Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Ninh Tri nhớ lại hiện trường vụ cháy khách sạn, cả hai chân của cậu bé đều khỏe mạnh, lúc chạy trốn cũng không có gì bất thường.

Nhưng bây giờ, cô nhìn người đàn ông phía nửa lôi nửa kéo cậu bé đi, miệng vẫn còn chửi bới, nhóc con chân trái đi cà nhắc, như thể bị gãy.

Thế là thế nào?

Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang copy không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.

Mới hơn một năm trôi qua, nhóc con không chỉ trở nên gầy gò ốm yếu mà đôi chân cũng đi cà nhắc.

Lông mày Ninh Tri nhíu lại, cô nhìn mà thấy khó chịu.

“Chúng ta quay về thôi.” Ninh Tri nắm lấy tay Lục Tuyệt muốn đưa anh trở lại nhà hàng.

Cô quay đầu lại, nhìn thoáng qua hộp tâm trạng trên đầu Lục Tuyệt, từng đám từng đám mây đen nhỏ kèm theo tia sét nhảy ra, ánh mắt anh cũng dừng lại trên chân trái đang tập tễnh của nhóc con.

Anh tức giận vì chân của cậu bé trở nên tệ đi.

Không biết là do cùng mắc chứng tự kỷ hay là Lục Tuyệt nhìn thấy bóng dáng của chính mình trong đứa bé, Ninh Tri thấy thái độ của Lục Tuyệt đối với nhóc này khác với những người xa lạ khác.

Ninh Tri dắt Lục Tuyệt trở lại nhà hàng, Phương Du Chúc vẻ mặt hiếu kỳ hỏi Ninh Tri đã xảy ra những chuyện gì, cô còn cảm thán đứa nhỏ thật đáng thương, gặp phải bố mẹ không xứng chức.

Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang copy không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.

Cô ghét việc bố mẹ không biết cách giáo dục con cái chỉ biết đánh con để trút giận.

Sự chú ý của Ninh Tri đều đổ dồn vào người Lục Tuyệt bên cạnh, có rất nhiều đám mây đen nhỏ tích tụ trên đỉnh đầu, tia sét loe loé, như tia chớp báo hiệu cơn bão sắp ập đến.

Anh ấy vẫn tức giận.

Đến tận khi về, mây đen trên đỉnh đầu Lục Tuyệt vẫn chưa biến mất, Ninh Tri biết, anh rất quan tâm đến chuyện của cậu nhóc kia.

Ninh Tri tìm vệ sĩ làm việc cho cô ấy trước đây, nhờ anh ta điều tra chuyện về cậu nhóc.

Mấy ngày sau đó thời tiết chuyển lạnh, Lục Tuyệt không có tâm trí nghĩ đến chuyện khác, bởi vì Tri Tri bị ốm.

Buổi sáng sau khi ngủ dậy, Ninh Tri thấy nhức đầu, âm mũi đặc lại, cô bị cảm cúm dẫn đến phát sốt.

Lục Tuyệt không phải đồ ngốc, anh hơi lo lắng khi nghe thấy giọng Ninh Tri trở nên là lạ.

“Đừng lo lắng, em chỉ bị cảm thôi, anh đừng đứng gần em, nếu không sẽ lây bệnh cho anh.” Ninh Tri đẩy đầu Lục Tuyệt đang đến gần cô ra.

Lục Tuyệt không quan tâm đến việc có bị lây bệnh hay không, anh nghe thấy Ninh Tri bị ốm, đôi mắt đen hiện lên sự hoảng sợ, dép cũng không lo xỏ, anh bước chân trần trên đất đi tìm điện thoại, “Điện thoại bác sĩ Kim.”

“Bác sĩ Kim gần đây có chuyện phải đi nước ngoài, em kêu tài xế chuẩn bị xe đến bệnh viện. Anh nhanh thay quần áo rồi đi làm đi.” Ninh Tri dù bị bệnh nhưng vẫn vô cùng bình tĩnh và thong dong.

Lục Tuyệt mặc bộ đồ ngủ màu xanh lam in hoa lớn màu đỏ, trên trán có vài sợi tóc vểnh lên, anh lắc đầu, tóc vểnh cũng lắc lắc, “Không đi làm.”

Tri Tri bị ốm, anh phải trông cô, chăm sóc cô, anh không thể rời đi.

Anh đã hứa với ông nội rằng anh sẽ chăm sóc Tri Tri thật tốt.

Nói xong, Lục Tuyệt bước tới gần Ninh Tri, vươn tay ôm cô, “Đưa Tri Tri đến bệnh viện.”

Ninh Tri không kịp trở tay rơi vào lòng anh, được anh bế công chúa, đầu dựa vào lồng ngực rộng lớn của anh, cô càng thêm choáng váng, “Anh không đi làm, muốn ở cùng em?”

Lục Tuyệt gật đầu thật mạnh, “Ở cùng em, luôn bên em.”

Tri Tri bị ốm, nhất định cô ấy cần có người bầu bạn, giống như khi anh bị ốm, Tri Tri cũng ở bên chăm sóc anh.

“Anh không đi làm thì phải xin nghỉ.” Ninh Tri dạy anh “Anh phải đánh tiếng với bên phòng nghiên cứu, anh là thành viên của nhóm, vô duyên vô cơ không đi làm, bọn họ sẽ lo lắng.”

Cô đang dạy anh về cách đối nhân xử thế.

Lục Tuyệt ngoan ngoãn gật đầu, “Không có điện thoại.”

Danh bạ điện thoại của Lục Tuyệt chỉ có phương thức liên lạc của cha Lục, mẹ Lục và của Ninh Tri.

“Anh đặt em xuống, em lấy điện thoại.” Ninh Tri buộc phải dựa vào lòng Lục Tuyệt, cô choáng đầu.

Lục Tuyệt không muốn buông cô ra, anh càng ngày càng tinh ranh, anh ôm lấy Ninh Tri rồi hạ eo, ra hiệu Ninh Tri lấy điện thoại bên cạnh gối.

Ninh Tri bó tay với anh, chỉ đành vươn tay cầm lấy điện thoại di động, “Anh không sợ bị lây sao? Nếu như bị nhiễm vi rút, anh cũng sẽ dính bệnh.”

Lục Tuyệt không quan tâm mình có bị lây bệnh hay không, anh chỉ muốn ôm Tri Tri.

Ninh Tri bất lực vểnh môi, đúng là nhóc mọt sách. Cô gọi điện cho Nguỵ Tinh, ấn gọi xong, cô đưa điện thoại đến bên tai Lục Tuyệt, ra hiệu cho anh ấy trả lời.

“Ninh tiểu thư, chào buổi sáng, xin hỏi cô có chuyện gì sao?” Đầu bên kia điện thoại, Nguỵ Tinh hơi kinh ngạc khi Ninh Tri đột nhiên gọi cho anh.

“Tôi nghỉ phép.” Giọng nói trầm thấp của Lục Tuyệt vang lên.

“Thiếu gia Lục Tuyệt?” Nguỵ Tinh lập tức nghe ra giọng của Lục Tuyệt, “Thiếu gia Lục Tuyệt, cậu muốn xin nghỉ phép sao? Có phải đã xảy ra chuyện gì không?”

Lục Tuyệt mím môi, anh nghiêm túc mà trịnh trọng nói với Nguỵ Tinh, “Tri Tri bị bệnh, phải chăm sóc cô ấy.”

Nguỵ Tinh sững sờ, “Được, thiếu gia Lục Tuyệt, tôi sẽ giúp cậu xin nghỉ phép.”

Bây giờ thiếu gia Lục Tuyệt thực sự đã tiến bộ rất nhiều, còn học được xin nghỉ phép để chăm sóc vợ.

Sau khi cúp điện thoại, Lục Tuyệt ôm Ninh Tri vào phòng vệ sinh.

“Em tự làm được.” Ninh Tri vội vàng từ chối, cô chỉ bị cảm mà thôi.

“Tri Tri ốm, không được để mệt.” Lục Tuyệt sải bước đi vào rồi đặt Ninh Tri trên bồn rửa mặt.

Ninh Tri nhìn Lục Tuyệt ân cần giúp cô bóp kem đánh răng, thậm chí anh còn muốn giúp cô đánh răng, đầu Ninh Tri càng thêm choáng váng.

“Tri Tri ốm, không được để mệt.”

“Anh đi ra ngoài, em phải đi vệ sinh.”

“Tri Tri ốm, không…...”

Ninh Tri cắn một cái vào cằm Lục Tuyệt, cô tức giận nói: “Em ốm, anh cũng đi vệ sinh thay em luôn đi.”

Lục Tuyệt nhìn vào gương, Ninh Tri ngồi ở trên bồn rửa mặt, mái tóc dài đen mượt buông lơi sau lưng. Cô nằm trong vòng tay anh, cắn loạn cằm anh, lồng ngực của anh dường như bị một con quái vật nhỏ tông mạnh vào, rung rinh đến tê dại.

Cảm giác vừa lạ lẫm lại kỳ quái, nhưng anh rất thích.

Ngay sau đó, một mặt trời nhỏ xuất hiện trong hộp tâm trạng phía trên đầu của Lục Tuyệt.

Cằm của Lục Tuyệt bị cắn, để lại vết răng nông, đôi mắt anh sáng ngời, giống như cún con bị trêu đùa vui vẻ, cúi đầu hôn lên khuôn miệng nhỏ nhắn của Ninh Tri.

Ninh Tri nhanh chóng vươn tay che môi anh, “Em ốm, không được hôn.”

“Không sợ ốm, anh, không sợ.” Đôi mắt Lục Tuyệt ươn ướt, sáng ngời, thân hình cao lớn ở trước bồn rửa mặt cúi đầu nhìn Ninh Tri.

Chân Ninh Tri không đeo dép, cô tức giận đến bật cười, chân trần nhẹ nhàng đá vào đùi anh, “Anh không sợ, em sợ.” Sợ anh nhiễm bệnh.

Lục Tuyệt chớp mắt, có hơi lạc lõng, anh nhìn rõ hiện thực, Tri Tri bị bệnh, không cho hôn.

Sau khi vệ sinh cá nhân và thay quần áo.

Ninh Tri bị Lục Tuyệt bế xuống lầu, Lục Tuyệt khăng khăng cho rằng cô bị bệnh, không thể để mệt.

Cô yếu ớt nép vào lòng anh, người giúp việc len lén liếc nhìn, cô nhắm mắt giả vờ như đã chết.

“Sao thế này?” Mẹ Lục ôm bình hoa từ phòng bếp đi ra, vừa hay nhìn thấy con trai ở phòng khách đang ôm con dâu đi ra ngoài.

“Mẹ.” Khuôn mặt đỏ bừng của Ninh Tri càng đỏ hơn khi đối mặt với ánh mắt nghi hoặc của mẹ Lục, “Con bị cảm, Lục Tuyệt đang chuẩn bị đưa con đến bệnh viện.”

Cô lén đẩy đẩy Lục Tuyệt, nhưng anh cúi đầu, ngơ ngác chớp mắt, không bắt được tí tẹo tín hiệu nào từ cô.

“Bị cảm à? Có nghiêm trọng không?” Mẹ Lục cũng lo lắng.

“Chỉ là có hơi chóng mặt.”

“Có sốt không?” Mẹ Lục nhìn thấy khuôn mặt nhỏ nhắn của Ninh Tri đỏ bừng, như bị sốt.

Ninh Tri gật đầu.

Mẹ Lục vội vàng đặt bình hoa xuống bàn trà, đi tới kiểm tra nhiệt độ trên trán của Ninh Tri, “Hơi nóng một chút, Tiểu Tuyệt, con mau đưa Tiểu Tri đi bệnh viện.”

Lục Tuyệt trịnh trọng gật đầu rồi ôm Ninh Tri xoay người bước ra ngoài.

Mẹ Lục đứng đó, ánh mắt xúc động, con trai đã biết chăm con dâu bị bệnh rồi.

Mẹ Lục không kìm được móc điện thoại di động ra chụp lại bóng lưng con trai đang bước đi rồi đăng lên vòng bạn bè: Hôm nay con dâu ốm, con trai đưa đi bệnh viện.

Mới đăng lên được vài giây, phía dưới bài viết lục tục có người ấn thích.

Bố Lục đang đi công tác là người đầu tiên ấn thích.

Lục Thâm Viễn cũng ấn thích: Em trai càng ngày càng hiểu chuyện rồi.

Lâm Điềm Điềm cũng ấn thích, cô ta vốn dĩ thấy tin Ninh Tri bị ốm nên mừng rơn, cô ta còn muốn bình luận thêm gì đó. Thế nhưng, cô ta thấy trong ảnh ngoài bóng lưng cao lớn của Lục Tuyệt ra còn có đôi chân thon dài đang đong đưa trên không trung của Ninh Tri.

Nhìn là biết, Ninh Tri được Lục Tuyệt ôm.

Lâm Điềm Điềm ghen ghét, cũng chỉ có tên ngốc như Lục Tuyệt mới coi Ninh Tri như bảo bối, còn cả người có mắt như mù như mẹ Lục mới vui vẻ nhìn con trai mình đối xử tốt với Ninh Tri.

Bọn họ đều không biết, tương lai Ninh Tri sẽ rời khỏi nhà họ Lục, Lục Tuyệt bệnh nặng liệt giường, còn Ninh Tri lại bận đong đưa với những người đàn ông khác.

Đến bệnh viện, cơn sốt của Ninh Tri càng cao, bác sĩ khám xong yêu cầu cô truyền nước.

Lục Tuyệt luôn đi theo cô, anh ngồi bên cạnh nhìn mũi kim đâm vào mu bàn tay trắng ngần của Ninh Tri, ánh mắt anh chứa đầy sự hoảng sợ và đau lòng, anh cúi đầu thổi thổi cho cô.

Ninh Tri giật giật khóe môi, bản thân anh còn không cảm nhận được đau đớn, nhưng lại lo lắng cô sẽ đau.

Lục Tuyệt mặc bộ quần áo thể thao màu đỏ, khuôn mặt anh tuấn, trên mặt lộ rõ ​​vẻ lo lắng, đôi mắt đen láy cứ nhìn chằm chằm Ninh Tri, lâu lâu lại nhìn lên bịch thuốc đang nhỏ giọt, hấp dẫn không ít ánh mắt của người bên cạnh.

Ngay cả những cô y tá cách đó không xa nhìn cũng phải ghen tị, kiểu bạn trai thần tiên gì thế này, vừa đẹp trai vừa ân cần.

“Tri Tri có đau không.”

“Tri Tri uống nước không.”

“Tri Tri có thể dựa vào anh ngủ.”

......

Nhóc mọt sách biến thành nhóc lảm nhảm, trong đôi mắt chỉ toàn là Tri Tri của anh.

Ninh Tri không nhịn được dùng bàn tay còn lại niết mặt anh, “Đừng lo lắng, em không sao, anh cứ ôm chặt lấy em là được.”

Có thể là lần đầu tiên thấy cô bệnh, Lục Tuyệt rất lo lắng cho cô, Ninh Tri có thể cảm nhận được sự hoảng loạn của anh.

Lục Tuyệt gật đầu, bàn tay to nhẹ nhàng ôm eo Ninh Tri, anh bình tĩnh lại, nhìn Ninh Tri một lúc rồi lại kiểm tra xem bịch thuốc đã truyền xong chưa.

Truyền thuốc xong, Tri Tri sẽ ổn.

Thời điểm từ bệnh viện trở về nhà họ Lục thì đã là buổi trưa.

Ninh Tri uống thuốc xong bắt đầu thấy buồn ngủ, cô chóng mặt nằm liệt trên giường, vừa chuẩn bị đi vào giấc ngủ thì có hơi ấm chạm vào, như có vật gì đó chui vào trong chăn cô.

Cô mở mắt ra, chạm phải đôi mắt đen láy ướt át trước mặt.

“Sao thế?” Giọng mũi của Ninh Tri rất nặng, nhưng không khó nghe chút nào, ngược lại còn có chút lười biếng.

Tay cô vô tình chạm vào lồng ngực ấm áp, Ninh Tri chậm chạm phản ứng lại cảm giác không đúng, cô nhìn vào trong chăn, đột nhiên phát hiện Lục Tuyệt không mặc quần áo.

“Quần áo của anh đâu?” Ninh Tri ngạc nhiên thốt lên.

Lục Tuyệt chớp mắt, vành tai trốn dưới mái tóc đen ngắn hơi đỏ lên, trong chăn, cơ thể anh dính sát lấy Ninh Tri, “Ra mồ hôi bệnh tốt lên.”

Ninh Tri tất nhiên biết đổ mồ hôi thì nhanh hạ sốt, nhưng liên quan gì đến việc anh ấy cởi quần áo?

Lục Tuyệt thân nhiệt cao, sau khi áp đến gần xem ra còn cao hơn cả cô đang phát sốt, anh chân thành tha thiết nói: “Người ấm, Tri Tri ra mồ hôi.”

Ninh Tri:…

“Anh học ở đâu vậy?” Ai dạy anh dùng thân thể sưởi ấm để cô đổ mồ hôi?

Lục Tuyệt rất thật thà, anh cầm điện thoại di động bên cạnh lên, mở trang web đưa cô xem, như đang dâng lên bảo bối.

Ninh Tri đọc cái cách nam chính giúp nữ chính hạ sốt mà thấy nóng bừng mặt, vội ném điện thoại sang một bên.

Ninh Tri đưa tay nhéo nhéo tai Lục Tuyệt, có chút nghiến răng nghiến lợi, cô cảnh cáo anh: “Không được xem truyện người lớn!”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK