Cô nghe thấy bà cụ gọi mang thuốc, lập tức hiểu ra, thuốc ở trong túi áo khoác của bà.
Ninh Tri nhanh chóng chạy về phía cửa, tiêu hao một mặt trời nhỏ đổi lấy 1 phút chạm vào đồ vật.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang copy không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Ninh Tri lập tức duỗi tay vào trong túi áo khoác, ấy vậy mà bên trong trống rỗng, không có bất cứ vật gì.
Đôi mắt Ninh Tri ngập tràn sự hoảng hốt, sao lại trống không thế này?
Nghe tiếng bà ngoại Tống ngày càng lịm dần, Ninh Tri rất nhanh hiểu ra được vấn đề, Lục Thâm Viễn đã lấy thuốc đi.
Ninh Tri quay người, nhìn bà cụ Tống nằm nhoài xuống bàn trà, cô nói với Lục Tuyệt: “Lục Tuyệt, trông bà ngoại, chị sẽ quay lại ngay.”
Cô xuyên qua cửa phòng, chạy ra ngoài.
Trái tim Tống lão thái thái quặn đau, vầng trán già nua túa đầy mồ hôi, “Tiểu Tuyệt, thuốc…”
Lục Tuyệt chớp chớp mắt, cậu mù mờ nhìn Ninh Tri chạy ra bên ngoài cửa.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang copy không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Cậu quay đầu, nhìn bà ngoài gần như đổ rạp xuống bàn trà, trông bà đang rất khó chịu.
Lục Tuyệt thì thầm: “Bà ngoại.”
Tống lão thái thái nắm chặt lấy lồng ngực đang quặn đau, bà gần như không thốt nổi ra lời, “Thuốc...”
Lục Tuyệt nhanh chóng đứng dậy, đôi môi mấp máy, con mắt hoảng loạn nhìn bà ngoại, cậu không biết phải làm sao, “Bà, bà ngoại.”
Trong con mắt cậu hiện lên tia hoảng loạn, lo sợ hiếm thấy.
Cậu như đột nhiên nhận biết được tình trạng của bà ngoại rất không ổn, lo lắng nhìn bà ngoại Tống, cổ họng bật ra tiếng, “Bà ngoại.”
Ngón tay bà Tống chỉ về hướng giá treo quần áo, “Mau lấy thuốc, Tiểu Tuyệt”
Lục Tuyệt nhìn theo hướng chỉ tay.
Ở bên ngoài, Ninh Tri vội vã chạy, cô phải nhanh chóng tìm được Lục Thâm Viễn.
Cô chạy đến phía cầu thang trên hàng lang, vừa hay bắt gặp Lục Thâm Viễn vừa ra khỏi phòng, anh ta đang nói chuyện gì đó cùng người giúp việc.
Lục Thâm Viễn nhìn người giúp việc đang bê một khay đồ ngọt tinh xảo đi đến, liền nói: “Đây là mang cho ai thế?”
Người giúp việc đáp: “Thiếu gia Thâm Viễn, đây đều là những món ngọt mà Tống lão thái thái thích ăn.”
Trong mắt Lục Thâm Viễn xẹt tia sáng lạ, khuôn mặt lạnh lùng mỉm cười lễ độ, “Đưa cho tôi đi, vừa hay tôi đang định quay về phòng trà.”
Người giúp việc được coi trọng mà sợ hãi.
“Không sao đâu, tôi bê vào cũng được.” Lục Thâm Viễn duỗi tay nhận khay đồ ngọt.
“Làm phiền thiếu gia rồi ạ.”
Người giúp việc thấy tuy rằng Lục đại thiếu gia nhìn thì lạnh lùng nhưng lại rất lịch sự, lễ phép. Mỗi lần thiếu gia đến nhà họ Tống làm khách đều mỉm cười với mấy người giúp việc bọn họ, không hề có một chút làm giá của thiếu gia nhà giàu.
Người giúp việc đưa khay cho Lục Thâm Viễn.
Khoé miệng Lục Thâm Viễn khẽ nhếch, đột nhiên anh ta cảm giác có cái thì đó thọt vào túi áo mình.
Lục Thâm Viễn cúi đầu muốn nhìn xem thì bất chợt như có một sức mạnh to lớn đâm vào người anh ta, cả người đổ về phía cầu thang.
“Thiếu gia Thâm Viễn!” Người giúp việc không kịp vươn tay, cô chỉ nhìn thấy Lục Thâm Viễn vốn đang đứng yên đột ngột đổ về phía trước như bị ai đó đẩy mạnh một cái ngã xuống cầu thang.
Người giúp việc sợ đến mức hét toáng, đôi mắt trợn tròn.
Khay trên tay Lục Thâm Viễn bay ra ngoài, mấy món ngọt xinh xẻo vương đầy trên đất, tay anh ta bám lấy thanh vịn cầu thang nhưng không đấu lại được lực quán tính, cơ thể lăn vài vòng trên cầu thang.
Ninh Tri nhìn Lục Thâm Viễn đang lăn lộn trên cầu thang, cô đã lấy được thuốc, cầm chặt trong tay nhanh chóng chạy về phía phòng trà.
Giây phút xuyên qua cửa, lọ thuốc trên tay rơi xuống đất.
Một phút khi nãy Ninh Tri đổi đã hết, cô nhanh chóng tiêu hao 3 mặt trời nhỏ. Do quá gấp gáp, cô đã chọn ba phút hiện thân.
Ninh Tri ngẩn ra một lúc, mặc kệ nguy cơ bị phát hiện, cô liền nhặt lọ thuốc lên,
“Lục Tuyệt.”
Ninh Tri nhanh chóng tiến về phía Lục Tuyệt và bà ngoại Tống.
Cô trông thấy Lục Tuyệt cầm áo khoác của bà ngoại, đang vội vàng lật giở, hoảng loạn nói, “Không có, không thấy, không thấy đâu.”
Cậu vội đến mái tóc cũng rối cả lên, khuôn mặt vừa hoảng sợ vừa đáng thương.
Ninh Tri giơ lọ thuốc lên, “Ở chỗ chị.”
Cô nhanh chóng mở nắp, “Lục Tuyệt, giúp chị đỡ bà ngoại dậy.”
Sắc mặt bà Tống trắng bệch, Ninh Tri không chút nghi ngờ bà sẽ lại một lần nữa phát bệnh mà ra đi.
Lục Tuyệt ngoan ngoãn nghe theo sự chỉ đạo của Ninh Tri, cậu cẩn thận đỡ bà ngoại.
Ninh Tri đổ thuốc ra, đút cho bà cụ.
Bà cụ sắc mặt tái xanh, đến đôi môi cũng trắng bợt, đang dần mất đi ý thức.
“Bà ngoại mau nuốt thuốc.” Ninh Tri gấp gáp nói với bà cụ Tống.
Bà Tống vẫn giữ được một chút tỉnh táo, cổ họng trượt lên xuống nuốt viên thuốc.
Ninh Tri nhanh chóng rót chén nước ấm đút bà uống.
Tống lão thái thái theo bản năng nuốt xuống.
Nhìn bà cụ uống xong thuốc, Ninh Tri mới nhẹ nhàng thở ra.
“Lục Tuyệt, đưa điện thoại cho chị.”
Ninh Tri nhận lấy điện thoại của Lục Tuyệt, nhanh chóng gọi xe cấp cứu. Sau đó cô rút mấy tờ giấy từ hộp trên bàn trà lau mồ hôi cho bà cụ.
Những gì nên làm Ninh Tri đều đã làm xong, giờ chỉ đợi xe cấp cứu đến.
Cô và Lục Tuyệt sốt ruột ngồi một bên, thời thời khắc khắc chú ý đến tình huống của bà, chỉ sợ bà đột ngột ngưng tim.
Một lúc sau, sắc mặt bà cụ Tống dần tươi tắn hơn, lông mày nhíu chặt cũng nhè nhẹ buông ra, ý thức tỉnh táo được một chút.
Bà cụ mở mắt.
“Bà ngoại.” Ninh Tri vui mừng.
Ý thức bà vẫn hơi mơ hồ, trên ngực âm ỷ đau, bà thấy cháu ngoại Lục Tuyệt bên cạnh đang lo lắng nhìn mình.
Ở bên cạnh còn có một cô bé cực kỳ xinh xắn, khuôn mặt ngập tràn sự lo lắng nhìn bà.
“Bà ngoại, bà có đỡ hơn chút nào không?” Ninh Tri hỏi
Bà cụ Tống không có sức nói chuyện, chỉ chớp đôi mi rồi lại mở to mắt, cô bé vẫn còn ở đây.
“Xe cứu thương sắp đến rồi, bà cố nhịn thêm chút nữa.”
Bà cụ Tống nhè nhẹ gật đầu, sau đó, cô bé còn giúp bà lau mồ hôi.
“Lục Tuyệt, rót cho bà ngoại cốc nước ấm.” Ninh Tri nói với Lục Tuyệt.
Bà cụ Tống vẫn hơi choáng váng nhìn thấy cháu ngoại ngoan ngoãn của mình nghe lời đến bên bàn trà rót cốc nước rồi bưng lại đây.
Bà còn chưa hết kinh ngạc, cô bé đã nhận lấy ly nước đưa đến bên miệng bà.
Tống lão thái thái vô thức nhấp hai ngụm, cái đau đang giày vò lồng ngực lại nhẹ đi một chút.
Lúc này, cửa phòng bị gõ vang.
Ninh Tri ngoảnh đầu.
Ngay tại khoảnh khắc cánh cửa được mở ra, bà thấy cô bé biến mất.
Bà chưa kịp định hình, hai cô con gái đã chạy đến, “Mẹ.”
Mẹ Lục còn đang kinh hãi vì con trai lớn Lục Thâm Viễn đột ngột ngã cầu thang, đảo mắt, xe cứu thương đã đến cửa nhà, bà còn tưởng rằng con trai đã gọi xe.
Nhưng khi nhân viên cấp cứu hỏi bệnh nhân phát bệnh tim ở đâu, mẹ Lục hoang mang không kịp phản ứng, lẽ nào người xảy ra chuyện là mẹ bà?
Bà và em gái Tống Nhu vội vội vàng vàng dẫn nhân viên cứu hộ chạy lên phòng trà trên tầng 2, mở cửa phòng thấy mẹ không còn sức lực, sắc mặt trắng bệnh nằm trên sô pha, bọn họ làm sao mà không hiểu, mẹ phát bệnh rồi.
Nhân viên cấp cứu nhanh chóng nâng bà cụ dậy, đẩy lên xe cứu thương.
Bà cụ Tống nhẹ nhàng nhắm lại đôi mắt, chìm vào hôn mê.
Thời gian đã hết, Ninh Tri lại quay về trạng thái vô hình.
Cô nắm tay Lục Tuyệt, khẳng định nói: “Lần này bà ngoại chắc chắn sẽ không có chuyện gì.”
Sắc mặc Lục Tuyệt cũng trắng bệnh, nỗi niềm lo âu trong đôi mắt đen nhánh vẫn chưa lui đi, mái tóc rối bù, đôi môi mím chặt, dường như đang lo lắng cho bà ngoại.
Cậu không phải không hiểu, lúc Ninh Tri quay về phòng cô thấy cậu đang hoảng loạn tìm thuốc cho bà ngoại.
Chỉ là thuốc đã bị Lục Thâm Viễn lấy đi.
Ninh Tri biết trước khi thời gian được sửa lại cũng như thế này, Lục Thâm Viễn cầm thuốc đi, Lục Tuyệt hoảng loạn tìm nhưng không thấy dẫn đến việc bà ngoại bỏ lỡ thời gian cấp cứu tốt nhất mà qua đời.
Mọi người đều tưởng rằng lúc bà ngoại phát bệnh Lục Tuyệt cái gì cũng không làm, thờ ơ không tìm cứu viện dẫn đến bà ngoại bệnh nặng mà đi.
Mọi người đều trách móc tại sao cậu không cứu bà ngoại.
Ngay cả mẹ Lục cũng vì chuyện này mà trở nên xa cách, dù cho có tỉnh ngộ kịp thời nhưng trong lòng bà cũng từng trách móc Lục Tuyệt.
Ninh Tri nhìn chàng thiếu niên ngây ngô bên cạnh, cậu đã làm gì sai chứ?
Nếu muốn nói rõ về cái sai của cậu, chỉ có thể nói cậu sai ở chỗ không biết giải oan cho chính mình, sai ở chỗ không biết mở miệng tranh luận, phản bác.
Mọi người hướng ánh mắt trách móc về phía cậu, mắng nhiếc đổ mọi tội lỗi lên đầu cậu, cậu chỉ biết im lặng mà thừa nhận tất cả.
Cái đêm bà ngoại đi ấy, cậu như một con thú nhỏ bị thương, bị vứt bỏ chạy vào trong bóng tối đắm mình trong mưa, tự mình liếm láp vết thương.
Ninh Tri nhớ lại Lục Tuyệt trong đám tang bà ngoại đôi mắt phiếm hồng, cô liền xót xa.
May mắn, bây giờ mọi thứ đều khác rồi.
Mẹ Lục và Tống Nhu lo lắng đi theo xe cứu thương, phòng trà lại khôi phục sự yên tĩnh.
Ninh Tri vươn tay nhẹ nhàng xoa tóc Lục Tuyệt, vuốt lại mái tóc rối xù của cậu. Cô dịu dàng nói, “Bà ngoại sẽ khoẻ lại thôi.”
Lục Tuyệt nhìn cô, cậu nắm chặt tay Ninh Tri, lồng ngực trướng trướng như có thứ gì muốn tuôn ra, cảm giác rất kỳ lạ.
Cậu nhấp môi, giọng nói trầm thấp chứa đựng chút van nài, “Quỷ chị, quỷ chị…”
Sau khi bà cụ Tống được đưa đến viện, bệnh tình dần trở nên ổn định.
Khi bà hồi phục ý thức, mẹ Lục – Tống Nhã và em gái Tống Nhu mới hỏi bà đã có chuyện gì xảy ra.
“Lúc đưa mẹ đi viện mấy đứa có nhìn thấy một cô bé?” Bà cụ Tống hỏi bọn họ.
“Cô bé nào cơ?” Mẹ Lục và Tống Nhu hoang mang.
“Cô bé xinh xắn lắm, lúc mẹ phát bệnh, hình như là cô bé đã cứu mẹ.” Tống lão thái thái không quá chắc chắn, khi ấy ý thức bà mơ hồ, giống như đang nằm mơ.
“Mẹ, chắc mẹ gặp ảo giác rồi. Lúc bọn con vào phòng chỉ có Tiểu Tuyệt và mẹ, Tiểu Tuyệt hoảng sợ đến khuôn mặt trắng bệch.” Mẹ Lục nói.
Bà cụ Tống nhớ lại lúc mình đột nhiên phát bệnh, cháu ngoại cái gì cũng không biết, chắc chắn là bị doạ sợ rồi, “Tiểu Tuyệt gọi xe cứu thương à?”
Mẹ Lục gật đầu, “Chắc là vậy, số điện thoại gọi cấp cứu là số của Tiểu Tuyệt.”
Khuôn mặt của bà cụ Tống dần hiện lên ý cười, “Tiểu Tuyệt còn biết gọi điện thoại cấp cứu, có tiến bộ.”
Mẹ Lục nghĩ lại mà sợ.
Bà nghĩ nếu khi ấy mẹ bà phát bệnh chỉ có một mình Tiểu Tuyệt ở bên, nếu thằng bé cái gì cũng không làm, cái gì cũng không nghe, bà khó có thể tưởng tượng hậu quả sẽ thế nào.
“Bà ngoại, cơ thể của bà sao rồi?” Lúc này, Lục Thâm Viễn lê đôi chân bó thạch cao tiến vào, trên khuôn mặt đong đầy sự lo lắng.
Mẹ Lục quay đầu, “Cơ thể bà ngoại tốt hơn nhiều rồi, chân con sao rồi?”
Lục Thâm Viễn bước đến, “Bác sĩ nói ngã cũng khá nặng, cần nghỉ ngơi một tháng không được di chuyển.”
Mẹ Lục hoảng sợ, “Bác sĩ đã dặn dò không được đi lại sao con còn qua đây, mau mau ngồi xuống đừng để vết thương ở chân nặng thêm.”
“Không sao, sức khoẻ của bà ngoại quan trọng hơn, con phải nhìn thấy bà không sao thì mới yên tâm được.”’
Lục Thâm Viễn lê chân, nhịn đau bước đến bên giường bệnh bà cụ Tống, “Bà ngoại.”
“Chân của cháu bị làm sao?” Bà cụ Tống khuôn mặt không cảm xúc.
“Mẹ, Thâm Viễn không cẩn thận ngã cầu thang gãy chân.” Mẹ Lục thở dài, không ngờ trong một ngày lại xảy ra nhiều chuyện như vậy, mẹ thì nhập viện, con trai cả cũng bị thương vào viện.
Ánh mắt bà cụ Tống nhìn Lục Thâm Viễn mang theo chút nghi ngờ.
Bà nhớ lại lúc mình phát bệnh, trong tiềm thức của bà, Tiểu Tuyệt giúp bà tìm thuốc nhưng không tìm được, thuốc không có trong túi áo.
Áo khoác của bà chỉ có cháu trai lớn này chạm vào, nếu như thuốc biến mất, chỉ có khả năng bị Lục Thâm Viễn cầm đi.
Nhưng về sau làm sao lại có thuốc để uống nhỉ?
Tống lão thái thái nghĩ đi nghĩ lại, bà nghĩ chắc là bản thân tự tưởng tượng nên, không hề có chuyện Tiểu Tuyệt không tìm được thuốc, Tiểu Tuyệt đã tìm ra và đút bà uống.
Đôi mắt Lục Thâm Viễn mang theo quan tâm cùng lo lắng đáp lại ánh mắt của bà cụ, “May mắn em trai còn biết gọi xe cấp cứu, bà ngoại được cứu rồi.”
Lục Thâm Viễn tiếp tục nói, “Bà ngoại, em trai rất quan tâm bà.”
Nét mặt bà cụ Tống giãn ra một chút, bà gật đầu, “Tiểu Tuyệt là đứa bé ngoan.”
Ban đêm, mẹ Lục quay về nhà họ Tống.
Ninh Tri nghe bà gọi điện cho bố Lục liền biết bà ngoại đã không còn gì đáng ngại, còn Lục Thâm Viễn chỉ ngã gãy một chân phải nằm viện.
Ninh Tri thấy đáng lắm, cô không ngờ anh ta máu lạnh đến mức lấy cả thuốc của bà cụ đi.
Nếu không phải do anh ta, bà ngoại vốn dĩ không chết, Lục Tuyệt cũng sẽ không bị mọi người chỉ trích, oán trách. Thậm chí, mẹ Lục còn suýt chút nữa vì vậy mà trở nên xa cách với con trai.
Tâm tư của Lục Thâm Viễn quá kín đáo, thận trọng.
Mỗi một lần anh ta đều lặng im không tiếng động, không dễ dàng ra tay nhưng mỗi một kích đều chí mạng.
Lục Thâm Viễn như một con rắn độc chốn âm u, âm hiểm, xuất quỷ nhập thần, xảo quyệt không lưu lại vết tích, không có nhược điểm khiến người ta khó nắm bắt.
Ninh Tri quay về phòng Lục Tuyệt, nhà họ Tống sắp xếp cho cậu một căn phòng siêu cấp rộng rãi, còn có ban công riêng.
Lục Tuyệt yên tĩnh ngồi một chỗ, Ninh Tri tiến đến cậu mới ngẩng đầu lên nhìn cô.
Lục Tuyệt bây giờ có tiến bộ, ít nhất khi cô xuất hiện, cậu đã có phản ứng, biết đáp lại chứ không như trước kia cho cô ăn bơ đến no bụng.
Ninh Tri nói với cậu, “Bà ngoại không sao rồi.”
Lục Tuyệt chớp mắt, trong đôi mắt đong đầy hình bóng cô, cậu biết, quỷ chị đã cứu bà ngoại.
Tay cậu lướt trên làn váy của Ninh Tri, ngón tay gập lại, giống hệt như lúc nhỏ tiểu Lục Tuyệt bám chặt váy quỷ chị không cho cô rời đi.
Cậu không nỡ chớp mắt, khao khát nhìn cô, mỗi một lần gặp mặt cậu đều phải đợi lâu ơi là lâu.
Ánh mắt Ninh Tri lướt qua hàng lông mày của cậu, dừng trên ngón tay trắng nón của cậu, chàng trai đang nắm chặt váy của cô.
Tim cô nàng lại mềm nhũn rồi.
Cậu biết cô phải rời đi.
Ninh Tri cúi đầu, tiến về phía cậu, đôi môi nhẹ nhàng đặt lên gò má Lục Tuyệt, rồi lại đến khoé môi.
Chàng thiếu niên kinh ngạc mở to mắt, bên trong lấp lánh ánh sáng, “Quỷ chị.”
Thơm thơm ngọt ngọt lại mềm mại, đôi môi Lục Tuyệt ngứa ơi là ngứa.
Cậu muốn từ từ cảm nhận, ấy vậy mà trong chốc lát hương thơm biết mất rồi, sự động chạm dịu dàng ấy cũng đi theo.
Lục Tuyệt cụp mắt.
Mỗi lần quỷ chị xuất hiện đều giống như tia sáng vậy, chói rọi lại ngắn ngủi.