Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Ninh Tri luôn cho rằng Tiểu Lục Tuyệt thiếu thốn tình cảm, cho dù có nhớ tới cô thì vẫn chỉ là ấn tượng nhẹ mà thôi.

Mà bây giờ, cô chợt nhận ra rằng cậu không chỉ nhớ đến cô, mà còn rất mong được gặp lại cô.

Ninh Tri cảm thấy chóp tim dường như bị bàn tay nhỏ béo chọc nhẹ vào hết lần này đến lần khác, ah, Tiểu Lục Tuyệt sao lại đáng yêu như vậy.

Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang copy không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.

Nhìn thiếu niên đang ngồi xổm dưới chân cô, Ninh Tri nhịn không được đưa tay sờ sờ đầu của cậu, tóc mỏng mềm mại nhu nhuận dính vào trán của cậu.

“Xin lỗi chị đến muộn.” 

Cô không biết rằng cậu sẽ đợi cô.

Lục Tuyệt không trả lời, lần đầu tiên cậu chủ động vươn tay nắm lấy cổ tay Ninh Tri, khàn giọng nói: “Tha thứ chị.”

Hai bàn tay mập mạp từng có thịt giờ thành ngón tay thấy rõ xương, ngón tay thon dài rắn chắc, Ninh Tri để cho cậu nắm, cô cười híp mắt: “Dễ dàng tha thứ cho chị như vậy?”

Lục Tuyệt rũ mắt xuống, không đáp lại.

Bây giờ có nắng gắt thì cô cũng không sợ, nhưng Lục Tuyệt thì không, ở nhiệt độ cao như vậy rất dễ bị cảm nắng.

Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang copy không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.

Ninh Tri kéo Lục Tuyệt rời đi: “Chị đưa em về nhà họ Lục.”

Lúc này, nhà họ Lục đang lâm vào hỗn loạn.

Mẹ Lục biết Lục Tuyệt bị lạc thì suýt ngất xỉu, ba Lục phái rất nhiều người đi tìm Lục Tuyệt, sắc mặt cũng rất khó coi.

“Tiên sinh, camera giám sát thu lại được thiếu gia đã lên xe buýt. Chúng tôi cũng đã kiểm tra video của xe buýt và tìm kiếm khu vực xung quanh nơi thiếu gia xuống.”

“Các người phải tìm thấy Tiểu Tuyệt càng sớm càng tốt.” Hai mắt mẹ Lục đỏ hoe, khóe mắt sưng lên, rõ ràng đã khóc rất lâu.

Chỉ cần nghĩ đến Lục Tuyệt ở bên ngoài một mình, mẹ Lục luôn thấy bất an.

Bên cạnh, Lục Thâm Viễn mặc quần áo chỉnh tề trấn an: “Em trai nhất định sẽ không sao.”

Mẹ Lục lau nước mắt trên khóe mắt: “Tiểu Tuyệt không biết tránh xe trên đường. Tôi không thể tưởng tượng nếu nó chạy trên đường, nó không thích nói chuyện, nó sẽ không hỏi người khác đường đi và xin giúp đỡ...”

Mẹ Lục càng nghĩ càng sợ hãi.

“Em trai rất thông minh. Vui chơi bên ngoài chán rồi, nhất định sẽ về nhà.” Lục Thâm Viễn bảo người giúp việc pha một tách trà sâm cho mẹ Lục để an thần, sau đó cậu ta ngồi yên lặng không gây chuyện.

Trái tim mẹ Lục siết chặt lại, nghĩ đến đứa con trai út của mình có thể bị thương hoặc gặp phải kẻ xấu, khóe mắt bà lại ươn ướt.

Ba Lục tuấn nhã sắc mặt nghiêm nghị, trong mắt hiện lên vẻ đau khổ: “Bà yên tâm, tôi nhất định sẽ đưa con trai về. Trưa nay bà ăn gì tôi cho nhà bếp nấu món gì đó cho bà.”

“Tôi ăn không vào.” Trong giọng mẹ Lục còn tiếng nức nở: “Tiểu Tuyệt chắc cũng chưa ăn gì. Nếu đói thì phải làm sao? Cũng không biết nó có đem tiền không nữa.”

Ba Lục cũng lo lắng cho con trai, mặt mày trùng xuống khi nghe vợ nói.

“Em trai sẽ không sao đâu.” Giọng điệu của Lục Thâm Viễn chắc chắn, như muốn trấn an ba mẹ, cũng như muốn trấn an chính mình.

“Đúng vậy, Tiểu Tuyệt nhất định không xảy ra chuyện gì.” Bình thường mẹ Lục không tin vào ma quỷ, nhưng giờ nội tâm bà không thể không cầu xin Chúa phù hộ con trai mình về nhà an toàn.

Vừa rồi Ninh Tri đã tiêu tốn mười mặt trời nhỏ làm thí nghiệm, bây giờ cô chỉ còn lại năm mặt trời nhỏ, vì vậy cô không thể lãng phí thêm nữa.

Bây giờ cô và Lục Tuyệt đang cách biệt thự của nhà họ Lục hơn chục trạm xe buýt, cũng không biết làm cách nào mà Lục Tuyệt đến được đây.

Cô bắt taxi cho Lục Tuyệt, bảo cậu nói cho người lái xe biết địa chỉ.

Xe dừng ở cửa nhà họ Lục, Lục Tuyệt vừa xuống xe, vẻ mặt bảo vệ hưng phấn, nhanh chóng báo cho quản gia biết nhị thiếu gia đã trở về.

Nhìn mẹ Lục chạy tới, mắt đỏ hoe muốn ôm lấy Lục Tuyệt, Ninh Tri mới chợt nhớ ra mẹ Lục đã từng nói với cô rằng Lục Tuyệt bị lạc đường, bà lo lắng cả đêm không biết đã xảy ra chuyện gì, cuối cùng tìm thấy anh ở bệnh viện.

Lục Tuyệt bị lạc do bị ô tô đụng trúng, chủ xe hoảng sợ nên lập tức đưa Lục Tuyệt đến bệnh viện, may mắn là Lục Tuyệt chỉ bị trầy xước ở tay, không nghiêm trọng lắm.

Khi mẹ Lục nhắc đến chuyện này, bà vẫn sợ như cũ.

Cho nên, lần này, cô đã tìm thấy Lục Tuyệt bị lạc.

Ninh Tri không dám tưởng tượng, Lục Tuyệt từng đi lạc cả đêm, trên đường cậu đã phải trải qua những gì.

“Tiểu Tuyệt, con đã đi đâu vậy? Mẹ rất lo lắng cho con.” Mẹ Lục không quan tâm đến sự phản kháng của Lục Tuyệt, bà ôm lấy cậu, nước mắt chảy dài, cuối cùng trái tim cũng lắng xuống.

“Mẹ bị con làm cho sợ chết khiếp.” Mẹ Lục ôm chặt lấy đứa con trai gầy yếu của mình, sợ cậu lại mất đi.

Lục Tuyệt mím môi, lông mày nhíu chặt, bắt đầu vùng vẫy trong vòng tay của mẹ Lục, không muốn bị ôm.

Mẹ Lục thở phào nhẹ nhõm: “Tiểu Tuyệt, sau này con đừng chạy lung tung nữa.”

Khi bà buông cậu ra, Lục Tuyệt mới ngừng vùng vẫy.

Vẻ mặt của ba Lục không kích động như mẹ Lục, nhưng có một tia ẩm ướt trong mắt ông.

Bên cạnh, Lục Thâm Viễn mặc áo sơ mi trắng, nở nụ cười ấm áp: “Em trai, em bình an trở về rồi, tốt quá, ba mẹ rất lo lắng cho em.”

Lục Tuyệt không trả lời.

Mẹ Lục cẩn thận nhìn con trai, thấy cậu không bị thương, mới nói: “Được rồi, chúng ta đừng đứng ở cửa nữa, mau vào thôi.”

Ninh Tri đi theo sau họ.

Lục Tuyệt đi trước đột nhiên quay đầu lại liếc cô một cái.

Khóe miệng Ninh Tri nhếch lên, cô bước nhanh hơn.

Tiểu Tuyệt Tuyệt bắt đầu chú ý đến cô!

Trong phòng ăn, mẹ Lục bận rộn vây quanh Lục Tuyệt, đến lúc cậu ăn cơm xong bà mới cho cậu về phòng nghỉ ngơi.

Ninh Tri đi theo cậu lên tầng.

Lúc này, Lục Thâm Viễn xuất hiện trên hành lang.

“Làm sao về được?” Lục Thâm Viễn đứng ở trước mặt Lục Tuyệt hỏi.

Lục Tuyệt không trả lời, cậu trở nên mắt điếc tai ngơ trước lời nói của Lục Thâm Viễn.

Lục Thâm Viễn thở dài: “Ba mẹ rất lo lắng cho em.”

Bên cạnh, Ninh Tri nhíu mày.

Giọng nói Lục Thâm Viễn có chút trầm thấp: “Không ngờ cậu lại về sớm như vậy, sao cậu lại trở về?”

Nghe thấy lời nói của Lục Thâm Viễn, Ninh Tri kinh ngạc.

Mặc dù cô biết rằng cậu ta đã bắt nạt Lục Tuyệt khi còn nhỏ, còn đùa nghịch chơi xấu, nhưng cô luôn cho rằng cậu ta vẫn còn trẻ con, không hiểu chuyện. Bây giờ nghe thấy lời của Lục Thâm Viễn, cô phải nhìn kỹ lại cậu ta.

“Nhà họ Lục không cần kẻ ngốc.” Lục Thâm Viễn nói tiếp: “Cậu không nên trở về.”

Ninh Tri cho rằng mình nghe nhầm, Lục Thâm Viễn đang cố ý coi thường Lục Tuyệt, cậu ta sao có thể hư hỏng như vậy!

Lục Thâm Viễn không hy vọng Lục Tuyệt sẽ đáp lại cậu ta, cậu ta mỉm cười đi qua Lục Tuyệt.

Ninh Tri nhìn Lục Tuyệt trầm mặc, sau đó nhìn nụ cười tự mãn trên mặt Lục Thâm Viễn, cô tức giận.

Nghĩ đến điều gì đó, Ninh Tri mỉm cười dịu dàng ghé vào tai Lục Tuyệt: “Tiểu Tuyệt, chị giúp em dạy cho cậu ta một bài học.” Nói xong, Ninh Tri lập tức đuổi theo.

Cô chọn cách tiêu tốn một mặt trời nhỏ để chạm vào đồ thật.

Trên hành lang, Lục Thâm Viễn đột nhiên dường như vấp phải cái gì đó, lao về phía trước nặng nề ngã xuống đất.

Lục Thâm Viễn ngã mạnh, mũi đập xuống đất, đồng thời chảy máu mũi.

“Đại thiếu gia, cậu chảy máu mũi rồi.” Người giúp việc đi ngang qua tình cờ thấy Lục Thâm Viễn ngã xuống đất, người giúp việc vội vàng tiến lên đỡ cậu ta dậy.

Lục Thâm Viễn không cần ai giúp đỡ, che mũi nhìn về phía sau, nhưng trên mặt đất không có gì.

Lục Thâm Viễn nhíu mày, cậu ta rõ ràng cảm giác được vừa rồi có cái gì ngáng chân mình.

Chẳng lẽ là cậu ta ảo giác?

Nhìn thấy bộ dạng chật vật của Lục Thâm Viễn, Ninh Tri cười như một con hồ ly nhỏ, cô lại cảm thấy mặt trời nhỏ thật sự rất hữu dụng.

Khi trở lại phòng, Lục Tuyệt đang yên lặng ngồi bên cạnh giường.

Ninh Tri bước tới, cô nói với cậu: “Tiểu Tuyệt, vừa rồi chị đã giúp em dạy cho Lục Thâm Viễn một bài học, khiến cậu ta đau khổ một chút.”

Lục Tuyệt ngước mắt lên nhìn cô, một lúc sau mới nói: “Biến mất chị.”

Chị sẽ biến mất?

Ninh Tri có chút kinh ngạc: “Sao em lại thông minh như vậy, biết chị sắp rời đi.”

Lần này, thời gian cô và Tiểu Lục Tuyệt gặp mặt rất ngắn.

Lục Tuyệt yên lặng nhìn cô: “Đừng rời đi.”

“Chuyện này không nằm trong tầm kiểm soát của chị.” Ninh Tri cố ý trêu chọc cậu: “Tiểu Tuyệt Tuyệt, em không nỡ rời xa chị sao?”

Lông mi dài của Lục Tuyệt khẽ run lên, trầm giọng đáp: “Ừ.”

Cậu đứng dậy, đi đến tủ, mở chiếc tủ nhỏ ở trên cùng và lấy một dải dây ruy băng bằng lụa rực rỡ ra.

Lục Tuyệt đi tới.

“Em cầm dây ruy băng lụa làm gì vậy?” Ninh Tri có chút không hiểu cho lắm.

Lục Tuyệt ngồi xuống cạnh Ninh Tri: “Trói chị, không đi.”

Cậu để một chân của mình gần vào chân của Ninh Tri, sau đó cậu cúi xuống dùng dây ruy băng lụa buộc chân của chính mình vào mắt cá chân của Ninh Tri.

Ninh Tri dở khóc dở cười, cô chợt nhớ ra trước đây Tiểu Lục Tuyệt từng kéo váy không cho cô rời đi, nhưng bây giờ, khi lớn lên, cậu còn học cách buộc cô lại.

Tuy nhiên, Lục Tuyệt sớm phát hiện ra rằng dải ruy băng xuyên qua chân của Ninh Tri, không thể trói cô lại được.

Cậu chớp mắt, mím môi, ngây người nhìn Ninh Tri, như muốn hỏi tại sao dải băng lại xuyên qua cô.

Để thỏa mãn cậu, Ninh Tri lại tiêu tốn thêm một mặt trời để cô có thể chạm vào đồ thật: “Em thử lại lần nữa đi.”

Lục Tuyệt phát hiện dải ruy băng lụa có thể trói chặt Ninh Tri.

Mắt cá chân của cô mảnh mai, động tác của Lục Tuyệt vụng về, quấn vài vòng, rồi buộc nó vào chân cậu.

Ninh Tri nhìn cậu cố ý trói chặt lại, cô không khỏi nở nụ cười.

Trong mắt Lục Tuyệt cũng hiện lên ý cười, nhẹ nhàng, giống như khảm những ngôi sao nhỏ vào.

Lần này, Ninh Tri biết lấy tay che mắt Lục Tuyệt cũng vô dụng.

Cô vươn tay bóp mặt cậu: “Chị đi đây.”

Lục Tuyệt chớp mắt, khuôn mặt xinh đẹp của cô gái mờ đi từng chút một trước mắt cậu  rồi biến mất.

Nút thắt được nới lỏng, những dải ruy băng sặc sỡ quấn quanh chân cậu, những ngôi sao trong mắt Tiểu Lục Tuyệt đều tan vỡ.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK