Nhưng đời không như mơ, cô không được về, đêm hôm khuya khoắt đến sở cảnh sát ngồi uống trà.
Đâu chỉ uống trà, mà còn bị tạm giam.
Trường hợp của Khuynh Diễm, khiến người ở sở cảnh sát có chút đau đầu.
Cô dùng vũ khí tấn công Cố Dĩ Đình, còn đánh trước mặt bọn họ.
Chưa kể còn có đám người bị hành hung rồi nửa sống nửa chết treo ngoài sân thượng, đối tượng khả nghi nhất tại hiện trường chính là Khuynh Diễm.
Nhưng cuối cùng tội danh của cô vẫn không thể thành lập.
Đám cá khô kia cứ khăng khăng khẳng định là họ tự treo mình lên sân thượng, đây là phương thức ngắm cảnh mới của tổ chức.
Cảnh sát: "..."
Đầu năm nay xã hội đen đều mắc bệnh thần kinh?
Cảnh sát nghi ngờ Khuynh Diễm, nhưng họ không tìm được chứng cứ, chỉ có thể kì kì quái quái bỏ qua.
Chuyện của Cố Dĩ Đình lại càng không thể truy cứu, mặc dù cô tấn công gây thương tích, nhưng nếu cô không đánh, có lẽ Lạc Trữ đã thật sự mất mạng.
Suy đi tính lại, cảnh sát quyết định phạt răn đe, tạm giam Khuynh Diễm hai mươi bốn giờ lấy lệ.
"Anh hùng thời xưa cứu người được vinh danh sử sách, còn tiểu nha đầu thiện lương tôi cứu người lại bị phạt tạm giam, xã hội hiện đại đều thiên lý bất dung như thế à?"
Thiếu nữ nhoẻn miệng cười, hòa nhã trao đổi với đội cảnh sát chính nghĩa của nhân dân.
"Chẳng lẽ..." Khuynh Diễm mở to mắt kinh ngạc, như vừa phát hiện ra chuyện cực kỳ khủng khiếp.
"Tôi cứu được con tin, các người sợ bị tôi cướp công nên muốn dùng quyền riêng đè đầu tôi? Lòng dạ con người, quả thật quá độc ác!"
Cảnh sát: "..." Bọn họ chỉ tạm giam cô một đêm, sao cứ như bọn họ bày ra âm mưu động trời vậy?
Cả đội còn vừa nộp đơn lên xin cấp trên trao tặng bằng khen "Công dân gương mẫu của xã hội chủ nghĩa" cho cô...
Hiện tại rút đơn còn kịp không?
"Phòng tạm giam của cục cảnh sát không có giường? Vậy thì làm sao ngủ?" Khuynh Diễm chống tay lên cửa, không vui phàn nàn.
"Giấc ngủ là quyền và nghĩa vụ cơ bản của mỗi công dân. Các người làm vậy rõ ràng là tước đoạt nhân quyền, ngược đãi nhân dân, không thấy thẹn với lương tâm của một cảnh sát sao?"
Cảnh sát: "..." Phòng tạm giam từ bao đời nay làm gì có giường? Chuyện này thì liên quan gì đến lương tâm bọn họ?
Còn có, luật nào quy định giấc ngủ là quyền và nghĩa vụ của công dân? Luật rừng sao?!
"Chỗ này tốt nhất nên thay đổi thiết kế, thêm một cái giường, còn phải thêm gối, thêm chăn, thêm..."
Cảnh sát cho Khuynh Diễm ra về.
Bọn họ thật sự không chịu nổi nữa, không phải bọn họ sợ cô... thật ra là có sợ một chút.
Nhưng lý do chính là vì Lạc gia gọi điện đến bảo lãnh.
Lạc gia là một trong những thế gia vọng tộc, con tin bị bắt cóc lần này còn là trưởng tôn Lạc gia, cục cảnh sát đành mắt nhắm mắt mở thả người.
"Tiểu Diễm, em..." Niên Bách muốn nói, nhưng há miệng mấy lần vẫn chần chờ không thể mở lời.
"Có chuyện gì hôm khác bàn." Khuynh Diễm nhấc chân bước ra ngoài. Để ta về ngủ một giấc đã.
"Tiểu Diễm..." Niên Bách ngăn cô lại: "Anh chỉ nói với em mấy câu."
Khuynh Diễm không tình nguyện đứng lại. Buồn ngủ!
"Chuyện trước đây..." Niên Bách ngập ngừng, nhưng thấy Khuynh Diễm lại muốn rời đi, hắn liền vội vàng nói: "Anh xin lỗi em, anh không nên vì bản thân mình mà ép em làm theo lời chú út."
"Ừ." Khuynh Diễm gật đầu, môi mỉm cười nhưng giọng đầy hờ hững: "Còn việc gì nữa không?"
Niên Bách nhất thời không đoán ra cảm xúc của cô: "Tiểu Diễm, em... vẫn giận anh sao?" Thờ ơ như vậy, nhìn thế nào cũng không giống bỏ qua cho hắn.
"Không giận."
Vốn dĩ từ đầu cô đã không quan tâm, vậy thì sao có thể thấy tức giận?
"Em trở về có được không? Ở bên ngoài không an toàn, anh lo em lại gặp nguy hiểm như tối nay." Niên Bách sợ Khuynh Diễm hiểu lầm, vội nói thêm: "Em yên tâm, anh sẽ thuyết phục chú út."
Khuynh Diễm nhắc lại sự thật: "Anh trai à, anh thấy tối nay em là người gặp nguy hiểm sao?"
Niên Bách: "..." Quả thật không phải, cô không chỉ không gặp nguy hiểm, mà còn là người giải cứu con tin.
Trong một khoảnh khắc, Niên Bách thấy hắn không còn hiểu em gái mình nữa.
Sự bình tĩnh quyết đoán, thái độ thong dong bất cần, cùng một thân vũ lực của cô, mọi thứ đều không giống em gái nhút nhát rụt rè của hắn.
Niên Bách bỗng có cảm giác, em gái trước kia của hắn đã hoàn toàn biến mất khỏi thế giới này.
Nhưng hắn nhanh chóng gạt bỏ, người vẫn sống sờ sờ trước mắt, thà tin rằng cô thay đổi, còn hơn nghĩ rằng đã có chuyện không may xảy ra.
"Nếu đã nói xong rồi thì em đi đây." Khuynh Diễm nhấc chân rời đi.
Niên Bách không ngăn được, chỉ có thể cố gọi theo: "Khi nào em rảnh, nhớ về nhà thăm anh và chú út nha!"
Khuynh Diễm im lặng không đáp.
Về nhà?
Cô không có nhà.
Nhà chỉ là tạm bợ, chỗ ngủ mới là chỗ ái!
Chu công tiểu bằng hữu, ta đến đây!