Khuynh Diễm hơi nhắm mắt lại, lúc đôi mắt cô lần nữa mở ra, đã là con ngươi xanh ngọc tĩnh lặng.
Bàn tay chậm rãi giơ lên, đóm sáng lưu động trong không khí dần tụ lại, đậu trên đầu ngón tay cô, mơ hồ có hình dạng quả tim.
Chiếc chuông nằm trên mặt đất khẽ nhúc nhích, thều thào gọi Khuynh Diễm: "Chủ nhân ta thế nào rồi?"
"Có ta ở đây, hắn sẽ không sao." Khuynh Diễm đi qua nhặt nó lên: "Còn ngươi thế nào?"
"Sắp chết rồi." Chuông thánh không đau khổ cũng không sợ hãi, thậm chí còn bất cần đời nói: "Biết vậy đã nằm chết trong phòng tối ở lâu đài Tường Vi cho xong, cưỡng ép hắn ký khế ước làm gì, có chủ nhân còn chết thảm hơn."
Khuynh Diễm không đáp lời nó, một lúc lâu sau mới hỏi: "Ngươi hối hận sao?"
"Cũng không hối hận lắm, hắn là chủ nhân duy nhất đối tốt với ta." Chủ nhân trước đây đều chỉ biết bóc lột nó, chứ không đem sự thuần khiết nuôi dưỡng nó như Diệp Nhiên.
"Nếu hắn không u mê cô, thì ta đã hoàn toàn không hối hận. Nhưng hắn cứ mù quáng cô, ta cảm thấy có chút hối..."
Chuông thánh chợt khựng lại, hét ầm lên: "Cô nhìn ta như vậy là có ý gì? Ta sắp chết rồi cô còn muốn ăn ta? Sao mà con người cô độc ác dữ vậy!"
"Đằng nào ngươi cũng chết, chết trong dạ dày ta không tốt hơn sao?" Khuynh Diễm đưa ra đề nghị.
Chuông thánh câm lặng: "..."
Một lúc lâu sau, dường như nó rất quyết tâm, nói: "Ta cho cô ăn, nhưng cô phải hứa với ta một chuyện."
"Vậy thôi ta không ăn nữa." Khuynh Diễm thẳng tắp từ chối. Vừa nghe đã biết chuyện phiền phức.
"Cô... Đúng là quá đáng! Cô không thể thích chủ nhân ta một chút sao? Ta chết rồi, cô ngược đãi hắn, vậy lấy ai ủi hắn? Đồ vô tâm vô tình!"
"Ta tu đạo, vô dục vô cầu, cảm ơn lời khen của ngươi." Khuynh Diễm hào phóng nhận lấy.
Chuông thánh: "..." Nó đã sắp chết, cô nhường nó một câu không được sao? Cần gì phải cố chấp hơn thua với một cái chuông sắp chết chứ!
Trọng lượng chuông thánh nhẹ dần, nó không cố tranh cãi nữa, thều thào nói: "Nhớ đối xử tốt với chủ nhân của ta..."
Nó sắp tan biến rồi.
Dù nó rất ghét cô, nhưng không ngờ cuối cùng cô lại là người đưa tiễn nó lúc chết.
Cuộc đời đúng là một vở hài kịch bi thương.
Chuông thánh nhắm mắt lại, chờ đợi cái chết kéo đến.
Nhưng nhắm một lúc lâu, vẫn chưa thấy chết...
"... Này, sao ta lâu chết vậy?" Nó gọi Khuynh Diễm.
Chỉ nghe người kia cười nhạt một tiếng: "Vậy ngươi cố lên, đẩy nhanh tốc độ chút."
Chuông thánh: "..." Trái tim cô làm bằng sắt thép bê tông à?
Cuối cùng chuông thánh cũng tan biến, hóa thành tia sáng nhỏ như đom đóm, bay vòng quanh thân thể Khuynh Diễm.
Nó chào tạm biệt cô, trong không trung mơ hồ vang lên một âm thanh rất nhỏ.
"Chủ nhân ta ngốc như vậy, sau này không cho cô bắt nạt hắn..."
—
Chuông thánh không chết.
Nó là diễn sâu quá thôi.
Nó bị huyết thệ làm tổn thương, nhưng có lực lượng của Khuynh Diễm bảo vệ nên nó không thể mất mạng được.
Nó chỉ trở về dạng hồn thể, chìm vào giấc ngủ say, đợi khi tích tụ đủ năng lượng thì sẽ tự tỉnh lại.
Vấn đề hiện tại chỉ có Diệp Nhiên.
Khuynh Diễm tìm lại được trái tim hắn, nhưng huyết thệ đã làm tổn thương linh hồn hắn.
Linh hồn hắn cần được tu bổ và chữa lành, giai đoạn này rất quan trọng, không thể phát sinh vấn đề, nếu không về sau sẽ phiền phức.
Vì vậy hầu hết thời gian, Khuynh Diễm đều ở cạnh bảo vệ Diệp Nhiên.
Mà cũng nhờ cắn nuốt huyết thệ, nên cô phát hiện ra rất nhiều bí mật.
Các tham vọng của Huyết Tộc từ đời này sang đời khác, lén lút ký kết với huyết thệ trong bóng tối, đều đồng loạt dung nạp vào ký ức cô.
Trong đó có một sự việc, liên quan đến nguyên chủ và Diệp Nhiên.
Nguyên chủ là con gái của Nữ Vương tiền nhiệm và thân vương Ethelbert.
Nữ Vương có một em gái song sinh, Diệp Nhiên là con của em gái Nữ Vương và Diệp Đàm.
Vở kịch anh em ruột cùng mẹ khác cha gì đó, đều là Đường Cẩn bịa chuyện.
Em gái song sinh của Nữ Vương bị lời tiên tri chú định là quái vật, nên gia đình Nữ Vương đã che giấu sự tồn tại của đứa con này.
Về sau, em gái Nữ Vương gặp Diệp Đàm, hai người sinh ra Diệp Nhiên, rồi cùng nhau bỏ trốn.
Nhưng vào lúc này, sự tồn tại của em gái Nữ Vương lại bị Hội Đồng Huyết Tộc phát hiện, bắt cả nhà ba người về xử tử.
Nữ Vương đến chậm một bước, cứu được em gái mình, nhưng Diệp Đàm và Diệp Nhiên đều đã bị giết chết.
Em gái Nữ Vương phát điên, sử dụng chuông thánh, ký kết huyết thệ, đổi lại mạng sống cho Diệp Nhiên.
Lâu đài Tường Vi bị tận diệt, Nữ Vương cũng bị chôn sống trong lần huyết thệ cắn nuốt này.
Nguyên chủ được đưa ra ngoài kịp thời, nhưng vì người hầu phản bội nên bán cô đến thế giới con người, gặp được cha mẹ Tô.
Sự thật bị chôn vùi, cả thế giới này ngoại trừ huyết thệ, không còn ai biết được sự thật.
Đường Cẩn dựa vào điểm này, cố ý dựng lên vở kịch huyết mạch tương liên, mục đích là chia rẽ cô và Diệp Nhiên.
Mưu kế rất tốt, tiếc là ngay từ đầu cô đã không tin hắn.
Người không đáng tin nhất ở chỗ này, chính là con lợn Cẩn!
\*
Còn người đáng tin nhất ở chỗ này, chính là A Vũ!