"Không rảnh."
Diêu Ý ngước mắt thăm dò, nhỏ giọng nhận sai: "Em xin lỗi, em không nên nghi ngờ chị."
"Ừ."
"Chị còn giận em không?"
"Không rảnh." Khuynh Diễm nhoẻn miệng cười, thái độ rộng lượng không tính toán.
Nhưng Diêu Ý chắc chắn cô đang giận hắn, đừng hỏi làm sao hắn biết, không có lý do nào cả, hắn cứ tự nhiên mà cảm nhận được thôi.
Diêu Ý đeo bám Khuynh Diễm, dùng dằng năn nỉ cả buổi sáng, tìm mọi cách để cô bỏ qua cho hắn.
Khuynh Diễm cũng không hẳn là giận, cô chỉ đột nhiên không muốn nhìn đến Diêu Ý nữa.
Nhưng tên phiền phức này cứ lôi lôi kéo kéo cô suốt mấy tiếng đồng hồ, còn thêm Hệ Thống bên cạnh lải nhải đại nhân vật là trẻ con kí chủ đừng tính toán...
Khuynh Diễm bị tra tấn thể xác và tinh thần đến không chịu nổi, cuối cùng dồn ép quá độ... đánh người.
Diêu Ý: "..."
Hệ Thống: \[...\]
Khuynh Diễm: "..."
Khuynh Diễm không đánh Diêu Ý, cô đánh người Cố Dĩ Đình phái tới ám sát cô, nhưng đánh rất hung tàn, còn không che giấu đánh ngay trước mặt Diêu Ý...
Hệ Thống cảm thấy đứa nhỏ đơn thuần như đại nhân vật sắp bị kí chủ dạy hư rồi.
Cô đang hướng dẫn hắn cách hủy diệt thế giới đúng không?
Khuynh Diễm mất tự nhiên thu lại chân đang giẫm lên kẻ nằm dưới đất, nhìn qua thiếu niên mặt không chút huyết sắc ngồi trên ghế.
"Làm cậu sợ sao?"
"Em không sợ." Diêu Ý bình tĩnh nói. Hắn sợ!
Hắn cảm thấy cô không phải đánh kẻ vừa đột nhập kia, mà là đang đánh hắn.
Thật sự rất đáng sợ.
"Không sợ thì tốt." Khuynh Diễm vẫy tay gọi: "Qua đây."
Diêu Ý vô thức lắc đầu, chợt giật mình nhớ ra không đúng, vội chuyển thành gật đầu, nhưng chân không hề nhúc nhích.
"Qua đây." Khuynh Diễm kiên nhẫn lặp lại.
Diêu Ý chần chờ một lúc, vẫn đi đến.
Thiếu nữ mỉm cười, dịu dàng vuốt tóc hắn, nhẹ giọng nói: "Thật sự quá xấu xí!"
Khuynh Diễm thành công dùng một câu ngắn gọn đảo ngược vị trí, giờ thì người tức giận không phải cô, mà là Diêu Ý.
Cảm xúc Diêu Ý biến thiên trong một nốt nhạc, vừa bị chê là lập tức xù lông, quên luôn chuyện vài giây trước hắn còn đang rất sợ Khuynh Diễm.
—
Tiệm cắt tóc.
Thiếu niên mặt mày tinh xảo, đôi mắt long lanh lay động, hàng mi dài khẽ chớp, trong sáng như thiên sứ được khắc trên tranh.
"Em có đẹp không?" Diêu Ý cắt tóc xong, đi đến kéo tay người đang ngồi đợi bên ghế.
"Đẹp." Khuynh Diễm không keo kiệt khen một tiếng.
"Chị cũng rất xinh đẹp."
"Đó là đương nhiên." Khuynh Diễm hào phóng gật đầu.
Diêu Ý: "..."
Khuynh Diễm kéo Diêu Ý vào trong xe, nhàm chán nhắm mắt dưỡng thần.
"Chị, hình như đây không phải đường đến văn phòng." Diêu Ý nhìn cảnh vật lướt qua ngoài cửa sổ, nghi hoặc hỏi.
"Không đến văn phòng."
"Vậy chúng ta đi đâu?"
Khuynh Diễm giơ tay chỉ phía trước, Diêu Ý nhìn theo, ngơ ngác một lúc mới hiểu ra, mặt lập tức méo xệch.
Cô thực sự mang hắn đến bệnh viện, còn là vào khoa tim mạch. Nếu bác sĩ hỏi hắn có triệu chứng gì? Cô định trả lời thế nào?
"Hắn nói ngực khó chịu, phải ôm ôm mới hết." Khuynh Diễm giọng nhàn nhạt, tường thuật lại bệnh của Diêu Ý với bác sĩ.
Bác sĩ: "..."
Diêu Ý: "..." Muốn tìm một cái lỗ chui xuống!
Khuynh Diễm ra ngoài chờ. Cô bị Diêu Ý đuổi.
Tên ăn vạ thế mà lại dám đuổi cô? Hắn muốn nói chuyện riêng với bác sĩ! Nói cái gì? Giữa hai người bọn mi có gì để nói?
Cuối cùng bác sĩ cho Diêu Ý đi kiểm tra sức khỏe tổng quát, làm đại khái chung chung là được.
Khuynh Diễm không hài lòng, cô cảm thấy bác sĩ bệnh viện này quá qua loa, Diêu Ý bị bệnh tim, đâu phải toàn thân đều có bệnh, kiểm tra tổng quát làm gì?
Khuynh Diễm và Diêu Ý ngồi ở phòng chờ, vô tình va trúng người quen.
"Tiểu Diễm." Lạc Kỳ cười thân thiện tiến đến.
"Chị!" Lạc Trữ tròn tròn mũm mĩm chạy bên cạnh.
"Tiểu Diễm, gặp được em thật tốt quá. Thời gian qua em đi đâu? Chú út và A Bách đi tìm em khắp nơi, anh cũng rất lo lắng cho em." Lạc Kỳ quan tâm nói.
Khuynh Diễm mỉm cười, thành thật trả lời: "Đi làm việc tốt." Mỗi ngày đều cố gắng vì xã hội trừ gian diệt ác, ta thật sự quá vất vả!
Lạc Kỳ: "..." Đi làm việc tốt là cái gì? Hắn đang nói mọi người lo lắng cho cô, phản ứng của cô sao lại vô tâm như vậy?
"Tiểu Diễm, em mau liên lạc với chú út đi, chú ấy là chú của em, nghe lời trưởng bối là bổn phận của người làm con cháu, hành động chống đối của em không đúng đâu." Lạc Kỳ dùng giọng nói ôn hòa khuyên nhủ.
Nhưng Khuynh Diễm vẫn nhận ra ý tứ quản giáo trong câu từ của hắn: "Lạc tiên sinh, tôi với anh hình như không thân lắm." Ta làm đúng hay sai đến lượt mi phê duyệt à?
"Anh..." Lạc Kỳ nhận ra mình vừa xen vào hơi quá, khó khăn nói: "Anh chỉ là muốn tốt cho em."
"Vậy sao? Tốt cho ai còn chưa biết được." Khuynh Diễm ý vị thâm trường nhìn qua đứa bé tròn tròn đang đứng ngơ ngác.
Lạc Kỳ hơi giật mình, nhưng vẫn nhanh chóng lấy lại tinh thần: "Tiểu Diễm, em đang nói gì vậy? Em hiểu lầm gì anh sao?"
"Chuyện Lạc tiên sinh làm, tốt nhất nên tự mình hiểu rõ, để tôi nói ra..." Khuynh Diễm chớp mắt cười rạng rỡ: "Thì hình ảnh lịch thiệp hòa nhã này không giữ được đâu."
Lạc Kỳ sững sờ đứng yên tại chỗ.
"Ba ba, sao chị không ở lại chơi với Tiểu Trữ?" Đứa bé mũm mĩm lay người bên cạnh, bĩu môi nhõng nhẽo.
Lạc Kỳ hoàn hồn, lúc này mới nhận ra Khuynh Diễm đã rời đi từ lâu.
Ánh mắt đó của cô... Nhiều năm lăn lộn trên thương trường, đây là lần đầu tiên hắn bị một cái nhìn làm cho sợ hãi, cứ như toan tính ẩn sâu trong lòng đều bị soi thấu.
Chẳng lẽ cô đã biết mọi chuyện? Không thể nào! Làm sao cô có khả năng?
—
A a a cảm ơn các tiểu khả ái đã vote truyện cho Vũ! Dù số vote không là bao so với các truyện nổi tiếng khác, nhưng được mọi người ủng hộ và yêu thương, Vũ thật sự rất vuiii \(o^^\)o
Như đã hứa, ngày mai Vũ sẽ bão chương nha. Yêu mọi người nhiều nè ♡