Đến cuối cùng, Khuynh Diễm không giết hắn.
Nhưng Diệp Nhiên cảm thấy cô để hắn sống, không phải vì không nỡ giết hắn, mà là trừng phạt hắn.
Hắn đã mong cô tức giận hắn, mắng hắn, hay thậm chí là đánh hắn cũng được.
Chỉ cần cô đừng làm hành động mà hắn sợ hãi nhất, đó là bỏ mặc hắn.
Khuynh Diễm không bỏ mặc Diệp Nhiên, nhưng cô lại để hắn biết, như thế nào là đáng sợ hơn cả bị bỏ mặc.
Khi hắn ôm cô, cô không né tránh.
Khi hắn hôn cô, cô vẫn để tùy ý hắn.
Thậm chí khi hắn muốn cô, cô cũng không từ chối hắn.
Nhưng dù hắn có làm gì đi nữa, thì trong mắt cô đều hoàn toàn không có hắn, không còn ánh nhìn dịu dàng dành cho hắn, không còn cái chạm tay nhẹ xoa gò má hắn, không còn để ý cảm xúc bất an đau đớn của hắn.
Cô lạnh băng như một cỗ máy không chứa tình cảm, chăm sóc quan tâm hắn như một trách nhiệm, thậm chí không từ chối hắn chỉ vì thói quen.
Thói quen gần gũi xác thịt với hắn.
Hắn sợ khi thói quen khiến cô nhàm chán, thì đến cơ hội được ở bên cạnh cô, hắn cũng không được cho phép nữa.
Mỗi ngày, Diệp Nhiên đều như đi trên lớp băng mỏng, không biết lúc nào băng sẽ vỡ ra, không biết người đêm nay ngủ cùng mình, vào sáng mai tỉnh giấc có đột ngột vứt bỏ mình hay không.
Thì ra, khi ở bên cạnh người mình thích, vẫn sẽ có lúc đau đớn đến chỉ muốn được chết đi.
Thì ra, tình cảm dù tốt đẹp đến đâu, vẫn sẽ có lúc biến thành một sự giày vò vô hạn.
—
Khuynh Diễm ngồi bên ban công, ngón tay sờ vết rách trên cổ mình.
Diệp Nhiên cắn cô.
Cô cũng cắn hắn.
Mỗi lần cùng nhau, cô đều cắn hắn, sau đó hắn sẽ cắn cô.
Cô uống máu hắn, hắn cũng uống máu cô.
Diệp Nhiên có một nửa là Huyết Tộc, nhưng nếu hắn không động đến máu, cả đời hắn sẽ không cần uống máu.
Nhưng hắn lại cố tình uống máu cô.
Hắn nói, hắn phải làm những chuyện mà chỉ hắn có thể làm với cô, ôm cô, hôn cô, muốn cô, uống máu cô, để lại dấu vết trên người cô.
Khuynh Diễm cảm thấy, đây mới là bản tính thật sự của hắn.
Không phải Diệp Nhiên, mà là hắn, linh hồn bên trong cơ thể Diệp Nhiên.
Hắn thích cô sao?
Khuynh Diễm không biết.
Thích là gì?
Đối với thứ tình cảm mơ hồ mà đến chính cô cũng không rõ ràng đó, cô đương nhiên không tin tưởng.
Một người không có tình cảm, sao có thể vì tình cảm mà sẵn sàng đánh đổi tất cả?
Sao có thể vì chữ 'thích' của một người không rõ lai lịch, không rõ mục đích, thậm chí không có trí nhớ, mà liều mạng đem chính mình chôn vào?
Biết rõ mình bị người khác tính kế, lại còn tình nguyện sa bẫy chỉ vì muốn ở bên hắn?
Khuynh Diễm sẽ không.
Không thích Diệp Nhiên, cũng không trao đi lòng tin của mình.
—
Một năm cứ như vậy trôi qua, không chỉ có Khuynh Diễm và Diệp Nhiên thay đổi, mà tình hình thế giới này cũng ngày càng phức tạp.
Không biết là ai chỉ điểm cho Viện Nghiên Cứu tìm được một con lai hỗn huyết khác, tiếp tục điều chế thuốc khống chế Huyết Tộc.
Để tránh sự cố như lần Diệp Nhiên mất tích lặp lại, Viện Nghiên Cứu bắt đầu điên cuồng săn lùng con lai hỗn huyết làm hàng dự phòng.
Nhưng mối thù chủng tộc còn đó, thử hỏi có bao nhiêu con người và Huyết Tộc có thể yêu đương kết hôn để sinh ra con lai?
Viện Nghiên Cứu vì muốn tăng số vũ khí, bắt cóc Huyết Tộc và con người, lấy giống thụ tinh nhân tạo, sản xuất con lai.
Nhưng kì lạ là số con lai hỗn huyết được sinh ra đều chết non.
Viện Nghiên Cứu không chịu dừng lại, bọn họ thậm chí còn làm một chuyện phi nhân tính hơn.
Bãi bỏ phương pháp thụ tinh nhân tạo, thay vào đó, bắt ép Huyết Tộc và con người trực tiếp quan hệ với nhau.
Liên tục giao phối, đến khi nào giống cái có thai thì có thể dừng lại, nhưng giống đực thì từ đầu đến cuối đều không được phép nghỉ ngơi. Bất kể là Huyết Tộc hay con người, không ít đối tượng đã chết vì kiệt sức.
Không biết Khâu Thương làm thế nào điều tra được chuyện này, đem bí mật truyền phát đi trong nội bộ loài người.
Dân chúng phát hiện hành động phi nhân tính của Viện Nghiên Cứu, làn sóng căm phẫn dấy lên khắp nơi.
Các cuộc biểu tình diễn ra, quân đội dùng súng áp chế người dân, kẻ phản đối Viện Nghiên Cứu đều bị bắn chết.
Nhưng biểu tình vẫn không dừng lại, mà càng ngày càng dữ dội hơn.
Sự hận thù xâm chiếm, thế giới chìm vào hỗn loạn.
Về phần Khâu Thương, không hổ là nam chính, chỉ mất một năm đã đoạt lại tất cả quyền lực của gia tộc Jarden, còn tung một chiêu khiến con người nội chiến.
Sự kiêu ngạo tự mãn của hắn, cũng không phải không có nguyên nhân.
Hiện tại, hắn đang thương nghị cùng Hội Đồng Huyết Tộc, nhân lúc lãnh địa con người hỗn loạn, Huyết Tộc sẽ khởi binh đánh chiếm.
—
Hắc Khuyển cực kỳ phiền muộn, đại nhân vật hay nguyện vọng nguyên chủ gì đó, phen này đều toang hết rồi.
Tưởng nó không khuyên kí chủ sao?
Hiện tại kí chủ rất đáng sợ, không phải là loại hung như trước đây, mà chính là nội tâm lãnh đạm đến nó cũng không thể giao tiếp với cô, cứ như một quả bom nổ chậm...
Ông nội nó còn không dám khuyên cô!
Diệp Nhiên cầm một lá thư tiến vào, đưa qua cho Khuynh Diễm: "Tiểu Biên Biên, em có thư."
Bìa thư màu hồng phấn, phía trên xịt nước hoa nồng nặc, khiến người ta vừa ngửi đến liền ngạt thở, bên ngoài viết mấy chữ.
'Thân gửi Tiểu Diễm của anh'.
Diệp Nhiên cố tỏ vẻ không để ý, giữ cho ngữ khí thật bình tĩnh, hỏi: "Ai gửi thư cho em vậy?"
"Đồ có bệnh, mặc kệ hắn." Khuynh Diễm không cần mở ra cũng đoán được.
Kẻ thích gửi loại thư bệnh hoạn này, không phải con lợn Cẩn thì là ai?
Nhưng kỳ lạ là lần này hắn không gửi thư cho Diệp Nhiên, mà lại gửi cho cô.
"Cậu nhặt cái này ở đâu?"
"Có người đặt bên ngoài lâu đài, thủ vệ nhìn thấy nên đã mang vào." Sau đó bị hắn bắt gặp, hắn giành cầm tới đây.
Hắn muốn quan sát thái độ của cô.
Khuynh Diễm không mở ra, trực tiếp dùng một mồi lửa đốt sạch thư: "Nói họ về sau nhặt được thứ này thì vứt, nhìn thấy người gửi thì đánh."
"Được." Diệp Nhiên nhẹ buông lỏng. Thái độ cô như vậy, chứng tỏ cô không thích người kia.
Cô không thích là tốt rồi.
"Tiểu Biên Biên, anh muốn đi biển ngắm hoàng hôn, em dẫn anh đi được không?" Diệp Nhiên cẩn thận từng li từng tí hỏi.
Đừng thấy lúc ở trên giường hắn cắn cô mà nghĩ rằng hắn đã phát điên.
Chỉ cần không ở trên giường, Diệp Nhiên vẫn là Diệp Nhiên, ngoan ngoãn nghe lời, không lộ ra tính chiếm hữu.
Không chỉ vậy, hắn còn học cách trở nên đặc biệt cẩn thận, luôn quan sát sắc mặt Khuynh Diễm, cứ như sợ cô sẽ đột ngột vứt bỏ hắn, không cần hắn nữa.
Nhưng dù trên giường hay không trên giường, thái độ Khuynh Diễm đều như vậy, không mặn không nhạt, trong mắt hoàn toàn không có hắn.
Có điều, cô chưa từng từ chối những chuyện Diệp Nhiên muốn làm.
Giống như hắn nói muốn đi biển, cô sẽ lập tức gác lại mọi việc mà dẫn hắn đi.
Mặt biển xanh biếc sâu thẳm, dưới ánh chiều tà nhuộm lên sắc màu đỏ rực.
Thiếu niên ngồi trên bãi cát vàng, đầu dựa vào vai thiếu nữ bên cạnh, con ngươi hắn phản chiếu hai màu xanh đỏ tương phản đan xen.
Màu sắc hoàng hôn kia quá đỗi xinh đẹp, xinh đẹp đến mức, hoàn toàn che lấp đi cảm xúc thật trong lòng hắn.
Diệp Nhiên giơ hai ngón tay, đo kích cỡ của mặt trời đỏ rực đang dần chìm xuống mặt biển, nhỏ giọng hỏi: "Tiểu Biên Biên, sau này em lại đưa anh đi ngắm hoàng hôn, được không?"
"Ừ."
"Tiểu Biên Biên thật tốt với anh, trước đây khi anh còn nhỏ, muốn đi rất nhiều nơi, anh luôn có một nguyện vọng..." Nhưng Diệp gia nuôi hắn chỉ để lấy máu, hắn biết vị trí của mình chẳng khác gì kẻ ăn nhờ ở đậu, nên hắn không dám đòi hỏi Diệp gia.
Khuynh Diễm im lặng, một lúc sau vẫn lên tiếng hỏi: "Nguyện vọng gì?"
"Tiểu Biên Biên sẽ đưa anh đi sao?"
"Ừ."
"Vậy... Tiểu Biên Biên có thể thích anh không?"
"Tôi sẽ không thích cậu." Khuynh Diễm từ chối rất thẳng thừng, như nhát dao không do dự liền chặt đứt, một cơ hội để Diệp Nhiên hy vọng, cô cũng không muốn cho.
"Tiểu Biên Biên không thích anh, vậy thì anh sẽ không nói nơi anh muốn đi." Diệp Nhiên mỉm cười, choàng tay ôm lấy cô, từ tốn nói: "Để cả đời này, em đều không thể biết, nguyện vọng duy nhất của Diệp Nhiên là gì."
Khuynh Diễm không tiếp lời, ở một góc độ mà Diệp Nhiên không nhìn thấy, cô yên lặng nhíu mày.
Hắn không nói 'nguyện vọng duy nhất của anh', mà là 'nguyện vọng duy nhất của Diệp Nhiên'.
Hắn... đang ám chỉ điều gì sao?