Nhưng không rõ sau đó các môn phái đóng cửa tâm sự thế nào, hôm sau lại tiếp tục mối quan hệ đồng đạo hữu hảo lên đường tham gia khảo hạch.
Tu Chân Giới có rất nhiều thứ thần kỳ, nhưng thần kỳ nhất vẫn là sự hòa thuận kiên cố mặc bao phong ba bão táp giữa các môn phái.
Mà chuyện hắc khí đối với Khuynh Diễm chỉ như khúc nhạc đệm, cô vốn chẳng hề để tâm, vì cô đang bận giải quyết phiền phức khác.
"Khi nào ngươi trở về?" Giọng nói nam tử vang lên, chất giọng thanh lãnh như ngọc, chỉ nghe thôi đã thấy cõi lòng thư thái.
Nhưng Khuynh Diễm không có tâm tình thưởng thức.
Từ ngày cô rời núi, hắn đã lặp lại câu này hơn trăm lần.
"Sư phụ không có việc gì khác để làm sao?" Hỏi gì mà hỏi, đau cả đầu!
Quân Hoa im lặng một chút, lại nói: "Không có."
Khuynh Diễm muốn bóp nát hạc giấy truyền tin!
Bóp nát rồi hắn lại gửi đến một con khác... đúng là lì lợm!
"Không có ngươi, làm thức ăn không có ý nghĩa." Không nấu ăn cũng không biết làm gì, hay là...
"Sư phụ mà dám tìm chết, ta sẽ không giết người." Mẹ nó đừng tưởng ta không biết trong đầu tên điên nhà ngươi có cái gì!
"Ồ."
Quân Hoa đáp một tiếng, Khuynh Diễm cảm thấy giọng nói của hắn tràn ngập tiếc nuối.
Thứ bệnh này có thuốc trị không?
Tưởng tượng cô đang trong khảo nghiệm, hắn lại tìm chết thì có khác nào đào hố chôn cô?
Cô chỉ là đứa trẻ mười một tuổi nhỏ bé đáng thương, sao số cô lại khổ thế này!
"Khi nào ngươi trở về?" Quân Hoa lặp lại câu hỏi.
"Mười ngày sau."
"Về sớm hơn được không?"
"Không được." Khuynh Diễm không chút do dự đáp. Về sớm kiểu gì? Ta lại không biết bay.
Mất tín hiệu.
Khuynh Diễm: "..."
Tính tình cũng giỏi thật, còn dám dập máy vào mặt ta.
"Tiểu sư tỷ ngồi ở đây làm gì thế?" Nguyên Cát đi đến, quan tâm hỏi. Ông sợ lơ là một chút, cô lại chạy đi bắt nạt người ta.
Khuynh Diễm cụp mắt nhìn hạc giấy, có chút suy tư: "Sư đệ, ngươi nói xem..."
"Tiểu sư tỷ có tâm sự sao? Nếu có chuyện gì ngươi cứ nói với ta, ta sẽ nghĩ cách giúp ngươi." Nguyên Cát lo lắng hỏi.
Khuynh Diễm chỉ lên bầu trời: "Đám mây đó nhìn rất giống con lợn đúng không?"
Nguyên Cát: "..." Quả thật có chút giống...
Không đúng!
Tâm sự nặng nề của cô là cái này hả?
Ông còn tưởng cô lo lắng khảo hạch nên mới đến an ủi, biết vậy từ đầu đã không bước qua.
Khuynh Diễm thu lại ánh mắt: "Từ Linh Cảnh Sơn về Đông Thanh Tông có thể đi nhanh hơn không?"
"Tiểu sư tỷ muốn về sớm sao? Nhanh thì có thể, chỉ là sợ các đệ tử mệt mỏi nên mới đi chậm. Nếu tiểu sư tỷ muốn về sớm, ta có thể..."
"Không cần." Khuynh Diễm khoát tay: "Ta chỉ tùy tiện hỏi."
Nguyên Cát: "..." Nhưng dáng vẻ lúc nãy của cô không giống tùy tiện đâu.
Suy nghĩ tiểu hài tử thay đổi quá nhanh, ông già rồi, cảm thấy mình không theo kịp.
——
Linh Cảnh Sơn.
Tiểu hài tử tập trung bên ngoài bí cảnh đứng thành từng nhóm, đang tìm người để đi vào cùng.
Đệ tử lần đầu tham gia, nếu có thể được người có kinh nghiệm giúp đỡ thì khi vào trong sẽ dễ thích nghi hơn.
"Ta đã từng vượt bí cảnh, Tiểu Huyền sư muội đi với ta, ta sẽ bảo vệ muội." Nam hài y phục vàng nhạt, gương mặt anh tuấn dịu dàng nhìn người bên cạnh.
"Muội..." Mạc Huyền nhỏ giọng ngập ngừng: "Muội có thể tự đi một mình."
"Muội không muốn đi cùng, là chê năng lực ta thấp kém sao?" Nam hài anh tuấn giả vờ tức giận.
"Muội không có... Sư huynh đừng hiểu lầm, muội chỉ là sợ kéo chân huynh." Tiểu cô nương lo lắng không dám ngẩng đầu, dáng vẻ mềm mại nhu thuận, khiến người ta nhìn vào liền thương tiếc.
"Sư muội ngốc, ta tình nguyện bảo vệ muội."
"Muội... muội sẽ cố gắng, nhất định không trở thành gánh nặng cho Hải Dương sư huynh." Mạc Huyền chần chờ một lúc cũng đồng ý.
Hải Dương mỉm cười, đưa tay xoa đầu Mạc Huyền.
Trong những đệ tử dưới mười sáu tuổi ở Hoàng Hạc Tông, Hải Dương là người có tu vi cao nhất, lại được các vị sư phụ coi trọng.
Đi với hắn chắc chắn rất có lợi, Mạc Huyền cũng chỉ là giả vờ từ chối.
Hải Dương ngoại hình anh tuấn, tính tình lại dịu dàng, được không ít nữ đệ tử trong tông môn yêu thích.
Nhìn ánh mắt đỏ bừng ghen ghét của người xung quanh, Mạc Huyền không khỏi đắc ý, đi cùng Hải Dương làm ả có cảm giác bản thân mình rất vượt trội.
Cơn gió mãnh liệt quét qua, hai thân ảnh đen tuyền xuất hiện ở cửa vào Linh Cảnh Sơn.
"Đó là ai vậy? Không có tông môn nào lại mặc y phục đen."
"Địa vị hình như rất cao, các trưởng lão đều đến chào hỏi kìa."
"Họ gọi là tiên tôn đó! Trong các môn phái hiện tại cũng chỉ có hai vị tiên tôn, y phục đen là Tử tiên tôn."
"Tiểu cô nương kia là ai? Đồ đệ của tiên tôn sao?"
"Hình như thế, năm trước ta tham gia tuyển chọn có nhìn thấy... Đúng rồi, nàng tên Mộc Bối!"
Tiểu hài tử chụm lại xì xào bàn tán, trong mắt tràn ngập ngưỡng mộ.
Nếu Khuynh Diễm là đồ đệ tiên tôn khiến người ta chán ghét, thì Mộc Bối lại làm người ta ước mong.
Có rất nhiều nguyên nhân, nhưng chung quy lại là Ngũ Linh Căn còn ngông cuồng không thu liễm, ghét!
Tuy vậy, vẫn có một số người không vừa mắt Mộc Bối, chẳng hạn như Mạc Huyền.
Trong đám đông, duy nhất tiểu hài tử ở giữa mặc y phục đen, được mọi người vây quanh chào đón.
Dựa vào đâu mà Mộc Bối có thể nổi bật như vậy?
Một đứa Song Linh Căn thì lấy tư cách gì trở thành đệ tử tiên tôn?
"Nha đầu lừa đảo!" Mộc Bối giật bàn tay nhỏ khỏi tay Tử Ngưng, chạy qua Khuynh Diễm.
Tử Ngưng: "..." Nghiệt đồ bất hiếu!
Mộc Bối không đi cùng mọi người, Tử Ngưng giữ nàng ở Lãnh Huyết Phong, đến ngày khảo nghiệm mới tự mình mang tới.
Lãnh Huyết Phong nắm giữ đan dược của cả Tu Chân Giới, tính tình Tử Ngưng lại mưa nắng thất thường, vui thì cho dược, không vui thì cho độc.
Nhưng kỹ thuật luyện đan của hắn rất tốt, nhiều loại dược cả Tu Chân Giới chỉ mình hắn có khả năng bào chế, cho nên không ai dám đắc tội hắn.
Hiện tại hắn lại đứng đây tuyên bố, người của môn phái nào dám tấn công Mộc Bối trong bí cảnh, hắn sẽ độc chết môn phái đó.
Chưa hết, nếu đồ đệ nhà hắn mà không qua khảo nghiệm, hắn lập tức đập nát phòng ốc của đệ tử ngoại môn. Mộc Bối ở ngoại môn không có chỗ ở, hắn lại đón về Lãnh Huyết Phong.
Nguyên Cát nghe xong tóc càng thêm bạc, mà mấy môn phái khác cũng run rẩy dặn dò đệ tử vào bí cảnh nhất định phải giúp đỡ đồ đệ của Tử tôn tiên.
Mộc Bối: "..." Sư phụ làm thế có khác nào gian lận không?