Hữu tướng và các quan Ngự Sử Đài ra sức khuyên can, cuối cùng mới ngăn được hành động của Khuynh Diễm.
Không ai rõ tại sao cô lại đột ngột đánh người, cho đến buổi sáng hôm sau, có hơn một nửa đại thần xin nghỉ phép không vào tảo triều.
Toàn bộ người nghỉ phép đều thuộc phe Tả tướng, đây là... tạo phản tập thể sao?
Nhưng rất nhanh mọi người liền biết, không phải những đại thần này tạo phản, mà là nửa đêm canh ba tối qua, có một người ẩn danh trèo tường vào nhà trùm bao tải đánh bọn họ!
Mà những kẻ bị đánh nặng nhất, là đám lắm mồm ở trên triều chê bai Hoàng quý phi!
Hữu tướng hướng ánh mắt sâu kín nhìn qua Khuynh Diễm. Bệ hạ... chắc là thủ phạm không phải người đâu đúng không?
Hắc Khuyển: [...] Tỉnh táo lên đi! Ngoài kí chủ ra thì còn ai là thủ phạm nữa?
Cô nhịn đám quan viên đó lâu như vậy, chính là chờ ngày hôm nay đè đầu người ta xuống đánh đó!
Bởi mới nói, bất hạnh mấy đời mới bị làm triều thần của cô.
—
Sở dĩ Triêu Lộc Cương không hề nghĩ mình sẽ bị lật đổ, là vì căn cơ Tả tướng rất vững mạnh.
Triều đình giống như một cán cân, mỗi lần chỉ có thể gỡ xuống một ít.
Gốc rễ Bạch gia thị tộc cắm sâu nhiều đời, đột ngột kéo xuống chắc chắn sẽ làm chiếc cân ổn định mất thế cân bằng.
Tiên đế sao có thể không biết Tả tướng tham ô? Nhưng vì thế cục nên ông không thể thẳng tay trừng trị.
Tả tướng thình lình bị kéo xuống, đám quan viên sâu mọt theo sau ông ta như rắn mất đầu, một loạt tội trạng đều bị phơi bày ra ánh sáng.
Lúc này nếu nghiêm trị trừng phạt, sẽ là lôi ra Ngọ Môn xử trảm hơn nửa bộ máy quốc gia, sát nghiệp nặng nề chồng chất.
Nhưng Khuynh Diễm làm gì nghĩ nhiều như vậy?
Cứ bám sát theo tội trạng, kẻ nên trảm liền trảm, kẻ nên lưu đày liền lưu đày.
Hoàn toàn theo phương châm, thuận ta thì sống, nghịch ta thì chết!
Vì vậy, tiếng tăm hoàng đế hiện tại hỏng đến không cứu nổi, từ đầu làng tới cuối ngõ, khắp nơi đều gán cho cô hai chữ 'bạo quân'.
Không chỉ có vậy, mà nhà phu nhân Tả tướng nắm giữ một phần binh quyền, muốn đứng lên làm phản.
Khuynh Diễm liền nửa đêm đột nhập hạ thuốc mê, cướp binh phù của bọn họ.
Cầm binh phù tới doanh trại, tướng sĩ nào không tuân theo thì cứ trực tiếp đánh một trận, đánh cho đến khi theo thì thôi!
Giờ thì hay rồi, không chỉ mang danh bạo quân, mà còn mang thêm danh thủ đoạn vô sỉ bỉ ổi.
Tương truyền mỗi lần bạo quân đi đánh người, bên cạnh đều dắt theo một cái đuôi nhỏ đội mạng che mặt, chính là Hoàng quý phi Liễu Khuynh Diễm.
Nữ tử thì nên an phận ở chốn khuê phòng, huống chi còn là một Hoàng quý phi?
Lăn lộn như vậy thật sự không ra thể thống gì!
Nhưng đây là chỉ trích của tầng lớp thượng sĩ tri thức, còn đối với những người lao động tay chân thô kệch, bọn họ lại rất sùng bái bệ hạ.
Đám tham quan ô hợp chèn ép dân đen thấp cổ bé họng, hoàng đế trên cao có muốn nhìn cũng nhìn không tới.
Lần đầu tiên trong lịch sử, có một vị hoàng đế đích thân ra mặt đi bắt giữ tham quan, ngài đây chính là một minh quân!
Còn Hoàng quý phi nương nương, một lòng đồng cam cộng khổ với phu quân nhà mình, đây không phải là chân tình đáng quý sao?
Bên ngoài hai luồng ý kiến của các giai cấp đối nghịch đấu đá ầm ĩ.
Mà lúc này, Triêu Dã đang nhét túi bánh ngọt vào tay áo, đội mạng che mặt lên, chạy tới hỏi Khuynh Diễm: "Hôm nay ngươi định đi tịch thu tài sản nhà nào?"
Giọng nói khấp khởi xen lẫn vui mừng hào hứng.
Khuynh Diễm: "..."
Đừng tưởng ta không biết mi đang nghĩ gì.
Triêu Dã là đang nghĩ, triều thần bị tịch thu nhà cửa tài sản, sẽ làm giàu quốc khố.
Quốc khố giàu lên rồi, hắn liền có thể... mua thêm nhiều thức ăn vặt nữa!
Ăn càng nhiều, tâm trạng càng vui vẻ vui vẻ!
Khuynh Diễm cũng không muốn dắt theo cái đuôi nhỏ Triêu Dã, nhưng hắn lại rất kiên trì, nói muốn học hỏi cô cách quản lý chính sự.
Một loạt quan viên bị cách chức, công vụ chồng chất như núi, muốn quản lý thì ở Ngự Thư Phòng duyệt công văn đi.
Lại cứ chạy theo xem cô đánh nhau, đây là thái độ học tập quản lý gì?
Có quỷ mới tin hắn!
Khuynh Diễm trong vòng một tháng tiêu diệt hết mầm họa, nhưng triều đình thiếu người, vì vậy cô lại phải lao vào xử lý công vụ.
Một mặt cho phép nâng chức những quan lại địa phương có năng lực, một mặt lại tổ chức khoa cử, đem sĩ tử có tiềm năng bổ khuyết vào.
Nếu hỏi Khuynh Diễm trải nghiệm lần đầu tiên làm hoàng đế có cảm giác gì?
Thì cô chỉ tóm gọn trong ba chữ...
Mệt! Bỏ! Mẹ!
Nếu không phải vì giữ cái ghế Hoàng quý phi cho tiểu ăn vạ, cô cũng không cần vất vả đến mức này.
Hắc Khuyển: Chết vì mỹ sắc, cũng đáng đời lắm!
—
Ngự Thư Phòng.
"Trẫm khát nước." Khuynh Diễm mệt mỏi ngẩng đầu lên khỏi tấu chương, bàn tay day day trán.
Lư Tín nhanh nhẹn bước qua châm trà, nhưng lại bị thanh âm nhàn nhạt ngăn lại: "Không cần ngươi."
Khuynh Diễm mỉm cười nhìn người mặc quần áo tiểu thái giám đứng trong góc, gọi: "Tiểu Dã Tử, trẫm khát nước."
Triêu Dã: "..."
Lư Tín: "..."
Hắc Khuyển: [...] Cô gọi đại nhân vật như vậy, cô không đau mồm sao?
Đợi một lúc lâu, nhưng người bên kia vẫn đứng trơ ra như tượng gỗ, không thèm phản ứng cô.
Khuynh Diễm thở dài, hướng đến đại thần và Hữu tướng nói: "Trẫm ngày đêm bề bộn chính sự, sức khỏe suy kiệt, nhưng giờ đến một tách trà, cũng không ai muốn rót cho trẫm."
Hữu tướng và các đại thần: "..."
Bệ hạ nói lời này với bọn họ là có ý gì?
Bệ hạ... muốn bọn họ đi rót trà cho người sao?
Không đợi Hữu tướng nghĩ ra đối sách, thì tiểu thái giám lạ mặt đứng trong góc đã chậm rì rì đi tới, rót tách trà đặt lên bàn.
"Ồ, đa tạ ngươi nha, Tiểu Dã Tử." Khuynh Diễm mỉm cười nhận lấy.
Hữu tướng: "..." Không hiểu sao hôm nay bệ hạ cứ quái quái?
Triêu Dã đưa lưng về phía các đại thần bên dưới, hướng đến Khuynh Diễm trừng mắt tức giận.
Hắn muốn trực tiếp dự thính, nghe ý kiến các triều thần, cùng cô xử lý chính sự.
Nhưng hiện tại hắn là thân nữ tử, hậu cung không được can chính, cách duy nhất là cải trang thành tiểu thái giám hầu hạ cô.
Hắn nhẫn nại học tập như vậy, còn cô lại cứ nhè lúc có đại thần đi vào, một hai sai sử hắn!
Mỗi lần mở miệng liền gọi hắn 'Tiểu Dã Tử'!
Tên húy của hắn, cô gọi thì thôi đi, lại còn đệm danh tự thái giám vào!
Triêu Dã bị chọc đến mí mắt đều co rút!