Anh chàng này được lắm, làm sao mà anh tìm được mấy truyện nhạy cảm này nhỉ?
Đối với người mắc chứng tự kỷ, nhận thức của họ về tình dục rất đơn thuần, cũng không có cảm giác xấu hổ. Ninh Tri chỉ nhắc nhở anh một câu, không giảng giải sâu xa thêm.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang copy không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Ninh Tri biết, Lục Tuyệt chỉ là muốn cô hạ sốt mà thôi.
“Lần sau không cần tìm trên mạng, anh không hiểu gì có thể hỏi em.”
Lục Tuyệt gật đầu đáp: “Không xem chuyện người lớn, hỏi Tri Tri.”
Ninh Tri nhìn ánh mắt chân chất của anh, mơ hồ có cảm giác câu này có gì đó không đúng lắm.
Cô vẫn đang sốt, đắp kín chăn, cộng thêm thân nhiệt nóng rực của Lục Tuyệt đang áp vào khiến cô có cảm giác nóng bức khó tả, “Anh nhích ra một chút, em còn chưa khỏi bệnh, đừng lại gần em quá.”
Nói xong, trong chăn bông, Ninh Tri dùng tay đẩy anh ra.
Trong nháy mắt, một mặt trời nhỏ ló dạng trên đầu Lục Tuyệt.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang copy không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Tay của Ninh Tri khựng lại, cô dở khóc dở cười. Cô vừa mới chạm vào bụng dưới của anh, đúng là nhạy cảm, chỉ chạm nhẹ một cái thôi cũng khiến Lục Tuyệt có phản ứng, anh quá thành thật.
Ninh Tri gọi Bá Vương, “Lần sau cần bao nhiêu mặt trời nhỏ?”
Bá Vương nói với Ninh Tri: “Chủ nhân, lần xuyên không tiếp theo cần tiêu hao 1000 mặt trời nhỏ.” Lần trước đó đã tiêu hao mất 800 mặt trời nhỏ, cô nghĩ lần này sẽ tăng gấp đôi, may là không phải vậy.
Ninh Tri cũng không vui nổi, dù sao thì 1000 mặt trời nhỏ cũng khó kiếm, cô có linh cảm sẽ có nhiệm vụ càng khó nhằn hơn nữa đang đợi cô ở phía trước.
Ninh Tri thăm dò hỏi Bá Vương: “Lần sau sau nữa cần tiêu hao bao nhiêu mặt trời nhỏ?”
Bá Vương: “Chủ nhân, tôi cũng không biết.”
“Sao cậu lại không biết chứ?”
“Từ sau khi hệ thống được nâng cấp, tôi chỉ có thể xem được số lượng mặt trời nhỏ cần tiêu hao cho lần xuyên không tiếp theo, không có cách nào để xem trước cho lần sau sau nữa, tức là nhiệm vụ lần này hoàn thành thì mới được mở khoá nhiệm vụ tiếp theo.” Ninh Tri cau mày, “Tôi còn cần xuyên về quá khứ bao nhiêu lần nữa?”
Giọng sữa của Bá Vương có vài phần chột dạ, nó cũng không biết, “Chủ nhân, chắc cũng không còn nhiều nữa đâu.” Ninh Tri không kìm được ý nghĩ muốn tẩn cho nó một trận, “Cậu cái gì cũng không biết, chỉ biết ăn cơm? Không đúng, cậu chỉ biết ăn mặt trời nhỏ?”
Giọng nói sặc mùi sữa của Bá Vương run run, có hơi khó xử, “Tôi còn biết trò chuyện với chủ nhân, còn biết khen ngợi thổi phồng chủ nhân.” Ninh Tri không thèm để ý đến nó.
Lần gần đây nhất cô xuyên không là về năm Lục Tuyệt học năm tư tốt nghiệp đại học, tính đến nay mới được hơn một năm. Cho dù không biết còn phải quay lại quá khứ bao nhiêu lần nữa nhưng Ninh Tri cảm thấy con số chắc không nhiều.
Cô nhìn sang Lục Tuyệt, anh sẽ sớm khỏi bệnh thôi.
Nghĩ đến đây, bàn tay Ninh Tri trong chăn đang đẩy Lục Tuyệt chuyển thành áp vào bụng dưới anh, nhẹ nhàng lướt qua lướt lại, phải kiếm 1000 mặt trời nhỏ thôi.
Bởi vì phát sốt, lòng bàn tay Ninh Tri có hơi nóng, Lục Tuyệt mẫn cảm căng cứng bụng, Tri Tri sờ sờ làm anh thấy là lạ nhưng rất thoải mái.
Trong hộp tâm trạng, ba mặt trời nhỏ lập tức nhảy ra.
Ninh Tri chê ít, cô cố ý dùng đầu ngón tay lướt qua lại lưu luyến vùng eo và bụng anh.
Mặt trời nhỏ thứ sáu.
Mặt trời nhỏ thứ mười.
...
“Tri Tri, Tri Tri.” Cơ thể Lục Tuyệt dán lại càng gần, như muốn Ninh Tri làm gì đó.
Ninh Tri xấu xa lắm, cô cố ý chống một tay vào ngực anh, “Anh đừng lại gần, em bị cảm.”
“Không sợ, không sợ Tri Tri.” Trong đôi mắt đen của Lục Tuyệt có chút gấp gáp, còn có chút khao khát, anh muốn đến gần cô.
“Nhưng em sợ anh sẽ bị lây bệnh.” Ninh Tri cong môi, khuôn mặt đỏ bừng vì sốt nở nụ cười xấu, “Cho nên là anh cứ nằm yên đó.”
Ninh Tri bị bệnh, suy nghĩ muốn chơi xấu cũng trỗi dậy. Cô cố ý chọc cho Lục Tuyệt hấp tấp, bất lực lại bơ vơ, tủi thân nhìn cô.
Nghĩ như vậy, đầu ngón tay của cô tiếp tục làm loạn dưới lớp chăn, không ngừng chọc cho mặt trời nhỏ của Lục Tuyệt nhảy ra.
Mặt trời nhỏ thứ hai mươi mốt.
Mặt trời nhỏ thứ ba mươi ba.
Ninh Tri cậy bản thân bị bệnh, Lục Tuyệt không thể hôn cô mà càn rỡ chơi xấu.
Nhìn thấy mặt trời nhỏ ngày càng ít đi, Ninh Tri biết cô sắp ép khô liền chuẩn bị dừng tay.
Nhưng mà, Ninh Tri quên mất, thỏ con bị ép quá cũng biết đỏ mắt cắn người, huống chi hiện tại Lục Tuyệt là sói con, sói con đang từ từ thức tỉnh.
Ninh Tri không thấy ánh mắt Lục Tuyệt tối sầm, bên trong như ẩn chứa thứ gì đó đang chực trào.
Khoảnh khắc cô thu tay lại, Lục Tuyệt nhanh chóng lật người, anh vùi đầu vào vai Ninh Tri cọ cọ, sau đó đôi môi mỏng tìm cái miệng nhỏ nhắn của cô hôn lên.
Anh không sợ bị bệnh đâu nhé.
Bị bệnh cũng vẫn có thể ở bên Tri Tri.
Chiếc chăn phủ lên đầu hai người họ, Ninh Tri nhìn thấy mặt trời nhỏ không ngừng nhảy ra khỏi khung trên đầu Lục Tuyệt, bên trong chăn bông lấp lánh cả mảnh vàng.
Ninh Tri đã hạ sốt nhưng vẫn còn ho, đoán chừng hai ngày nữa sẽ khỏi.
Sau hôm đó, Ninh Tri dù vẫn ốm nhưng không dám trêu chọc Lục Tuyệt nữa. Anh đúng thật là cái gì cũng không sợ, đã vậy còn không kìm được trước sự cám dỗ.
Lục Tuyệt ở bên cạnh cô hai ngày rồi, cô giục anh trở lại phòng thí nghiệm.
Lúc này, Ninh Tri nhận được cuộc gọi từ vệ sĩ.
“Thiếu phu nhân, đã tìm thấy địa chỉ của người đàn ông trung niên kia, tôi cũng sẽ gửi thông tin mà cô muốn vào hộp thư của cô.” Vệ sĩ báo cáo.
“Được, cảm ơn.”
“Thiếu phu nhân.” Giọng điệu của vệ sĩ có chút do dự.
“Còn có chuyện gì sao?” Ninh Tri hỏi anh chàng.
“Tôi đã từng gặp cậu bé đó.”
Ninh Tri im lặng đợi vệ sĩ nói tiếp.
Vệ sĩ nói: “Đúng hơn là tôi và thiếu gia Lục Tuyệt đều đã từng gặp đứa bé đó.”
“Khi nào?” Ninh Tri cảm thấy có điều gì đó mà cô không biết đã xảy ra.
“Một năm trước, khi tôi cùng thiếu gia đi ra ngoài thì gặp trên đường. Cậu bé bị bố dùng gậy đánh, lúc đó người bố nồng nặc mùi rượu, ông ta ra tay rất mạnh. Chắc là lần đó khiến cậu bé bị gãy chân. “
Ninh Tri siết chặt điện thoại.
Vậy nên, lúc đó Lục Tuyệt tận mắt nhìn thấy nhóc con bị đánh gãy chân sao? Chẳng trách lúc ở trong trung tâm mua sắm, khi Lục Tuyệt nhìn thấy chân của cậu bé, anh rất rất tức giận.
Anh vẫn nhớ.
Anh chàng vệ sĩ nhớ lại chuyện xảy ra lúc đó, “Lần đầu tiên tôi thấy thiếu gia tức giận, cậu ấy lao tới giật cây gậy từ tay người đàn ông rồi đấm ông ta một quyền.”
Đó là lần đầu tiên anh chàng thấy thiếu gia Lục Tuyệt tức giận, cũng biết đánh người.
Sau khi người đàn ông trung niên bị Lục Tuyệt đánh ngã xuống đất, ông ta kêu gào muốn trả đòn nhưng có anh ở đó, ông ta không thể tiếp cận được thiếu gia Lục Tuyệt.
Cuối cùng, người đàn ông trung niên nhếch nhác kéo cậu bé đi, không ngờ tới ông ta không hề thằng bé đi chữa bệnh.
Trong quá trình điều tra, khi vệ sĩ biết được chuyện này cũng tức giận đến mức muốn đánh người đàn ông đó, thật quá độc ác.
Ninh Tri im lặng, một lúc sau, cô hỏi vệ sĩ, “Tình trạng của Lục Tuyệt lúc đó thế nào?”
Người vệ sĩ nhớ rất rõ dáng vẻ của Lục Tuyệt lúc đó, cả người anh mang theo hơi lạnh, ánh mắt rất đáng sợ, không nói một lời liền bước lên đánh người đàn ông trung niên.
“Tôi biết rồi.” Ninh Tri nói với vệ sĩ: “Anh chuẩn bị xe, tôi muốn ra ngoài.”
Sau khi cúp điện thoại, Ninh Tri đọc thông tin vệ sĩ gửi tới, nhóc con tên là Tống Tụng, không có quan hệ huyết thống với người đàn ông trung niên.
Ánh mắt Ninh Tri đông cứng lại, chẳng trách người đàn ông trung niên kia lại ra tay tàn nhẫn với Tống Tụng như vậy.
Hoá ra là do không có quan hệ huyết thống.
Ninh Tri đọc tiếp, theo điều tra thì Tống Tụng là con trai riêng của vợ người đàn ông trung niên. Hơn nữa, thông tin về người vợ hiện vẫn chưa tra ra được, trên bản báo cáo chỉ ghi sau khi kết hôn không lâu người vợ liền mất tích.
Điều đáng nói là người phụ nữ và người đàn ông trung niên chỉ bày vài bàn tiệc hỉ chứ vẫn chưa đăng ký kết hôn.
Ninh Tri thu lại sắc mặt.
Xe chạy đến đầu hẻm, những ngôi nhà xung quanh đổ nát, đều có tuổi đời không nhỏ, môi trường xung quanh tương đối lộn xộn.
Cách con hẻm không xa có vài người đang đứng hút thuốc tán dóc, bên cạnh có người kê một cái bàn nhỏ trước cửa, vài người xúm lại đánh bài.
Ninh Tri nhăn mặt.
“Thiếu phu nhân, cánh cổng sắt đen phía trước là nhà của Tống Đại Hải, Tống Tụng sống ở đó.”
Vệ sĩ ngồi ở ghế lái dừng xe rồi nói tiếp: “Môi trường hỗn tạp, xung quanh đây không an toàn, thiếu phu nhân, cô không nên xuống xe.”
Ngoại hình Ninh Tri xinh đẹp, ăn mặc tinh xảo trang nhã, xuất hiện ở đây quá nổi bật, không an toàn cho lắm.
Ninh Tri đồng ý, cô cũng biết mình không thích hợp để tuỳ tiện xuất hiện ở đây.
Đúng lúc này, cô nhìn thấy cánh cửa sắt màu đen được mở ra, Tống Đại Hải từ bên trong đi ra, ông ta nắm lấy cổ áo Tống Tụng, lôi thằng bé ném ra ngoài cửa.
Thân hình Tiểu Tống Tụng gầy gò, trước kia còn có chút thịt, khuôn mặt trắng nõn giờ hóp lại, đôi mắt đen láy trông càng tròn, bé bị kéo lê đứng không vững mà ngã xuống đất.
Tuy nhiên, Tiểu Tống Tụng không hề khóc mà tự đứng lên.
“Đại Hải, lại đánh con trai à?” Một người đàn ông ngồi bên bàn nhỏ đang hút thuốc cười nói: “Thằng bé còn nhỏ như vậy, đừng có ngày nào cũng thượng cẳng chân, hạ cẳng tay, trông đến là tội nghiệp.”
Tống Đại Hải cũng chính là người đàn ông trung niên cười, “Ông thấy tội nghiệp sao? Vậy tôi tặng nó cho ông, ông đem nó về mà nuôi, tôi đỡ tốn cơm.”
Người đàn ông cắn điếu thuốc, ngượng ngập cười: “Ở nhà còn mấy miệng ăn, đâu dư dả tiền nuôi đứa nhóc.”
“Vậy thì ngậm cái mỏ lại.” Tống Đại Hải vỗ vỗ mấy hạt bụi không tồn tại trên tay.
“Làm gì mà nóng thế? Qua đây chơi thay tôi một ván.” Một người đàn ông mập mạp khác cười nói.
Tống Đại Hải ngứa ngáy, xoa xoa tay đi tới, “Được, tôi chỉ chơi một ván thôi.”
Ninh Tri nhìn Tiểu Tống Tụng đang yên lặng đứng cách đó không xa có vài phần giống bộ dáng trầm mặc đáng thương lúc nhỏ của Lục Tuyệt.
Cô cau mày, cảm thấy rất khó chịu.
Lúc này, cánh cửa căn nhà bên cạnh nhà Tống Đại Hải mở ra, một bà lão bước ra.
Ninh Tri thấy bà bưng một cái bát trong tay, chầm chậm đi tới chỗ Tiểu Tống Tụng.
Bà cụ đưa bát cho Tiếu Tống Tụng, “Bà vừa nấu một ít sủi cảo, ngon lắm đó, con ăn đi.”
Tiểu Tống Tụng hiển nhiên không xa lạ gì với bà nội, ngẩng đầu nhìn bà rồi cầm lấy bát.
Ninh Tri nhìn Tiểu Tống Tụng cứ đứng im, cúi đầu ăn bánh bao.
Nhóm người chơi bài nhìn thấy, Tống Đại Hải cũng thấy, ông ta bật cười, “Thằng nhóc thối có lộc ăn, ngày nào cũng được bà Dư cho đồ ăn ngon.”
Người đàn ông ngậm điếu thuốc không nhịn được nói: “Không phải là do anh không cho con ăn à, bà Dư thấy thương nên mới hay cho thằng bé đồ ăn, anh cũng đừng có quá đáng.”
“Tôi quá đáng? Tôi nuôi báo cô con nhà người ta, quá đáng ở đâu? Nếu tôi mà không có lương tâm, tôi cứ thế vứt bỏ nó rồi để nó chết đói là xong.” Tống Đại Hải nghĩ đến người phụ nữ vứt đứa trẻ lại rồi chạy trốn, ông ta hận đến ngứa răng.
Đứa bé ở với ông ta, kiểu gì cũng có ngày cô ta quay lại, khi đó ông ta sẽ tính toán một lượt với cô ả.
Ninh Tri ngồi trong xe, không ngừng quan sát, cô nhìn Tiểu Tống Tụng đứng ăn hết bát sủi cảo, uống hết canh trong bát, sau đó nhóc kéo vạt áo rách rưới của mình lên, cẩn thận tỉ mỉ lau thành bát và đũa.
Sau khi Tiếu Tống Tụng cảm thấy bát đã sạch sẽ, nhóc cầm bát đi đến trước cửa nhà bà Dư, cẩn thận từng ly từng tí đặt bát đũa xuống đất, đợi bà lấy về.
Nhóc hiểu chuyện đến đáng thương.