Ninh Tri sẽ rất vui nếu nhìn thấy tám mặt trời nhỏ xuất hiện trên đầu Lục Tuyệt. Nhưng bây giờ, đột nhiên đối mặt với tám đám mây đen nhỏ có tia chớp trên đầu anh, cô có chút không biết làm sao.
Anh rất tức giận sao?
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang copy không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
“Chị Tri Tri, chị có muốn ăn cá không?” Ninh Khải ở bên cạnh hỏi: “Cá ở đây đều rất ngon, chị ăn thử xem.”
Giây tiếp theo, Ninh Tri nhìn thấy mây đen nhỏ thứ chín có tia chớp xuất hiện trong khung.
“Chị Tri Tri, còn có tôm, chị có thể ăn không?” Ninh Khải nhiệt tình đến mức giống như con chó thè lưỡi ra li/ếm láp: “Nếu chị thấy phiền phức, tôi có thể giúp chị bóc vỏ.”
Ninh Tri nhìn thấy đám mây đen nhỏ thứ mười có tia chớp xuất hiện trong khung của Lục Tuyệt, cô sợ tới mức vội nói với Ninh Khải bên cạnh: “Không cần hỏi tôi, anh tự quyết định đi.”
Ninh Khải nói một câu, Lục Tuyệt lập tức nổi lên một đám mây đen nhỏ, hiển nhiên là vì Ninh Khải mà tức giận.
“Chị Tri Tri, tôi...”
“Câm miệng đừng nói chuyện.” Ninh Tri nhanh chóng ngắt lời anh ta.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang copy không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Ninh Khải nhún vai, im lặng.
Ninh Tri nhìn Lục Tuyệt có mười đám mây đen nhỏ có tia chớp trên màn hình điện thoại, cô đột nhiên có một ý nghĩ khó tin, Lục Tuyệt sẽ không ghen đúng không?
Nhưng, anh biết ghen là gì sao?
Cô cầm điện thoại đứng dậy: “Anh gọi đồ ăn trước đi, tôi đi ra ngoài.”
Do có anh em Ninh Hiểu Manh, trò chuyện bất tiện, vì vậy cô không còn cách nào khác là đi ra ngoài hành lang.
Ninh Tri đi tới một cây xanh ở cuối hành lang, cô tiếp tục gọi video với Lục Tuyệt, cô giải thích: “Người vừa rồi là người thân của ông nội tôi.”
Lục Tuyệt cụp mắt xuống, mím môi mỏng đã mất đi màu sắc, tóc mái trên trán vểnh lên, ngây ngốc lại đáng thương, không trả lời.
Mười đám mây đen nhỏ trên đầu anh được tích điện xếp ngay ngắn.
Ninh Tri nhịn không được muốn xuyên qua màn hình, chạy tới vuốt ve cho anh, cô cong môi cười: “Tôi không thích người đó.”
Lục Tuyệt ngước nhìn cô.
Ninh Tri nói với anh ta: “Tôi chỉ thích Tiểu Tuyệt Tuyệt.”
Đôi mắt đẹp láy của Lục Tuyệt sáng lên, lông mi dài run rẩy, có chút ủy khuất, có chút than thở: “Anh ta gọi là chị.”
Anh nghe thấy người đàn ông gọi cô là chị.
Quỷ chị, là của anh.
Ninh Tri kinh ngạc, đây là lần đầu tiên cô phát hiện ra rằng Lục Tuyệt cũng có tính chiếm hữu, anh không vui vì người khác cũng gọi cô là chị.
Ninh Tri cố gắng dỗ dành anh: “Anh ấy và anh gọi khác nhau. Anh ấy gọi tôi là tôn trọng, quỷ chị chỉ thuộc về anh, chỉ anh mới có thể gọi.”
Lục Tuyệt chớp mắt, anh hiểu Ninh Tri nói gì: “Của tôi.”
“Đúng, chỉ có anh mới có thể gọi.”
Trong nháy mắt, Ninh Tri nhìn những đám mây đen nhỏ lóe lên trên đầu Lục Tuyệt, lần lượt biến mất từng cái một.
Trong vòng chưa đầy vài giây, mười đám mây đen nhỏ đã biến mất.
Ninh Tri nhìn Lục Tuyệt trên màn hình, đôi mắt đen lặng lẽ nhìn cô, khóe miệng khẽ cong lên.
Người đàn ông này thật dễ dụ, sao anh có thể đáng yêu như vậy.
Sau khi tắt video, Ninh Tri quay lại phòng, chỉ thấy hai anh em đang tò mò nhìn cô.
Ninh Hiểu Manh không nhịn được nói: “Chị Tri Tri, vừa rồi có phải là bạn trai của chị không? Anh trai em thiếu một dây thần kinh thiếu chút nữa không biết né tránh, bạn trai chị có tức giận không?”
Ninh Khải trừng mắt nhìn em gái, vừa rồi anh ta không làm gì, người đàn ông nào nhỏ mọn như vậy.
“Không phải bạn trai.” Ninh Tri ngồi trở lại chỗ của mình: “Là chồng tôi.”
Ninh Hiểu Manh hít sâu một hơi: “Chị... Chị kết hôn sớm?”
Điều này thật khó tin làm sao.
Ninh Tri nở nụ cười: “Cho dù anh ấy tức giận, cũng rất dễ dỗ dành.”
Một người đàn ông dễ dỗ dành chỉ bằng một câu nói, có thể tìm ở đâu?
Trước khi trời tối, Ninh Khải đưa Ninh Tri trở lại nhà họ Ninh.
“Chị Tri Tri, chúng em đây.” Anh ta vội vàng đi mở cửa.
“Cảm ơn.” Ninh Tri xuống xe: “Lần sau có thời gian chúng ta sẽ nói chuyện.”
“Được rồi.” Ninh Khải nhanh chóng đáp lại: “Chị Tri Tri nếu chị cần gì, cứ liên hệ với tôi.”
Ninh Khải nhìn thấy Ninh Tri đi vào trong nhà rồi mới lên xe.
Ninh Hiểu Manh ngồi ở ghế sau nói: “Hàng giả khác với hàng thật. Cách nói chuyện và khí chất của chị Tri Tri tốt hơn nhiều so với hàng giả mà em nhìn thấy ngày hôm đó.”
Trên mặt Ninh Khải lộ ra hai má lúm đồng tiền nhỏ, trông có vẻ ngây thơ chất phác, vô hại: “Em không nhận ra rằng sau bữa ăn, cô đã tìm ra điểm mấu chốt của chúng ta và một số họ hàng khác? Mà chuyện của cô ấy, không tiết lộ chút nào.”
Ninh Hiểu Manh mở to mắt, trợn tròn mắt: “Đúng vậy, tất cả những câu hỏi em đưa ra dường như đều bị bỏ qua.”
Ninh Khải yên lặng liếc nhìn em gái mình qua kính chiếu hậu: “Em cho rằng cô ấy thực sự rảnh rỗi như vậy, muốn ra ngoài chơi sao?”
Ninh Hiểu Manh trợn tròn mắt, cô ta thật sự nghĩ như vậy.
“Chúng ta muốn nói dối cô ấy, nhưng chúng ta lại bị cô ấy hỏi lại, dặn dò cái gì. Sau này đừng nghĩ đến việc giở trò trước mặt Ninh Tri.”
Ninh Hiểu Manh vặn lại anh ta: “Anh thông minh như vậy, còn không phải chị Tri Tri khách sáo sao?”
Ninh Khải đạp ga, lười tranh cãi với em gái.
Trở lại nhà họ Ninh, ông Ninh đã nghỉ ngơi rồi, đang ngồi trong phòng khách uống trà, hình như đang đợi Ninh Tri trở lại.
“Đã về? Ông nghe quản gia nói cháu đi chơi với đứa bé Hiểu Manh kia?” Ông Ninh nhìn thấy cháu gái, biểu cảm trên mặt vô thức trầm xuống.
“Đúng vậy, cháu mới đến Nam Thành, nên chỉ ra ngoài đi dạo một chút.” Ninh Tri bước tới.
“Đứa bé Hiểu Manh kia đôi khi nói thẳng, nóng tính hơn, nhưng nó không có tâm nhãn gì, có thể ở chung.” Ông cụ nói.
Ninh Tri mỉm cười gật đầu: “Cháu nghe ông nội.”
“Ông đã kêu mọi người bắt đầu chuẩn bị cho yến tiệc rồi. Vài ngày nữa, ông sẽ chính thức công bố thân phận của cháu với mọi người.” Ông Ninh thở dài: “Nhà chúng ta chỉ có một đứa con trai, sau này, bất kể thế nào, ông nội sẽ hỗ trợ cháu.”
Không thể hiểu được, mũi Ninh Tri có chút chua xót: “Cám ơn ông nội.”
Đến tối, sau khi ăn cơm với ông nội Ninh Tri mới trở về phòng.
Cô tắm xong sớm, thay quần áo rồi nằm xuống giường.
Lần này, thay vì chọn một chiếc váy xinh xắn, Ninh Tri chọn trang phục giản dị, tiện dụng cùng một đôi giày thể thao màu trắng.
Khi đã sẵn sàng, cô gọi Bá Vương lên: “Lúc này cần 100 mặt trời nhỏ, phải không?”
Đã mấy ngày Bá Vương không thấy chủ nhân đổi mặt trời nhỏ, bây giờ bị gọi lên, trong lòng có chút hưng phấn: “Vâng, chủ nhân.”
Ninh Tri đếm số mặt trời nhỏ trong kho nhỏ của cô, bây giờ chỉ có 134 mặt trời nhỏ, cô hối hận vì lúc trước đã không hôn Lục Tuyệt nhiều một chút.
Ninh Tri đưa 100 mặt trời nhỏ cho Bá Vương.
Ninh Tri nhắm mắt lại chờ xuyên về.
Bá Vương đột nhiên “ồ” một tiếng, “Tại sao thời gian lại rối loạn? Không...”
Ninh Tri định hỏi Bá Vương thời gian rối loạn là gì, nhưng cô còn chưa kịp mở miệng, xung quanh cô đã thay đổi.
Trời tối, mưa to.
Ninh Tri nhìn bốn phía, qua màn mưa, cô phát hiện mình đang đứng trong hoa viên của nhà họ Lục.
Mưa xuyên qua cô rơi xuống mặt đất, Ninh Tri đứng dưới mưa to, trên người cô vẫn không có dính giọt nước.
Trời mưa không cần ô cũng có thể giữ cho cơ thể khô ráo, Ninh Tri nghĩ rằng điều đó khá thú vị, cô bước vào nhà.
Đèn trong biệt thự sáng choang, nhưng áp suất không khí rất thấp.
Ninh Tri không thấy mẹ Lục, thường thích uống trà và xem phim truyền hình trong phòng khách, cũng không thấy ba Lục và quản gia, phòng khách rộng lớn rất yên tĩnh, chỉ có hai người giúp việc canh giữ.
Bọn họ đều ở trong phòng? Hai đi ra ngoài rồi?
Ninh Tri liếc nhìn đồng hồ trên tường, bây giờ là tám giờ tối, Lục Tuyệt có lẽ đang tắm.
Cô bước lên tầng, đến cửa phòng, trực tiếp đi vào qua cửa.
Không có bóng dáng của Lục Tuyệt trong phòng.
Ninh Tri nhíu mày, sao Lục Tuyệt không có ở đây? Anh đi cùng mẹ Lục ra ngoài?
Cửa kính ngoài ban công không đóng, gió lớn mưa to cuốn vào phòng làm ướt tấm bình phong bên cạnh.
Bên tai Ninh Tri đều là tiếng mưa.
Cô nhìn xung quanh, ngay cả tủ quần áo, cô cũng chui vào xem, Lục Tuyệt quả thực không có ở đây.
Ninh Tri đành phải đi xuống tầng.
“Cô nói, lần này xảy ra chuyện như vậy, phu nhân chẳng phải sẽ hận thiếu gia đến chết đi?”
“Người bình thường, tình huống của tiểu thiếu gia như vậy, rất khó tiếp nhận, phu nhân yêu tiểu thiếu gia nhiều năm như vậy, đã rất tốt rồi. Bây giờ xảy ra chuyện như thế này, trong lòng luôn khó chịu.”
“Cô nói, lão phu nhân phát bệnh ngay trước mặt tiểu thiếu gia, cậu ấy có thể làm ngơ không thấy. Nếu không phải cậu ấy bị bệnh, tôi cảm thấy ớn lạnh.”
“Tiểu thiếu gia cũng rất vô tội. Bệnh tình của cậu ấy là vậy. Giống như đang sống trong thế giới của chính mình. Nếu cô đánh cậu ấy, mắng cậu ấy, cậu ấy sẽ không đáp lại cô.”
...
Ninh Tri vừa mới bước vào phòng khách, nghe được lời của hai người giúp việc thì sửng sốt.
Theo lời của họ, bà ngoại của Lục Tuyệt đã qua đời vì phát bệnh?
Tại sao có thể như vậy?
Ninh Tri hoàn toàn sửng sốt, cô nghĩ rằng mình xuyên về thể cứu bà ngoại của Lục Tuyệt, thay đổi chuyện này.
Ninh Tri khó có thể chấp nhận, thời gian cô xuyên lại hóa ra là sau khi bà ngoại phát bệnh.
“Bây giờ là tám giờ, thiếu gia vẫn chưa xuống ăn tối.” Một người giúp việc nói.
“Quản gia trước khi đi đã dặn dò. Phải chăm sóc tốt cho tiểu thiếu gia, cô nhanh mang bữa tối lên tầng đi.”
“Bây giờ đồ ăn đã nguội, tôi đi hâm nóng trước.”
Nói xong, người giúp việc bưng thức ăn đã nguội ở bên kia đi vào bếp.
Ninh Tri tỉnh táo lại, bọn họ nói Lục Tuyệt ở trên tầng? Nhưng cô vừa tìm một lần, Lục Tuyệt không có ở trong phòng.
Ánh mắt Ninh Tri tối sầm lại, cô lên tầng tìm Lục Tuyệt lần nữa.
Một lúc lâu, Ninh Tri vẫn không thấy bóng dáng của Lục Tuyệt đâu. Cô có chút sốt ruột, Lục Tuyệt hiển nhiên vẫn còn ở nhà họ Lục.
Đột nhiên, Ninh Tri nhớ tới những gì mẹ Lục đã nói cho cô biết, vào ngày bà ngoại mất, Lục Tuyệt đã bỏ trốn khỏi nhà, một lúc lâu, người giúp việc mới tìm thấy anh ở góc sân sau.
Ninh Tri lập tức xoay người chạy xuống tầng, cô lao vào cơn mưa lớn rồi chạy ra sân sau.
Màn đêm dày đặc, kèm theo mưa to khiến người ta gần như không thể nhìn thấy con đường phía trước.
Đèn sân sau bị hỏng, còn chưa được sửa chữa, xung quanh tối đen như mực, chỉ còn tiếng mưa ồn ào.
Mọi thứ trước mắt đều bị mưa làm mờ đi.
Sân sau đầy lá khô rơi xuống, Ninh Tri bôi đen, giẫm mưa, đi tới hòn non bộ ở sân sau.
“Lục Tuyệt.” Giọng cô chìm trong tiếng mưa rơi.
Ninh Tri gọi một lần nữa, nhưng vẫn không được đáp lại.
Cô tiếp tục đi vào bóng tối.
Đi dạo quanh hòn non bộ, Ninh Tri nhìn thấy một bóng người gầy gò đang ngồi chồm hổm trong góc, cúi đầu xuống.
“Lục Tuyệt.”