Gần đây cô rất vất vả, phải làm biết bao nhiêu là việc.
Nào là xử lý cô nhi viện, nào là dàn xếp đám đại gia tộc, nào là thu thập bọn buôn người.
Mệt đến sắp kiệt sức.
Hệ Thống: \[...\] Cô còn dám mở miệng than mệt?!
\[Kí chủ, cô đưa sự thật ra ánh sáng, ta có thể hiểu được. Nhưng cô cướp tiền của người khác là thứ hành động gì?\]
"Hành động nghĩa hiệp, cướp của người giàu, chia cho người nghèo." Khuynh Diễm ngã xuống giường, lắc lư chân.
\[Xin hỏi kí chủ chia cho người nghèo nào?\]
"Ta." Khuynh Diễm chỉ ngón tay vào mình: "Rất nghèo!"
\[...\] Kí chủ lại nói nhảm!
\[Thân là một Nhiệm Vụ Giả, có trách nhiệm trở thành công dân tốt. Mời kí chủ tuân thủ pháp luật, giao nộp tiền lại cho cảnh sát!\] Hệ Thống lý lẽ đanh thép nói.
"Công dân tốt? Ta không biết công dân tốt..." Khuynh Diễm nghiêng đầu, cười rực rỡ.
"Ta chỉ biết mình đang còng lưng nuôi một tên ăn vạ, nếu quá nghèo thì phải vứt hắn ra đường."
\[! ! !\] Cô uy hiếp nó? Cô lại dám đem đại nhân vật uy hiếp nó?
Đại nhân vật thì sao? Kí chủ nghĩ nó sợ chắc??
Nó... nhịn xuống vậy.
Khuynh Diễm vô tội, cô có làm gì đâu? Chỉ là thấy người nhà đám phú nhị đại kia cứ dùng tiền đập xuống, ép buộc cảnh sát thả con họ ra.
Thiết nghĩ bọn họ giàu có như thế, chẳng phải nên chia cho người nghèo cô một chút sao?
Nghĩ là làm, Khuynh Diễm trùm bao tải mời tất cả con cháu đại gia tộc đi chơi một chuyến.
Nếu họ còn tiếp tục dùng tiền che giấu sự thật, không tự giác để đứa con hư hỏng kia vào tù, thì những đứa xuất sắc trong tộc đều sẽ đồng loạt treo.
Dùng số lượng và chất lượng áp đảo, một đứa đổi một đống, đồng nát đổi vàng thau.
Vụ làm ăn này, không phải quá có lợi cho đám đại gia tộc đó rồi sao?
Cô còn phải tự thán phục sự thiện lương của mình đấy!
Sau khi điều tra tìm kiếm không thành, thêm áp lực kéo dài thời gian sẽ gây nguy hiểm, đám đại gia tộc đành bỏ mặc đứa con hư hỏng bị kết án, cứu những đứa vô tội còn lại.
Có lẽ đám người đó thấy Khuynh Diễm dùng một người đổi nhiều người, buôn bán quá lỗ vốn, nên họ liền sinh lòng thương xót, tặng thêm cho cô một số tiền nho nhỏ động viên.
Họ đã có lòng như thế, cô đành miễn cưỡng nhận cho họ vui vậy.
Hệ Thống: \[...\] Nó nhớ là cô bắt cóc uy hiếp, còn đòi người ta mang tiền chuộc đến đấy! Ai tặng cô?! Kí chủ ăn nói đường hoàng làm nó phát hoảng!
Đâu chỉ như vậy, lúc cô thu thập tin tức của bọn buôn người, còn dùng thủ đoạn cuỗm đi không ít tiền.
Nội bộ bọn chúng vì thất thoát tiền mà nghi ngờ lẫn nhau, phát sinh lục đục, cuối cùng mới bị cảnh sát tóm gọn.
Hệ Thống cực kì mệt tâm, kí chủ làm loạn càng ngày càng không có điểm dừng.
Chủ nhân ơi, trứng nhỏ sắp chịu không nổi rồi!
–
Văn phòng.
"Đại tỷ, có cần đệ giúp tỷ chuẩn bị trang phục không?" Đường Bưu chân chó rót nước cho Khuynh Diễm.
"Trang phục gì?"
"Dạ tiệc cuối tuần đó Đại tỷ."
"Không cần." Khuynh Diễm khoát tay: "Tôi đẹp, mặc gì cũng đẹp."
Đường Bưu: "..." Mặc dù không thể phủ nhận, nhưng Đại tỷ tự khen mình mà không thấy ngượng miệng sao?
"Lấy được thiệp mời chưa?"
"Loại tiệc này có chút khó..." Đường Bưu nhìn đến ánh mắt của Khuynh Diễm, vội vàng sửa lời: "Đại tỷ yên tâm, đệ sẽ lấy được! Hai ngày nữa, chắc chắn sẽ có!"
Đường Bưu lén lút lau mồ hôi.
Đối đầu với Hắc Ứng Bang là một việc rất liều mạng, nhưng hắn đã đâm lao thì phải theo lao, đâu còn cách nào khác.
Hơn nữa, không hiểu sao hắn có một loại niềm tin mù quáng rằng, người thắng cuộc cuối cùng chắc chắn là Đại tỷ nhà hắn.
Cái này...
Bệnh hoang tưởng cũng bị truyền nhiễm sao?!
"Nhưng mà Đại tỷ, nếu chúng ta không chuẩn bị tốt trang phục, sẽ dễ bị người khác chú ý." Đường Bưu không yên tâm nhắc nhở.
Khuynh Diễm gõ gõ ngón tay, mắt nhìn xa xăm, cũng không rõ đang nghĩ gì.
Lát sau, cô đứng dậy, quyết định đến trung tâm mua sắm.
Đường Bưu chân chó xin đi theo, có người xung phong làm sai vặt xách đồ, Khuynh Diễm đương nhiên là vui vẻ đồng ý.
Đường Bưu hào hứng, trước giờ hắn chưa bao giờ được tiếp xúc với loại dạ tiệc lớn như thế, tụ họp hầu hết các gia tộc thượng lưu trong hắc bạch lưỡng đạo.
Dù hắn không được đi, cũng muốn ké một chân chuẩn bị trang phục cho Khuynh Diễm, hít chút không khí của người có tiền.
Nhưng càng đi theo Khuynh Diễm, Đường Bưu càng cảm thấy kì quái.
"Đại tỷ, tỷ mua món này làm gì?" Đường Bưu thắc mắc.
"Quần áo là để mặc." Không lẽ để ăn?
"Nhưng mà Đại tỷ, cái này không hợp đi dạ tiệc lắm." Huống hồ Đại tỷ còn là một cô gái, sao lại mua toàn đồ nam thế?
"Đây là đồ mặc ở nhà." Đi dạ tiệc làm gì?
Đường Bưu nhìn Khuynh Diễm, vẻ mặt muốn nói lại thôi.
Không ngờ Đại tỷ lại có sở thích mặc đồ con trai ở nhà. Đúng là nhìn người không thể nhìn bề ngoài.
Lát sau, Đường Bưu tiếp tục hỏi: "Đại tỷ, cô lại mua cái gì thế?"
"Đây là đôi dép." Khuynh Diễm tròn mắt. Tên này đến cả dép cũng không biết? Bị ngốc sao?
Đường Bưu: "..." Hắn đương nhiên biết đây là dép! Hắn không ngốc!
"Nhưng mà... kiểu dáng không hợp với tỷ lắm." Đường Bưu cẩn thận góp ý, sợ chọc giận Khuynh Diễm sẽ bị cô đánh.
"Dép này không phải tôi mang, hợp với tôi làm gì?" Khuynh Diễm không hiểu.
"Hả?" Đường Bưu ngạc nhiên: "Tỷ mua cho đệ sao? Đôi này quá nhỏ so với..."
"Ai nói mua cho cậu?" Mi nghĩ mi là ai? Tiểu nha đầu cao quý ta sẽ đi mua dép cho mi sao? Nằm mơ!
Đường Bưu bị ánh mắt ghét bỏ của Khuynh Diễm đả kích, nghẹn ngào không thốt nên lời.