Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Bên tai, Lục Tuyệt đang thầm thì lên án rằng cô không cần anh, vứt bỏ anh bằng một giọng điệu hết sức tủi thân và đáng thương.

Giống hệt một chú chó con bị chủ nhân vứt bỏ, đang rầm rì khóc lóc kể lể tại sao chủ nhân lại không cần nó nữa.

Trái tim Ninh Tri run lên.

Lục Tuyệt không trông thấy bờ môi cô đang nhếch cao cười và đôi mắt phát sáng. Dù anh có mất trí nhớ hay không thì ở trước mặt cô, Lục Tuyệt vẫn là Lục Tuyệt của trước kia.

Dưới ánh đèn, đôi má Ninh Tri đỏ ửng. Cô vui mừng đến mức đặt tay trên vai Lục Tuyệt, hỏi anh: "Anh bắt đầu viết nhận ký từ lúc nào?"

"Cấp 2."

Lục Tuyệt nói: "Trong cuốn nhật ký có viết, tại bữa tiệc sinh nhật, tôi đã nhận lúc chị gái kỳ lạ không chú ý, trộm hôn em ở nơi mà mọi người không nhìn thấy."

Ninh Tri sửng sốt. Cô nhớ đó là do Lục Tuyệt gặp người khác hôn nhau trên sân thượng nên bắt chước theo.

Hóa ra từ lúc đó anh đã ghi mọi chuyện vào nhật ký rồi.

Ninh Tri cười khẽ thành tiếng. Tiểu Tuyệt Tuyệt thật sự quá đáng yêu.

Ban nãy Ninh Tri có uống rượu nên đôi mắt long lanh nước mang hơi men. Gương mặt cô thoảng nét xấu xa, cố tình hỏi Lục Tuyệt: "Anh còn ghi gì trên sổ nhật ký nữa? Có ghi chép chúng ta hôn nhau như thế nào không? Đưa em xem thử đi."

Dưới cái nhìn của Ninh Tri, gương mặt trắng trẻo, lạnh lùng của Lục Tuyệt bỗng đỏ ửng. Anh im lặng.

Ninh Tri ngạc nhiên. Trước kia cô từng bắt gặp Lục Tuyệt đỏ tai, nhưng đây vẫn là lần đầu tiên cô thấy anh đỏ mặt.

Cũng đúng thôi. Trước kia Lục Tuyệt không biết xấu hổ là gì, những gì mà anh thể hiện đều là phản ứng bản năng của cơ thể. Còn bây giờ Lục Tuyệt đã bình phục rồi, anh biết xấu hổ là gì, biết chuyện gì sẽ làm anh xấu hồ.

Ninh Tri cảm thấy mới lạ. Cô đến gần anh: "Là như thế này sao?"

Đôi môi mềm mại cố tình chạm vào môi Lục Tuyệt. Ngay sau đó, khung trạng thái trên đầu anh cứ như bùng nổ, lập tức bắn ra mười mặt trời nhỏ. Những đám mây đen phóng điện ban đầu đã biến mất tăm.

Chỉ một cái chạm nhẹ đã làm trái tim Lục Tuyệt cuồng loạn mất kiểm soát.

Hiện tại anh chỉ có những kinh nghiệm rời rạc trong giấc mơ. Giờ là lần đầu tiên anh được hôn một cách chân thật.

"Tri Tri..."

Cảm giác mềm mại và tê dại làm Lục Tuyệt luống cuống chân tay. Rõ ràng ở công ty anh đã trở thành giám đốc Lục trong miệng người khác. Nhưng bây giờ anh lại ngây thơ và luống cuống hơn cả trước kia.

Con quái thú nhỏ trong lồng ngực gầm gào muốn bật ra ngoài.

Ninh Tri thấy không những mặt Lục Tuyệt đỏ mà đến cổ cũng ửng đỏ.

Cô không kìm nổi nữa mà cúi đầu bật cười thành tiếng, gục đầu vào ngực anh cười run rẩy. Anh vẫn là bảo bối Đại Tuyệt Tuyệt của cô.

Lục Tuyệt nhận ra cô gái đang cười nhạo mình, đôi mắt đen nhánh của anh vô cùng xấu hổ. Tay anh mất kiểm soát ôm eo cô, bất lực tàn nhẫn nói với cô: "Chờ anh nhớ lại..."

Ninh Tri cười cong mắt: "Ừ, anh mau nhớ lại đi."

...

Đến lúc bữa tiệc gần kết thúc, Ninh Tri trở lại bên cạnh ông cụ Ninh.

Lục Tuyệt mặc một bộ âu phục màu đỏ tươi đang lặng lẽ đứng trong góc, nhìn Ninh Tri từ xa.

Gương mặt trắng trẻo và lạnh lùng của anh ửng hồng, đôi mắt ươn ướt. Đầu ngón tay anh cứ không chịu khống chế chạm vào khóe môi mãi.

Ban nãy trước khi Ninh Tri rời đi, cô xấu xa vô cùng, cố tình cắn khẽ lên khóe môi Lục Tuyệt, sau đó bỏ chạy ngay dưới ánh mắt kinh ngạc của anh.

Ông cụ Ninh đã lớn tuổi rồi. Sau bữa tiệc suốt tối, ông trông vô cùng mệt mỏi.

Thấy cháu gái đã trở lại, đặc biệt trong cô còn tươi cười rạng rỡ, tâm trạng rất tốt, ông cụ Ninh lấy làm lạ hỏi: "Làm sao vậy? Xảy ra chuyện gì mà làm cháu vui thế?"

Ninh Tri bước đến bên cạnh ông nội, hào hứng nói: "Cháu vừa nghĩ thông suốt một số việc."

Quả thật là tâm trạng Ninh Tri đang rất tốt. Những gánh nặng đè trên trái tim cô quãng thời gian qua đã biến mất ngay lúc gặp mặt Lục Tuyệt.

Cô phát hiện ra rằng mặc dù trí nhớ của Lục Tuyệt đã bị xóa sạch nhưng mỗi lúc gặp cô, anh vẫn sẽ thích cô như trước.

Trái tim Ninh Tri như được ngâm trong một lọ mật, từ từ bị mật ngọt thấm vào, dần dần trở nên ngọt ngào.

Sau khi yến hội kết thúc, trên đường trở về, Ninh Tri phát hiện xe của Lục Tuyệt vẫn luôn đi theo sau xe cô.

Lúc xe cô vào nhà, xe Lục Tuyệt dùng trước cổng nhà họ Ninh.

Ninh Tri thôi không nhìn nữa, trông cô rất bình tĩnh. Sau khi tiễn ông nội về phòng nghỉ ngơi, cô trở về phòng ngủ.

Có thể là do đã uống rượu nên lúc giẫm lên thảm, Ninh Tri có ảo giác hẫng nhẹ, gương mặt cô hơi nóng lên. Cô bước ra ban công, những cơn gió mát lạnh ban đêm thổi đến xua đi một ít hơi nóng trên mặt cô. Ninh Tri lấy điện thoại di động ra.

Lúc này, Lục Tuyệt nhanh chóng bắt máy.

"Tri Tri."

"Anh đang ở đâu?" Trong màn đêm yên tĩnh, Ninh Tri cầm điện thoại di động, nhàn nhã dùng mũi chân chọc vào mặt đất.

Giọng nói trầm khàn của Lục Tuyệt vang bên tai cô, dễ nghe đến mức làm tai người ta phải tê rần: "Ở khách sạn."

Nghe thế, Ninh Tri hừ lạnh: "Lục Tuyệt, trước kia anh chưa bao giờ nói dối em."

Ở đầu bên kia, hơi thở Lục Tuyệt chợt khựng lại. Ngay sau đó, Ninh Tri nghe anh nói: "Giờ anh đang ở trước cửa nhà em. Xin lỗi Tri Tri. Sau này anh sẽ không như thế nữa đâu."

Sau này sẽ không nói dối cô.

Ninh Tri không trả lời thẳng tay cúp điện thoại của Lục Tuyệt luôn.

Đầu bên kia, Lục Tuyệt cầm điện thoại đã bị cúp máy mà sửng sốt, sau đó anh vô cùng hối hận. Tri Tri nổi giận mất rồi.

Anh không nên nói dối cô.

Lục Tuyệt gọi lại, nhưng lần này cô gái lại không muốn nghe điện thoại nữa.

Dưới tàng cây, Lục Tuyệt mím chặt môi, đôi mắt đen láy tối tăm hơn cả bóng đêm.

Anh cúi đầu, dáng vẻ cô đơn vô cùng.

Lục Tuyệt phát hiện ra rằng Ninh Tri có ảnh hưởng quá lớn đến mình. Ngay từ lần đầu tiên gặp mặt, trái tim của anh đã bị mất kiểm soát, lần đầu tiên anh được nếm trải cảm giác lo được lo mất.

Cảm xúc bị ảnh hưởng sâu sắc bởi người khác là một chuyện rất nguy hiểm.

"Lục Tuyệt."

Giọng nói nhẹ nhàng của người con gái vang lên trong đêm đen.

Lục Tuyệt ngẩng đầu lên nhìn thấy Ninh Tri đang mặc một bộ lễ phục màu hồng nude bước nhanh về phía anh.

Dưới ánh trăng, Ninh Tri xinh đẹp như một nàng công chúa trốn thoát từ lâu đài cùng làn váy tung bay, phơi

phất.

Cô giẫm lên ánh trăng bước đến trước mặt anh, từng bước chân của cô như đang giẫm lên trái tim Lục Tuyệt.

Đôi mắt đen nhánh của Lục Tuyệt sáng bừng. Trái tim của anh mất kiểm soát đập điên cuồng.

Trong khung trạng thái trên đầu, hết mặt trời nhỏ này đến mặt trời nhỏ khác liên tục xuất hiện, sáng rực trong đêm tối.

Ninh Tri nhìn anh bằng một đôi mắt long lanh nước, cười khúc khích nhìn anh: "Sao anh không về khách sạn?"

Lục Tuyệt vươn tay ôm ngực, cố gắng kìm chế con quái thú đang điên cuồng va chạm bên trong.

Anh từ bỏ phản kháng, để mặc cho trái tim đập nhanh hơn: "Anh lo sau này anh không thể tìm được em nữa."

"Nơi này là nhà của em, em có thể bỏ đi đâu chứ?"

Lục Tuyệt mím môi. Anh có ảo giác như đã từng chứng kiến cô biến mất trước mắt anh không biết bao nhiêu lần.

Đôi mắt đen nhánh của anh nhìn cô chằm chặp: "Anh mơ thấy em tìm một sợi ruy băng nhiều màu để trói tay anh, không cho anh rời đi."

Ninh Tri không nhịn được cười mắng: "Giấc mơ trái với hiện thực. Em sẽ không bao giờ làm chuyện ngu xuẩn như thế đâu. Rõ ràng là anh lấy ruy băng trói em, không để em rời đi cơ mà."

Lục Tuyệt cong môi. Dưới tàng cây, anh cởi chiếc cà vạt màu đỏ trên cổ áo bằng một tay.

Ngón tay mảnh khảnh của anh rất linh hoạt, rõ ràng một động tác rất đỗi bình thường nhưng lại toát nên một chút mùi vị dục vọng.

Cổ áo của Lục Tuyệt được nới lỏng để lộ yết hầu nổi bật. Anh rút cà vạt ra rồi đưa cho Ninh Tri.

Anh ghé vào tai cô, thì thầm nói: "Lần này đến lượt Tri Tri trói anh nhé?"

Nghe Lục Tuyệt nói thế, đôi mắt của Ninh Tri sáng bừng.

Trói Lục Tuyệt ư?

Bởi vì đã nhuốm hơi men nên Ninh Tri can đảm hơn nhiều. Gương mặt xinh đẹp của cô thoáng hưng phấn. Cô cầm chiếc cà vạt đỏ tươi, bắt đầu quấn quanh cổ tay Lục Tuyệt.

Cách đó không xa, tài xế trong xe đang khiếp sợ nhìn cảnh tượng trước mắt. Ông không thể tin nổi, chỉ thấy tay cậu chủ nhà ông đang bị cô Ninh trói chặt mà anh vẫn nhìn cô Ninh bằng ánh mắt cưng chiều.

Trong bóng đêm.

Ninh Tri nhìn Lục Tuyệt. Cô hài lòng kéo đầu kia của chiếc cà vạt buộc quanh cổ tay anh: "Đi thôi."

Lục Tuyệt cong môi. Anh thầm thì hỏi cô: "Tri Tri muốn dẫn anh đi đâu?"

"Đến nhà em, ngủ với anh."

Cô muốn thu thập mặt trời nhỏ để giúp Lục Tuyệt khôi phục trí nhớ.

Lục Tuyệt sửng sốt. Anh nhìn vào đôi mắt đen đẫm hơi men của cô rồi bật cười, tiếng cười khàn khàn khiến lỗ tai người ta phải tê dại: "Được, cho em ngủ."

Công chúa Tri Tri bước trên ánh trăng, mang người bề tôi của cô trở về lâu đài.

—————————————————————

Tác giả có lời muốn nói: Sắp kết thúc rồi, cố gắng rải đường nhiều nhiều.

Sắp xếp dòng thời gian một chút thời gian không hề bị thụt lùi mà chỉ thay đổi ở một số thời điểm nhất định): Dòng thời gian ban đầu: Tri Tri quay lại để cứu Tiểu Tuyệt Tuyệt (bắt đầu viết nhật ký lúc đang học cấp hai) - Lục Tuyệt bị bắt cóc - Bệnh tình trở nặng – cưới Tri Tri - Dòng thời gian hiện tại Tri Tri nhận ông nội: Tri Tri lại đi cứu Tiểu Tuyệt Tuyệt (bắt đầu viết nhật ký lúc đang học cấp hai) – Lục Tuyệt bị bắt cóc, giải cứu thành công - Bệnh tình bình phục, ký ức bị xóa - Không cưới Tri Tri - Tri Tri nhận ông nội.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK