dương Siêu cắn răng:
"Được!"
"Nhưng Lý Dịch vẫn còn bên trong...." Tiếng Diệp Thanh vang lên.
"Chị Diệp Thanh, chị cứ yên tâm. Có lẽ hà bá sẽ không vào đây đâu, hai người nhanh đi đi." Tôi nói.
"Haiz...được rồi." Diệp Thanh thở dài.
Tôi yên tâm. Hai người họ nói hãy cẩn thận một chút, sau đó tôi nghe thấy tiếng họ khiêng Cao Cửu Nhật lên, rồi tiếp theo là tiếng bước chân, rất nhanh đã đi xa, không nghe thấy gì nữa. Nhưng sau một phút yên tĩnh bên ngoài, một luồng cảm giác áp bách mãnh liệt khiến tôi ở trong quan tài còn cảm thấy kinh hồn bạt vía, chắc chắn là thần sông vẫn chưa rời đi kia đã quay lại.
Tiếng bước chân từ bên ngoài từng tiếng, từng tiếng một vọng vào như trống trận khiến tim tôi đập thình thịch. Cô ta càng lúc càng đến gần, tim tôi đã nhảy lên đến cổ họng. Tôi quay đầu lại nhìn bán long, nó vẫn không nhúc nhích. Nó bị chém đầu, hiển nhiên thực lực chắc chắn không bằng cô ta. Về việc có thể đánh lén thần sông, chỉ sợ cũng là do có vận may rất lớn, muốn đánh lén thần sông lần nữa rất không có khả năng. Cho nên lúc này nó cũng đặc biệt cảnh giác.
Nghe thấy tiếng bước chân như đã dừng lại bên ngoài quan tài, tôi vô cùng lo lắng. Nhưng mau quá tôi buông lỏng một chút, tiếng bước chân lại lần nữa vang lên, như là nhìn cái quan tài này mấy lần, cảm thấy không phát hiện được gì liền trực tiếp rời đi.
Mãi cho tới khi hoàn toàn không nghe thấy tiếng bước chân nữa, tôi mới thở phào nhẹ nhõm. Giằng co mấy phút, tôi cảm thấy hô hấp khó khăn vì quan tài gần như bị niêm phong, tôi ở bên trong lâu như vậy, xem như là nín thở rồi. Mà tôi phải nhân cơ hội này để rời khỏi đây. Khi tôi quay đầu lại chuẩn bị nhờ bán long giúp tôi mở nắp quan tài, chợt nghe thấy một tiếng két...nhẹ nhàng. Tôi vô thức ngẩng đầu lên nhìn, phát hiện đuôi rồng hướng lên một chút, đang kéo nắp quan tài sang một bên. Tôi thở phào, còn tưởng là hà bá quay lại muốn phá mở nắp quan tài chứ.
Sau khi lộ ra khe hở có thể ra ngoài, tôi lập tức hạ thấp giọng nói:
"Chờ tôi, tôi đi tìm thấy đầu rồi sẽ quay lại tìm ông."
Bán long không trả lời, tôi nhảy lên nắm lấy nóc quan tài, cố gắng trèo ra ngoài, nhảy bịch xuống đất. Lần đầu tiên tôi cảm thấy không khí bên ngoài đúng là tốt hơn nhiều, trong đó quá ngột ngạt.
"Két..." Nắp quan tài một lần nữa đóng lại.
Tôi nghĩ Dương Siêu và Diệp Thanh hẳn là đã tìm nơi để trốn đi, bây giờ tôi phải lập tức đi tìm bọn họ, quyết định ra khỏi chỗ này trước đã. Nhưng lúc tôi chuẩn bị rời đi, đột nhiên có một âm thanh truyền đến, làm tôi như bị sét đánh đứng ngây người tại chỗ.
"Ta còn tưởng cậu chết ở bên trong."
Chỉ vài chữ mà mang một âm thanh đặc biệt quỷ dị, có cảm giác như biến âm, giống như muốn che giấu giọng nói thật sự vậy. Sau lưng tôi toát ra mồ hôi lạnh, tôi hít một hơi thật sâu, quay đầu. Thấy từ trong bóng tối có một đôi mắt rất rõ ràng, thấy bóng người di chuyển, là một người phụ nữ mặc váy màu đen, có mạng che mặt chỉ lộ ra đôi mắt. Đây là thần sông sao?
Tôi kinh ngạc, khó trách Dương Siêu và Diệp Thanh đều nói chưa có ai nhìn thấy chân thân của hà bá, cô ta mang mạng che mặt thế này thì ai có thể thấy rõ ràng mặt mũi cô ta thế nào?? Nhưng đôi mắt này tôi có cảm giác đã từng gặp ở đâu đó? Có một chút cảm giác quen thuộc không thể giải thích được. Mà cô ta đột nhiên xuất hiện như vậy, làm tôi thấy thắc mắc. Cô ta ở bên ngoài suốt, chẳng lẽ vừa rồi bán long không có cảm giác gì? Hay là đã biết nhưng cố ý để tôi ra ngoài lấy đầu cho nó? Tôi không có thời gian phân tích chuyện này, cô ta rốt cuộc là bị trọng thương hay là khỏe lại rồi? Có lẽ là không thể khỏe lại rồi, vậy tình hình hiện tại của cô ta thế nào? Người mới như tôi có thể đánh lại không?
"Trong mắt cậu có sát khí, cậu muốn giết ta?" Hà bá từng bước đi tới, nhẹ nhàng như gió xuân. Nếu như không phải bán long nói tôi biết cô ta bị trọng thương, thì chỉ cần nhìn cách đi tiêu sái mây trôi nước chảy này tôi cũng sẽ không nghĩ tới việc cô ta thật sự bị thương. Hà bá này che dấu bản thân quá giỏi rồi, chẳng trách lại thần thần bí bí như vậy.
"Tôi không muốn giết cô, tôi với cô không thù không oán." Tôi lắc đầu.
"Không thù không oán? Mấy ngày trước ta muốn giết cậu, cậu không hận ta sao?" Giọng nói này có chút mỉa mai.
Tôi không nói gì, cũng không có ý muốn bỏ chạy. Tình hình này tôi có chạy cũng vô dụng thôi, cố gắng tỉnh táo đối mặt có khi còn có đường thoát.
Cô ta đi tới bên cạnh quan tài, liếc mắt nhìn một cái, giọng điệu lạnh lùng:
"Ta đoán, cậu vào đó lâu như vậy mà vẫn chưa chết, thứ đồ bên trong này có phải nhờ cậu làm chuyện gì à? Ví dụ như lấy lại đầu cho nó?"
Tôi không trả lời câu hỏi này, nhưng trong lòng cảm thấy kinh sợ vô cùng, cô ta đã biết? Cũng phải, cô ta là hà bá, có cái gì mà không biết? Mà cô ta để đầu rồng ở chỗ nào chứ?
"Con rồng này trên người có rất nhiều thứ đồ, đầu rồng tương đối quan trọng. Sao tôi phải đưa nó cho cậu? Dựa vào cái gì?" Cô ta nói.
Đây là đang hỏi tôi? Sau khi trầm mặc, tôi hỏi lại:
"Cô có điều kiện gì?"
Tôi rất muốn biết thân thế của mình, cho nên cái đầu rồng này, tôi nhất định phải nghĩ biện pháp lấy về cho bằng được.
"Điều kiện gì? Cậu có tư cách đàm phán với ta ư?"
"Tôi nghĩ với tính cách của cô, lúc nãy tôi đi ra sẽ giết ta ngay. Sở dĩ cô không làm như vậy là vì có lẽ tôi vẫn còn chút tác dụng." Tôi nói.
"Coi như cậu còn có chút thức thời!" Cô ta vừa nói vừa đi tới, ánh mắt như nhìn thấu tôi, làm cả người tôi như bị máy quét quét qua vậy.
Tôi nghĩ, nếu cô ta bắt con rồng này, vậy thì nó có nói với cô ta rằng tôi có chuyện riêng phía sau không? Cái này chắc là không rồi? Nếu như nói điều này, có khi tôi còn vui mừng ấy, dù sao thì cô ta rất có khả năng nói cho tôi biết người đứng sau mọi chuyện. Nhưng nếu không phải cái này, như vậy thì là những thứ khác. Ví dụ như cô ta bị thương nặng, muốn có gì đó để chữa thương, vừa vặn thấy tôi, muốn bảo tôi tìm cái đó cho cô ta. Tôi cảm thấy hẳn là vế sau có khả năng hơn.
"Cô muốn tôi làm gì?" Tôi nói, giọng cũng bình tĩnh lại. Không có gì phải sợ, cùng lắm thì là chết.
Hà bá nhìn chằm chằm vào tôi:
"Không phải tôi muốn cậu làm gì, mà là việc ta bảo cậu làm, thì cậu phải làm, cậu không có tư cách cự tuyệt."
Tôi trầm mặc, thật sự cảm thấy bực mình, nhưng tôi làm gì có năng lực mà phản bác? Thực lực hiện tại của tôi kém như vậy, có tư cách gì phản bác lại cô ta? Tôi im lặng. Nhưng bầu không khí càng thêm quỷ dị, bốn phía đều lạnh tanh, sau khi do dự, tôi mở miệng:
"Cô muốn cái gì?"
"Ta muốn một thứ trên người cậu." Thần sông lạnh lùng nói.
Đồ trên người tôi? Chẳng lẽ là chữ sau lưng, cũng là người phong ấn sau lưng tôi? Người này phong ấn lên người tôi, nói thật tôi chỉ có cảm giác sởn gai ốc. Nếu như hà bá có thể lấy đi, tôi vui vẻ còn không kịp, nói thật tôi vô cùng tình nguyện cho.
Tôi hít một hơi thật sâu, hỏi: "Cô muốn cái gì ở trên người tôi?"
“Không, không phải là một món đồ, bởi vì cái mạng hiện giờ của cậu là của ta! Ta đã tha cho cậu ba lần!” Thần sông lạnh lùng thốt.
Lòng tôi chùng xuống. Cô ta muốn làm gì? Vừa rồi giọng cô ta hơi có chút do dự, chẳng lẽ cô ta thật sự muốn linh hồn bị phong ấn sau lưng tôi như tôi thầm nghĩ??
Thú thật, lúc nghĩ tới trường hợp này, tôi cũng càng tò mò về hồn phách bị phong ấn sau lưng mình hơn. Người này rốt cuộc là ai?
“Rốt cuộc cô muốn cái gì?” Tôi nhìn cô ta chăm chăm.
Thế mà mới nãy tôi còn thấy may mắn, cứ tưởng có thể tạm thỏa thuận với cô ta, nhưng bây giờ khả năng không được nữa. Rõ ràng là cô ta muốn tôi làm nô lệ cùng thuyền với mình. Tôi đây chắc chắn không chấp nhận, bởi vì một khi đồng ý, phần trăm lấy được đầu rồng căn bản là tròn trĩnh một số không.
Với cả, cô ta bảo ba lần? Cô ta tha tôi ba lần? Ba lần nào cơ?
Lần trước chèo thuyền theo sau cô ta, nếu cô ta thật sự điều khiển nước, ba người chúng tôi có lẽ không có cơ hội lên bờ thật. Nhưng tôi thấy chuyện này không phải được cô ta tha cho, mà do lúc ấy không có thời gian dây dưa với chúng tôi thì có.
Dù sao khi đó nước siết vậy, cái cảm giác bị nước ập vào đầu hãy còn mới toanh trong trí óc tôi, ấy khẳng định là muốn giết bọn tôi. Cô ta chắc chắn đã nổi ý giết người, chẳng qua vừa đúng lúc ấy thì vào được động Lục Thiên nên mới không tiếp tục.
Miễn cưỡng cũng coi như một lần đi.
Rồi ban nãy không giết tôi miễn cưỡng tính thêm lần nữa. Thế lần thứ ba đâu?
Tôi bắt đầu hoài nghi.
Hai mắt thần sông cứ chòng chọc vào tôi, làm tôi hãi hết cả người:
“Tha cậu ba lần thì ngươi nói xem, cái mạng này có phải của ta không?”
Tôi không nói gì, lúc này tôi muốn đánh cược. Cược rằng cô ta đang bị thương nặng, hiện đã thế suy sức yếu, chẳng qua cố ra vẻ bình tĩnh mà thôi. Tôi có cơ hội này để chế ngự cô ta, nhưng chỉ mỗi cơ hội này đã đủ khiến tôi phải mạo hiểm tính mạng.
Vậy mới nói, đợi chờ với tôi cũng chẳng phải chuyện tốt lành gì! Không có bất kỳ kết quả nào, sẽ chỉ làm tôi càng bị ép hơn.
Tôi đành hít sâu một hơi. Thần sông vẫn đang nhìn tôi chằm chằm, tôi lại bỗng nhào ập tới, tuốt kiếm gỗ đào mà Dương Siêu cho, đâm về phía cô ta với tốc độ nhanh nhất!
Cô ta bị thương nặng hơn thì tôi mới có cơ hội!
Con ngươi cô ta co lại, tỏa ra hàn khí kinh người:
“Ta nên giết cậu từ lần đầu tiên!!”
Lúc này, tôi đã vọt tới trước cô ta, thế mà lòng lại hết sức bình tĩnh. Bởi vì sau khi tới gần, tôi ngửi được mùi máu tanh nhàn nhạt trên người cô ta. Giấu rất giỏi, tiếc là cô ta thực sự bị thương nặng.
Nhưng mà nặng tới đâu? Tôi lập tức dựa theo từ “我-Ta” cô ta thốt ra đầu tiên để tính. Đây là chữ đầu tiên nhảy lên trong đầu cô ta, có thể lấy làm tham khảo.
Chữ “我Ta” này, thật ra tách chữ để tính thì được “ Trảo-找” thêm nét phẩy 丿ở trên. Này thì phân tích được gì đâu?
Nhưng mà kỳ thực cũng khá đơn giản. “Trảo-找” trong ngũ hành thuộc lửa, như vậy có thể nói là nóng lòng. Nóng lòng, thế thì nơi mà nửa con rồng kia đánh cô ta bị thương hẳn là vị trí trước ngực. Cũng coi như là nghiêm trọng. Bởi vì hình dáng của nét phẩy丿 này ý là nổi gió. “Cháy” mà còn có gió nổi lên thì rõ ràng là bị thương rất nặng, nên ván cược này mới có phần thắng.
Cô ta bị thương nặng, khả năng cao là không mở được chỗ này, cần đến người giúp. Thế nên cô ta mới muốn tôi giúp. Ngoài cái này ra, tôi không phân tích được gì nữa, do chỉ trong nháy mắt, cô ta đã phản ứng lại, ánh mắt lạnh như băng:
“Cậu dám lén tính ta??”
Giọng lạnh đến mức làm tôi hoảng cả hồn. Lúc này tôi nào còn dám do dự? Lập tức đâm kiếm gỗ qua.
Thần sông nhấc tay bắt kiếm của tôi một cách dễ dàng, tim tôi đánh thót. Đây là kiếm gỗ đào chuyên dùng để trừ ma diệt yêu, cô ta dù có là thần sông nhưng vẫn chưa thành tiên, vẫn là một yêu ma. Mà yêu ma thì luôn kỵ những thứ khắc chế chúng. Thế sao cô ta bắt được? Mấu chốt là kiếm gỗ đào rất bén, vậy mà tay cô ta chẳng chảy một giọt máu nào.
“Ta thấy giữ mạng cậu lại quá lãng phí. Cậu tưởng tính ra được ta bị thương nặng thì có thể giết ta à? Tự tin đó lấy từ đâu đấy? Ta thực sự hiếu kỳ.” Thần sông nhìn tôi chòng chọc, cười nhạt, như thể đang cười tôi dám động thủ với cô ta.
Tay cô ta nắm kiếm làm tôi sợ thật sự. Xem ra thực lực của một thần sông chưa phải thứ mà tôi của hiện tại có thể đụng tới. Cơ mà nói lại, đã đi đến đây thì làm gì có cách nào khác, chỉ có nước tiếp tục.
Song, tôi không rút kiếm ra khỏi tay cô ta nổi, chỉ có thể từ bỏ. Nhưng điều khiến tôi ngạc nhiên là, ánh mắt cô ta đột nhiên tối đi, giống như vết thương trên người phát tác không thể kiềm chế.
Cô ta lùi về sau một bước, vứt kiếm gỗ đào của tôi, sau đó ôm ngực y hệt không chịu được nữa. Hơn nữa, tôi còn thấy phần ngực cô ta ứa máu ra bộ đồ đen như bị thủng lỗ. Đây chính là vị trí tim bị móng vuốt của bán long đó chộp phải?
Có lẽ mới rồi tôi chọc giận cô ta làm vết thương rách ra. Đã có cơ hội, sao tôi có thể không nắm lấy? Tôi tức khắc vọt qua nhặt kiếm gỗ đào rồi đâm thẳng vào cô ta.
Cô ta đăm đăm nhìn tôi, đến khi tôi đánh tới thì phất tay với tốc độ kinh người. Tôi bị đánh trúng một chưởng, liền hộc ra một ngụm máu, người bay về mấy sau bước mới dừng. Đầu óc tôi bây giờ không rõ ràng lắm, tầm nhìn thì chao đảo suýt ngất.
Thần sông đánh ra chưởng này xong cũng phải vịn tường, sắc mắt mờ đi trông thấy. Xem ra một chưởng này tốn không ít sức lực.
Cô ta chắc không ngờ tôi lại lén tính cô ta, càng không nghĩ tới tôi sẽ phản kháng.
Tôi vội cắn chặt răng xông qua. Phải nhân cơ hội này khắc chế cô ta mới được, nếu không sẽ không còn cơ hội nào nữa. Tôi đâm thẳng kiếm về phía cô ta, cô ta lại bắt lấy nó. Song, lần này, tay cô ta đã chảy máu, tôi bèn cố sức rút kiếm chĩa vào cổ cô ta.
Thần sông vẫn cứ nhìn tôi chằm chằm không chút sợ hãi.
“Đầu rồng ở đâu?” Tôi chăm chăm nhìn lại, hỏi.
Cô ta không mở miệng, tôi hỏi lần nữa thì cô ta cười nhạt:
“Ta lại nhìn lầm rồi, cậu còn có thể làm tới nước này.”
Chính tôi cũng không ngờ mình dám xuất thủ với thần sông, càng không ngờ rằng, sinh tử vị thần sông bí ẩn ấy đang nằm trong tay mình.
“Đầu rồng ở đâu?” Tôi hỏi lại!
“Cậu uy hiếp ta?” Ánh mắt thần sông đặc kết.
Tôi chẳng hiểu cô ta lấy bình tĩnh đâu ra nữa, trong khi tôi đang chĩa kiếm vào cổ cô ta. Dù tôi có đè kiếm xuống, cô ta vẫn không phản ứng.
“Đời này, ta ghét nhất bị uy hiếp.” Thần sông nói, tôi lại dùng sức. Tôi cảm nhận được kiếm gỗ đào đã rạch rách da cô ta.
“Cô không nói, tôi sẽ đâm chết cô!” Tôi nhìn cô ta chằm chằm.
Cô ta đã muốn giết tôi, tôi cũng không cần khiêm nhường, dẫu cho cô ta có là thần sông, dẫu giết cô ta sẽ gây ra nhiều phiền toái. Vì một khi Trường Giang không chủ, trên trời nhất định sẽ chú ý, sau đó thì nghiêm trọng không lường nổi.
Nhưng vậy thì sao? Cô ta đã khăng khăng đòi giết tôi, tôi cũng không thể để cô ta giết tôi chứ.
Uy hiếp không có tác dụng với cô ta, tôi không nhìn ra được tí sợ hãi nào từ mắt cô ta.
“Để ta bắt được cậu, ta sẽ cho cậu biết kết quả của việc uy hiếp ta.” Thần sông lạnh lùng thốt.
Tôi nhìn thẳng cô ta mấy giây, không hiểu sao câu này của cô làm tôi sởn gái ốc. Nhưng sao bây giờ tôi có thể lấy mạng cô ta ngay cũng được mà lại xuất hiện cảm giác này chứ? Ngay lúc này, bên ngoài bỗng xuất hiện vài tiếng động. Tôi lắng tai nghe thì hình như là người bên ngoài động Lục Thiên bắt đầu mất kiên nhẫn, muốn tiến vào.
Phức tạp rồi đây.
Tôi do dự một chốc rồi lôi cô ta tới cạnh quan tài, để nửa bán long đích thân thẩm vấn sẽ an toàn hơn chút. Thế nhưng tôi gọi mấy tiếng, bên trong vẫn không đáp lại. Đã xảy ra chuyện gì?
“Con rồng này rất sợ ta.” Thần sông hơi châm biếm. Tôi nhìn cô ta. Sợ? Sợ mà dám đánh lén? Chẳng lẽ vừa rồi thần sông thầm khởi động trận quan trấn áp bán long bên trong?
Có khả năng lắm.
Chuyện này làm tôi thoáng chốc lúng túng, y như câu “cưỡi hổ khó xuống”. Đe dọa cô ta không có tác dụng thì hỏi vị trí đầu rồng kiểu gì? Tôi nhìn cô ta chằm chằm mấy giây, rồi kiếm gỗ đào trong tay lần nữa đè xuống.
“Ta nhớ kỹ. Cậu đâm ta bị thương, ta sẽ nhớ kỹ!” Mắt thần sông chòng chọc vào tôi như đang cảnh cáo.
- Hết chương –