Mở mắt ra, trong nháy mắt nhìn thấy khuôn mặt Ninh Tri ở phía trước, hai mắt cô đang nhắm chặt.
Lục Tuyệt chớp chớp mắt, đôi mắt đẹp như hoa đào yên lặng nhìn Ninh Tri.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang copy không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Làn da của quỷ chị rất trắng.
Lông mi của quỷ chị rất dài.
Chiếc mũi nhỏ của quỷ chị rất khéo.
Miệng quỷ chị hồng hào.
Lục Tuyệt nhìn rất nghiêm túc, cậu lẩm bẩm nói: “Quỷ chị xinh đẹp, là của tôi.”
Ánh mắt cậu rơi vào môi Ninh Tri, không thể động đậy. Cậu nhớ hôm đó vào ngày sinh nhật đã chạm vào nơi này.
Mềm và thơm nhẹ.
Lục Tuyệt yên lặng quan sát, cậu mấp máy môi, yên lặng đưa đầu đến gần Ninh Tri, môi cậu gần như chạm vào môi cô.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang copy không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Gió lạnh sáng sớm từ khe cửa sổ thổi vào, thổi tung màn cửa sổ màu xanh nhạt, nhẹ nhàng thổi một góc lên, chỉ thấy thiếu niên ngây ngô lén lút dùng môi chạm vào khóe miệng Ninh Tri.
Sau đó, trên mặt cậu lộ ra má lúm đồng tiền nhỏ.
Khi Ninh Tri tỉnh dậy, đã không thấy bóng dáng Lục Tuyệt đâu, có lẽ cậu đã đi chạy bộ buổi sáng.
Không biết qua bao lâu cô mới thấy cậu quay lại.
Bên ngoài gió thổi lớn, cho dù hiện tại Ninh Tri biết không cảm thấy lạnh, cô cũng biết Lục Tuyệt chỉ mặc một chiếc áo nỉ màu đỏ mỏng, nhất định rất lạnh.
Nhưng cậu không hề để ý, sắc mặt tái nhợt, ngay cả môi cũng gần như mất đi màu sắc.
Ninh Tri bước tới, cô nắm tay cậu đang buông thõng ở một bên, lạnh như băng.
Cô cau mày: “Lục Tuyệt, bây giờ trời đang lạnh, em cần mặc quần áo dày.”
Cho dù cậu không cảm thấy lạnh, cung không có nghĩa là cậu sẽ không bị ốm vì lạnh.
Lục Tuyệt mím môi, miễn cưỡng khoác lên mình chiếc áo khoác dày màu đỏ.
Ninh Tri híp mắt, cười nói: “Tiểu Tuyệt Tuyệt rất nghe lời.”
Lông mi của cậu khẽ run lên, vành tai dưới mái tóc đen có chút ửng đỏ.
Khi cô đến phòng học, Ninh Tri phát hiện ghế bên cạnh Lục Tuyệt vẫn còn trống, cô trực tiếp ngồi vào chỗ trống.
Không bao lâu, Ninh Tri đã nhìn thấy Hoắc Hiểu Nguyệt cầm một cái cặp lồng xinh đẹp bước tới.
Ninh Tri còn nhớ lúc họp lớp, Lý Lỵ nói rằng Hoắc Hiểu Nguyệt luôn mang đồ ăn sáng cho Lục Tuyệt, cho dù Lục Tuyệt nhất quyết không ăn, cô ta vẫn kiên trì.
Ninh Tri phải khâm phục sự kiên trì của cô ta.
Hoắc Hiểu Nguyệt cầm hộp cơm, cô ta đi qua Lục Tuyệt, chuẩn bị ngồi xuống bên cạnh cậu.
Một giây tiếp theo, Lục Tuyệt ngăn lại: “Không ngồi, không ngồi cùng cậu.”
Hoắc Hiểu Nguyệt ngạc nhiên thích thú trước phản ứng của Lục Tuyệt: “Sao không để cho tớ ngồi? Dù sao chỗ cũng trống.”
Cô ta đưa hộp cơm trong tay cho Lục Tuyệt: “Hôm nay là sinh nhật tớ, tớ muốn cùng cậu ăn sáng.”
Lục Tuyệt đứng trước mặt Ninh Tri, không cho Hoắc Hiểu Nguyệt ngồi xuống: “Không ngồi, không ăn.”
Hoắc Hiểu Nguyệt tức giận trừng mắt nhìn cậu: “Ngay cả một nguyện vọng sinh nhật nhỏ như vậy cậu cũng không thể giúp tớ thực hiện sao?”
Lục Tuyệt mím môi, không có đáp lại, không có nhìn cô ta, coi Hoắc Hiểu Nguyệt như không tồn tại.
“Cậu thật là...” Hoắc Hiểu Nguyệt tức giận đến mức Lục Tuyệt suýt chút nữa nhảy dựng lên, nhưng nghĩ đến bệnh của cậu, cậu đều lạnh lùng với mọi người như vậy, không thèm nhìn, cô ta bình tĩnh lại.
“Tôi sẽ không ngồi xuống, nhưng sau khi tan học, cậu phải tham dự bữa tiệc sinh nhật của tớ, chúc mừng sinh nhật tớ. Tớ đã báo cho dì Lục, bà cũng đã đồng ý để cậu tới.”
Lục Tuyệt không đáp lại.
“Cậu nhất định phải tham dự.” Hoắc Hiểu Nguyệt nhìn cậu vài lần nữa rồi mới cầm hộp cơm rời đi.
Ninh Tri còn nhớ khi say rượu, Hoắc Hiểu Nguyệt đã nói với cô rằng cô ta rất hối hận vì ngày hôm đó đưa Lục Tuyệt đến bữa tiệc sinh nhật của mình.
Có vẻ như hôm nay xảy ra tai nạn.
Đáng tiếc lúc đó Hoắc Hiểu Nguyệt đang say rượu, đối phương cũng không giải thích rõ ràng chi tiết, cô ta chỉ nói là đưa Lục Tuyệt đi dự tiệc sinh nhật, bị Lý Lỵ xúi giục đến váng đầu, sau đó, anh trai cô ta vì cứu Lục Tuyệt đã gặp tai nạn.
Ninh Tri đang nghĩ, nếu Lục Tuyệt không đi dự tiệc sinh nhật, chẳng phải sẽ không có chuyện gì sao?
Hoặc, nếu Lục Tuyệt đi dự tiệc sinh nhật, cô đưa cậu, cô có thể chặn sự việc xảy ra?
Cô hơi tò mò về những gì sẽ xảy ra ngày hôm nay.
Ninh Tri rơi vào trầm tư, cô thất thần nhìn cảnh vật ngoài cửa sổ, gió lạnh thổi qua cuốn đi những chiếc lá úa trên cành.
Cô nhìn phong cảnh, bên cạnh, Lục Tuyệt cũng chăm chú nhìn cô.
Khi tan học, nhiều bạn học thân thiết với Hoắc Hiểu Nguyệt đã được mời đến ăn tối để chúc mừng sinh nhật.
Ninh Tri đang định đưa Lục Tuyệt rời đi, không dự tiệc sinh nhật của Hoắc Hiểu Nguyệt thì ba nam sinh cao lớn chạy tới, ôm lấy Lục Tuyệt, cười nói vui vẻ, nửa ép buộc nửa mời đưa người đi.
Ninh Tri quay lại trừng mắt nhìn người khởi xướng.
Lý Lỵ nắm lấy tay Hoắc Hiểu Nguyệt: “Nhìn xem, có những người khác đi cùng, Lục Tuyệt sẽ đi.”
Lúc này Ninh Tri không thể hiện thân, cũng không có cách nào đưa Lục Tuyệt đi, đành phải bất lực đi theo.
Hoắc Hiểu Nguyệt sắp xếp xe đợi ngoài cổng trường.
Trên đường đi, Ninh Tri phát hiện tài xế họ Lục đã đi theo sau xe, bảo vệ Lục Tuyệt. Có vẻ như mẹ Lục đã đồng ý cho Lục Tuyệt tham gia bữa tiệc sinh nhật của bạn học, hy vọng rằng cậu sẽ xã giao bình thường, nhưng bà vẫn lo lắng về việc đi lại của cậu.
Ninh Tri ngồi bên cạnh Lục Tuyệt trấn an: “Không sao, sau bữa tối chúng ta sẽ rời đi.”
Lục Tuyệt chớp mắt, giọng nói như bị ép ra khỏi cổ họng, trầm thấp: “Chị đi, tôi đi.”
Chị đi, tôi cũng đi.
Ninh Tri hiểu cậu nói gì, cô cười nói: “Không đúng.”
Lục Tuyệt ngơ ngác nhìn cô.
Ninh Tri sửa lại, “Là Tiểu Tuyệt Tuyệt, em đi, chị mới đi.”
Đến phòng, Hoắc Hiểu Nguyệt yêu cầu ngồi bên cạnh Lục Tuyệt, nhưng cậu lại từ chối.
Hoắc Hiểu Nguyệt không cố chấp, cô ta biết Lục Tuyệt không bao giờ thích tiếp xúc với mọi người, vì vậy cô ta ngồi xuống cách Lục Tuyệt một chỗ.
Lý Lỵ ngồi bên cạnh Hoắc Hiểu Nguyệt.
Hôm nay là sinh nhật Hoắc Hiểu Nguyệt, mọi người không ngừng nói những lời chúc tốt đẹp, cô ta quay đầu nhìn Lục Tuyệt đang im lặng, mong cậu nói gì đó.
Nhưng mà, Lục Tuyệt không đáp lại.
Hoắc Hiểu Nguyệt lại thất vọng, thất vọng.
Cô ta cho rằng sau khi thích Lục Tuyệt nhiều năm như vậy, cho dù là một viên đá cũng sẽ nóng lên. Tuy nhiên, đối phương lạnh và cứng hơn đá, cô ta không thể gõ được lớp vỏ của cậu.
Trong nháy mắt, Hoắc Hiểu Nguyệt nghĩ ngoài cô ta ra, không có ai thích Lục Tuyệt như vậy, cho nên Lục Tuyệt sẽ thuộc về cô ta.
Cô ta vui vẻ trở lại.
Sau khi ăn xong, Hoắc Hiểu Nguyệt còn đặt một phòng hát riêng, ở tầng trên của khách sạn.
Ánh sáng trong phòng mờ mịt, chỉ có ánh đèn màu hồng và xanh, xen lẫn tiếng đàn tiếng hát, rất ồn ào.
Ninh Tri thấy Lục Tuyệt hơi nhíu mày, ở đây có chút nóng nảy, có chút cáu kỉnh.
Cô ghé vào tai cậu hỏi: “Em không thích ở đây sao? Chị đưa em đi.”
Bên kia Lý Lỵ không ngừng rót rượu cho Hoắc Hiểu Nguyệt: “Nếu sợ thì uống thêm để lấy dũng khí.”
Sau khi Hoắc Hiểu Nguyệt uống một hơi cạn sạch, âm thanh chột dạ nói: “Ai nói tớ không dám?”
Lý Lỵ đề nghị: “Nếu không chúng ta mời Lục Tuyệt uống chút rượu đi? Khi cậu ấy say rượu, cậu dám hôn, cậu ấy sẽ không từ chối.”
Nghe vậy, hai mắt Hoắc Hiểu Nguyệt sáng lên, trong lòng có chút hưng phấn, có chút kích động: “Không biết cậu ấy có uống được không, nếu thật sự say thì sao.”
Lý Lỵ nhắc nhở cô ta: “Tốt nhất là say. Dù sao cậu cũng không muốn cậu ấy uống rượu cùng, cậu chỉ muốn hôn cậu ấy.”
Hoắc Hiểu Nguyệt gật đầu đồng ý, cô ta vẫn có chút do dự: “Cậu nói đúng, nhưng nếu Lục Tuyệt uống rượu, quay lại tớ không thể nói với dì Lục.”
Lý Lỵ nháy mắt với cô ta, ngụ ý nói: “Tới dự tiệc sinh nhật không phải nên uống một chút rượu mừng sao?”
Ánh mắt Hoắc Hiểu Nguyệt nhìn vào trong góc Lục Tuyệt, nhìn thấy cậu bé mặc đồ đỏ, dù trong ánh sáng mờ ảo, cô ta vẫn có thể khắc họa được những nét của Lục Tuyệt.
Nhịp tim của Hoắc Hiểu Nguyệt tăng nhanh, cô ta vội vàng uống thêm một ly rượu để kìm nén trái tim đang đập mạnh của mình, cô ta rất thích gương mặt của Lục Tuyệt.
Đúng lúc này, điện thoại di động của Hoắc Hiểu Nguyệt vang lên, là anh trai cô ta gọi tới: “Anh trai.”
Đầu bên kia điện thoại, Hoắc Hiểu Dương nghe thấy tiếng động lớn, anh ấy nhíu mày: “Hiểu Nguyệt, em đang ở đâu?”
“Em và bạn bè tổ chức sinh nhật ở khách sạn.” Hoắc Hiểu Nguyệt nghe điện thoại, mắt nhìn Lục Tuyệt, đột nhiên nhìn thấy Lục Tuyệt đứng dậy muốn rời đi.
“A, anh tria, ở đây em có chuyện nên không nói chuyện với anh.” Hoắc Hiểu Nguyệt cúp điện thoại vội vàng bước tới ngăn cản Lục Tuyệt.
“Lục Tuyệt, cậu đi đâu vậy?” Hoắc Hiểu Nguyệt dừng ở cửa.
Ninh Tri sâu sắc cảm thấy Hoắc Hiểu Nguyệt thời trẻ thật sự rất đáng ghét, làm cho cô ngứa tay muốn đánh.
Lục Tuyệt không đáp lại, cậu muốn bỏ đi.
“Tớ còn chưa cắt bánh sinh nhật, cậu đừng về sớm như vậy.” Hoắc Hiểu Nguyệt lo lắng nói.
“Đúng vậy, Lục Tuyệt, cậu còn chưa ăn bánh, cùng Hiểu Nguyệt cắt bánh rồi đi.” Lý Lỵ đi tới thuyết phục.
Lục Tuyệt mím môi: “Tôi đi.”
“Muốn đi thì uống mấy ly rượu này trước, tớ để cho cậu rời đi.” Hoắc Hiểu Nguyệt uống vài ly rượu đã có men say rồi, nhưng cô ta vẫn nhớ mục đích của mình hôm nay là gì.
Cô ta muốn hôn Lục Tuyệt, đương nhiên không thể để Lục Tuyệt rời đi một cách dễ dàng.
Bên cạnh, Ninh Tri nghiến răng nghiến lợi, bây giờ Hoắc Hiểu Nguyệt quá ngang ngược.
Những người khác hỗ trợ thuyết phục Lục Tuyệt ở lại, sau khi ăn bánh thì rời đi.
Hiện tại Ninh Tri không thể làm gì, cô đi ra ngoài. Tìm thấy cầu thang sau của khách sạn, xác định rằng ở đây không có sự giám sát, cô tiêu thụ 20 mặt trời nhỏ để đổi lấy 20 phút thời gian xuất hiện.