(*)Thủ cung sa: dấu vết màu đỏ trên cánh tay nữ tử cổ đại, đại diện cho trinh tiết của một cô nương.
Hoàng đế bệ hạ sâu sắc tự kiểm điểm chính mình, vì vậy những ngày tiếp theo tận lực giữ khoảng cách với Khuynh Diễm.
Buổi tối đi ngủ, còn đặt một chiếc gối chắn giữa hai người.
Nhưng không hiểu tại sao cứ đến sáng, gối đều nằm lăn lóc dưới đất, còn hắn lại nằm trong vòng tay cô?
"Bệ hạ nhìn ta như vậy làm gì? Là lúc ngủ người tự ném gối xuống đất, rồi nhảy vào lòng ta đấy, liên quan gì đến ta?" Khuynh Diễm tỏ vẻ mình rất vô tội.
Triêu Dã: "..." Còn khuya hắn mới tin cô!
Cô tưởng hắn vẫn là thiếu niên mười lăm tuổi năm đó, đem vài cái bánh là lừa hôn lừa ngủ được sao?
Không có cửa đâu!
Vì vậy tối hôm đó, Triêu Dã phân phòng với Khuynh Diễm, mãnh liệt yêu cầu ngủ riêng.
Kết quả, hắn không ngủ được.
Cả đêm nằm trằn trọc lăn lộn trên giường, trong lòng cồn cào khó chịu, sáng ra hai mắt đều đen như gấu trúc.
Vì sợ Khuynh Diễm phát hiện, nên Triêu Dã cũng rất liều mạng, bôi bôi trét trét rất nhiều phấn lên bọng mắt.
Cho nên khi cô vừa nhìn thấy hắn, hành động đầu tiên chính là đưa ngón tay quẹt dưới mí mắt hắn: "Ở chỗ này sao lại trắng..."
Khuynh Diễm đang nói thì im bặt.
Trên tay cô dính một mảng phấn trắng lớn, còn trên mặt Triêu Dã bị cô quẹt ra, để lộ bọng mắt thâm đen nghiêm trọng, quả thật tạo thành hắc bạch phân minh, lưỡng thế đối lập, vô cùng rõ ràng!
"Mắt của bệ hạ..." Khuynh Diễm nhíu mày: "Bị ai đánh bầm à?"
Triêu Dã: "..." Trẫm có thể nói tối qua vì không có ngươi bên cạnh, nên trẫm không ngủ được không?
Đương nhiên là không!
Trẫm cũng cần mặt mũi!
"Tối nay ngươi về phòng ngủ cùng trẫm đi." Dù sao mặt mũi cũng bị ném xuống theo lớp phấn kia rồi, hoàng đế bệ hạ thực bình tĩnh yêu cầu.
Khuynh Diễm nâng mắt nhìn hắn, chậm rãi nói: "Cầu xin ta."
Ta không phải kiểu người gọi đến là đến, đuổi đi là đi đâu nhé.
Không cầu xin là ta không về!
"Ngươi nằm mơ!" Trẫm là chân long thiên tử, cửu ngũ chí tôn, há có thể mở miệng cầu xin ai?
Hoàng đế bệ hạ cực kỳ có cốt khí tuyên bố.
Ba ngày sau đó, nửa đêm liền đột nhập vào phòng người ta, chen đến cầu ôm ôm.
"Làm gì?" Khuynh Diễm giơ tay xách hắn ra.
Triêu Dã ủi ủi tới: "Trẫm lạnh, muốn ôm."
"Lạnh thì lấy thêm chăn mà đắp." Mấy ngày trước chẳng phải hùng hồn kêu ta nằm mơ à?
Triêu Dã không lên tiếng, hai tay liều mạng ôm chặt Khuynh Diễm, hai chân còn dứt khoát kẹp ngang hông cô.
Đuổi cũng không đi, như một con bạch tuộc bám víu đến cùng!
Khuynh Diễm: "..." Hắn bị nghiện ăn vạ ta sao?
Mới yên tĩnh được mấy ngày, lại bắt đầu bật skill đột phá.
"Lấy chân xuống." Cô vỗ vỗ lên chân Triêu Dã, nhắc nhở hắn.
"Không lấy!" Không thể bị đuổi đi!
Khuynh Diễm trực tiếp đưa tay gỡ chân hắn ra, Triêu Dã liều mạng lắc đầu: "Cầu xin cầu xin! Cầu xin ngươi mà!"
Cho ta ngủ đi, mấy ngày nay đều không ngủ được, cứ nhắm mắt lại là nhớ ngươi, đừng có đuổi ta nữa mà!
Lúc này Khuynh Diễm mới thả tay xuống, để hắn tự chui vào lòng cô.
Triêu Dã đã nhiều ngày mệt mỏi, vừa cảm nhận được hơi thở ấm áp quen thuộc, liền lập tức thiếp đi.
Khuynh Diễm yên lặng nhìn hắn, đáy mắt có chút suy tư.
Náo trời náo đất náo loạn phân phòng, đến cuối cùng lại tự ném mặt mũi đáng thương cầu ngủ chung.
Làm cô cảm thấy tính cách hắn rất giống... Miên Tửu và Diệp Nhiên trộn lại với nhau?
Một mặt náo loạn để ăn vạ cô, một mặt ngây thơ để cô bao dung hắn?
Tiểu ăn vạ này đúng là càng ngày càng tâm cơ!
[Không phải đại nhân vật tâm cơ, hắn chỉ nghe lời kí chủ một cách mù quáng thôi.] Hắc Khuyển lại ngoi lên bênh vực.
Khuynh Diễm nhíu mày: Nghe lời ta? Ta xúi hắn ăn vạ ta sao?
Mi thấy ta hiền lành khả ái thiện lương, nên mọi lỗi lầm đều đổ cho ta à?
[...] Cô mà hiền lành khả ái thiện lương, thì chắc trên đời này chỉ còn lại yêu quái!
[Thế giới trước, cô đã gọi tên Diệp Nhiên sau khi ngủ với Miên Tửu, cô nhớ không?]
"Vậy thì sao?"
Hắc Khuyển đưa ra luận cứ dẫn dắt: [Sau đó, cô lại nói với Miên Tửu, cô thích hắn tùy hứng làm càn.]
Khuynh Diễm nhíu mày... Cho nên, thế giới này hắn liền trộn Diệp Nhiên và Miên Tửu với nhau?!
Đây là hai phiên bản giỏi ăn vạ nhất, hắn còn trộn lại? Tịch Dạ có độc sao?
[Đại nhân vật không có độc, hắn chỉ quá chấp niệm với cô. Mỗi một thế giới, hắn đều biến đổi vì cô, cô không nhận ra sao?]
Khuynh Diễm nghi ngờ phỏng đoán: "Biến đổi vì ta, tức là... cập nhật phiên bản ăn vạ cao cấp hơn à?"
Thật đáng sợ!
Ta luôn là nạn nhân!
Hắc Khuyển: [...] Còn có thể nghiêm túc trò chuyện không?
Hít sâu, hít sâu, bình tĩnh phục vụ, mình là một hệ thống thân thiện khả ái và ngây ngất lòng người.
[Thế giới thứ nhất, Tần Ưu không kịp nói thích cô, nên qua thế giới thứ hai, Diêu Ý mỗi ngày đều nói thích cô.]
Khuynh Diễm khựng lại, hình như thật sự có chuyện này.
Hắc Khuyển tiếp tục nói: [Sau đó, Diêu Ý vì nhỏ hơn cô ba tuổi, bị chú út nguyên chủ chê bai. Vậy nên qua thế giới thứ ba, Quân Hoa dứt khoát lớn hơn cô... một ngàn tuổi!]
[Quân Hoa được cô cho uống máu giải trừ khế ước nô lệ, hắn cảm thấy mình nợ cô, nên thế giới thứ tư, Diệp Nhiên trở thành huyết nô của cô, đem máu cho cô uống.]
[Diệp Nhiên bị lừa mất trái tim, nên qua thế giới thứ năm, Miên Tửu là một người máy không có trái tim. Hắn muốn nhắc nhở cô về sự kiện cũ, không được bỏ rơi hắn thêm một lần nào nữa!]
[Còn thế giới thứ sáu này, vì mấy câu nói bâng quơ của cô, mà Triêu Dã mới là phiên bản trộn lẫn tính cách của Miên Tửu và Diệp Nhiên, hắn muốn khiến cô vui vẻ.]
Hắc Khuyển càng nói, Khuynh Diễm càng rơi vào trầm mặc.
Đầu mày đuôi mắt cô như bị bao phủ bởi một tầng mờ mịt mông lung.
[Những người khác tính kế cô, cô đều có thể nhìn thấu. Nhưng tâm ý đại nhân vật dành cho cô, thì nửa phần cô cũng không cảm nhận được.] Hắc Khuyển như oán phụ huyên thiên trách móc.
Mệt cho người ta thích cô như vậy, hết thế giới này đến thế giới khác đều thay đổi vì cô.
Còn cô từ đầu tới cuối chỉ là một tên đầu gỗ!
Vô tâm vô phế! Chỉ biết ăn không biết dọn!
Ánh mắt Khuynh Diễm đột ngột sâu thẳm, cô mỉm cười nhưng âm thanh phát ra lại lạnh như hàn băng: "Mi cố tình nói những lời này với ta, là có mục đích gì?"
Hắc Khuyển: [...]
Nó có mục đích gì đâu... không được rồi, âm mưu sắp bị phát hiện, Trứng Nhỏ xin được phép offline bỏ trốn!