Anh mặc một chiếc áo sơ mi nhỏ màu đỏ với một chiếc quần yếm cao bồi, phía trước có một cái túi to, ngoài ra Tiểu Lục Tuyệt rất dễ thương, ngũ quan thanh tú và xinh đẹp, trắng trẻo, khuôn mặt nhỏ nhắn búng ra sữa, lại lạnh lùng, đáng yêu khiến lòng người rung động.
Cậu bị mẹ Lục ôm lấy, ngơ ngác trong vòng tay mẹ Lục được một lúc thì thân thể nhỏ bắt đầu tránh ra, không muốn được ôm nữa.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang copy không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Ninh Tri bây giờ mới nhận ra rằng mẹ Lục không phải vì ăn mặc mà trẻ ra, hiện tại chính là lúc bà còn trẻ.
Ninh Tri nhận ra rằng mình dường như được Bá Vương đưa đến thời điểm Lục Tuyệt còn bé.
Ninh Tri hỏi Bá Vương: “Hiện tại tôi thật sự ở lúc Lục Tuyệt còn bé.”
Một lúc lâu, cô không nhận được phản hồi từ Bá Vương.
Cô cố gắng liên lạc với Bá Vương nhưng không có phản hồi.
Ninh Tri nhíu mày, chuyện gì xảy ra vậy?
Mẹ Lục ôm Lục Tuyệt đang dãy dụa bước tới sô pha, người giúp việc bưng một đĩa dâu tây đã rửa sạch, mỗi trái dâu tây đều đỏ rực, ngọt ngào.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang copy không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Mẹ Lục cầm một quả dâu tây to, đặt lên bàn tay nhỏ bé của Tiểu Lục Tuyệt.
Ninh Tri xác định những người xung quanh không nhìn thấy sự tồn tại của cô, cô đi đến phía đối diện ghế sô pha ngồi xuống, nhìn Tiểu Lục Tuyệt cầm một quả dâu tây to hơn nắm tay nhỏ của mình, cúi đầu buồn bực ăn.
Nước dâu nhuộm hồng khuôn miệng cậu, đôi mắt to đen láy sạch đẹp, ngoan ngoãn ngồi xuống, tâm can Ninh Tri run lên.
Rõ ràng mẹ Lục cũng bị con trai mình hấp dẫn, không nhịn được cúi đầu muốn hôn lên mặt Lục Tuyệt, nhưng cậu lại tránh ra.
Mẹ Lục thở dài, chỉ có thể sờ sờ cái đầu nhỏ của cậu.
Ninh Tri chống cằm chán nản, ngẩn người nhìn Tiểu Lục Tuyệt đang yên lặng ăn dâu tây. Bá Vương nói rằng cô có thể chữa khỏi cho Lục Tuyệt, nhưng cậu bé đưa cô tới lúc Lục Tuyệt còn bé là có ý gì?
Đối diện, sau khi Tiểu Lục Tuyệt ăn xong hai quả dâu tây lớn, anh lập tức không ăn nữa.
Anh bước xuống ghế sô pha, một mình đi vào phòng tắm, mẹ Lục không đuổi theo, bà đã dạy anh học cách tự lập từ rất lâu rồi.
Ninh Tri đứng dậy, quang minh chính đại đi theo sau Tiểu Lục Tuyệt.
Tiểu Lục Tuyệt giẫm hai cái chân ngắn ngủn của cậu, thân thể thẳng tắp, bước vào trong, nhìn má lúm đồng tiền nhỏ nhắn xinh xắn trước mặt, vừa to bằng đùi cô, Ninh Tri có chút buồn cười.
Lục Tuyệt khi trưởng thành rất cao, cô muốn nhìn anh cần phải ngẩng đầu lên. Bây giờ, cô phải cúi đầu xuống mới có thể nhìn thấy anh, điều này thật không thể tưởng tượng được.
Tiểu Lục Tuyệt bước vào phòng tắm, cậu kiễng chân lên, bắt đầu rửa tay.
Ninh Tri đứng bên cạnh cậu, trước mặt có một tấm gương lớn, thản nhiên nhìn lướt qua, cả người cô lập tức sững sờ.
Trong gương, làn da trắng trẻo mịn màng của cô, ngũ quan tinh xảo, miệng nhỏ hồng hào, đôi mắt đen trong veo như nước, như những vì sao vỡ vụn, đuôi mắt có chút lặng lẽ, hồn nhiên và quyến rũ, xinh đẹp hấp dẫn người.
Ngay cả mái tóc dài cũng mềm và đen.
Ninh Tri đưa tay sờ lên khuôn mặt của mình, cảm xúc non mịn chân thật.
Hào quang của cô đã trở lại?
Không, cô không lấy được mặt trời nhỏ, vì vậy cô không thể đổi lấy hào quang.
Ninh Tri híp mắt lại, vẫn nói, thoát khỏi sự thật, cô có thể trở lại hình dáng ban đầu?
Dù thế nào đi chăng nữa, hiện tại cô vẫn xinh đẹp.
Ninh Tri nghiêm túc nhìn mình trong gương, càng nhìn cô càng tức giận, bởi vì cô phát hiện Lâm Điềm Điềm đã lấy đi không chỉ ngoại hình, mà còn cả hình dáng của cô.
Có chút quá đáng!
Bây giờ dáng người của cô đã khôi phục, thân trên nổi bật, eo thon, ngay cả đôi chân cũng thon thả, trắng nõn, xinh đẹp mềm mại đến mức ngay cả ngón chân cũng ửng hồng nhạt.
Ninh Tri rất yêu cô, không ngừng xem xét cơ thể cô,, càng nhìn càng thấy thỏa mãn, cô hận không thể lấy lại tất cả hào quang trên người Lâm Điềm Điềm ngay lập tức.
Bên cạnh Tiểu Lục Tuyệt, sau khi rửa tay, cậu quay người lại, đi qua Ninh Tri, đi ra khỏi phòng tắm.
Ninh Tri sững sờ, Tiểu Lục Tuyệt có thể nhìn thấy cô không? Hay chỉ là sự trùng hợp ngẫu nhiên?
Cô vội vã ra ngoài.
Tiểu Lục Tuyệt chân ngắn lại, cô bước lên hai bước lập tức đuổi kịp.
Khuôn mặt nhỏ nhắn của cậu có da có thịt, còn có mỡ sữa, hoàn toàn không giống lúc lớn, đường nét sâu và rõ ràng.
Ninh Tri siết chặt tay, nhưng cô không kìm lại được, cô duỗi ngón tay ra dùng đầu ngón tay chạm vào khuôn mặt non nớt của Tiểu Lục Tuyệt, trên khuôn mặt nhỏ nhắn của cậu lập tức xuất hiện một lúm đồng tiền nhỏ.
Ah, cô thực sự có thể chạm vào cậu!
Ninh Tri kích động mà trực tiếp nhéo nhéo khuôn mặt của Tiểu Lục Tuyệt, rất mềm mại, cô thật sự có thể chạm vào cậu.
“Tiểu Lục Tuyệt, cậu có thể nhìn thấy tôi không?” Ninh Tri hỏi cậu.
Tiểu Lục Tuyệt nhướng mắt, đôi mắt to đen trắng nhìn chằm chằm Ninh Tri trước mặt, sau đó cậu giơ bàn tay nhỏ bé của mình lên hất bàn tay đang nhéo má mình của Ninh Tri ra.
Đứa trẻ búng ra sữa lấy đâu ra sức lực? Ninh Tri sẽ không bị cậu làm tổn thương.
Cậu thực sự có thể nhìn thấy cô!
Vẻ mặt Ninh Tri kinh ngạc: “Cậu có thể nhìn thấy tôi, đúng không?”
Tiểu Lục Tuyệt im lặng, lạnh lùng, hoàn toàn không để ý đến cô.
Ninh Tri cố gắng đi đến trước mặt mẹ Lục, nhưng đối phương không có phản ứng gì, cô duỗi tay muốn chạm vào mẹ Lục, nhưng tay lại trực tiếp xuyên qua cơ thể mẹ Lục.
Ninh Tri chắc chắn, chỉ có Tiểu Lục Tuyệt có thể nhìn thấy cô, cô chỉ có thể chạm vào Tiểu Lục Tuyệt.
Lúc ăn cơm tối, Ninh Tri ngồi cạnh Tiểu Lục Tuyệt.
Đối mặt với một bàn thức ăn, Ninh Tri rất muốn ăn, nhưng cô không cảm thấy đói, cô giống như người không thuộc về thế giới này, sẽ không bị thế giới này hạn chế.
Ngồi bên cạnh mẹ Lục, người đàn ông đẹp trai và uy nghiêm chính là ba Lục, Lục Đông Chu, trước đây cô nghĩ rằng Lục Tuyệt giống mẹ Lục, nhưng bây giờ cô đột nhiên cảm thấy Lục Tuyệt giống ba Lục hơn.
Từ ánh mắt của ba Lục nhìn mẹ Lục và cách ông dọn rau, có thể thấy rằng ba Lục rất yêu vợ.
Sau bữa tối, Ninh Tri đi theo Tiểu Lục Tuyệt lên lầu, khi cô bước vào phòng, cô dở khóc dở cười.
Căn phòng hiện tại được trang trí theo phong cách trẻ em, tường màu xanh da trời, xung quanh có rất nhiều đồ chơi mà bé trai yêu thích, ngay cả chiếc giường ở giữa cũng là giường của trẻ em.
Đây là một căn phòng dành cho trẻ nhỏ.
Tiểu Lục Tuyệt không nói chuyện yêu đương, nhưng khả năng thực hành của cậu rất mạnh, cậu đã học cách tự tắm.
Ninh Tri bây giờ giống như cái đuôi của Tiểu Lục Tuyệt, cậu đi đâu cô đi theo tới đó, cô rất hứng thú đối với Tiểu Lục Tuyệt, dù sao ai mà có cơ hội có thể tận mắt chứng kiến chồng mình khi còn nhỏ?
Trong phòng tắm, người giúp việc đã chuẩn bị sẵn nước tắm và quần áo cho Tiểu Lục Tuyệt.
Người giúp việc đóng cửa đứng bên ngoài.
Tiểu Lục Tuyệt tự mình cởi q/uần áo, quay lại thì thấy Ninh Tri đang đứng bên cạnh bồn rửa mặt, khuôn mặt nhỏ nhắn của anh nghiêm lại, miệng mím chặt, lộ ra vẻ không vui.
“Tôi đang tắm, đừng nhìn.” Tiếng sữa nhỏ của Tiểu Lục Tuyệt còn dễ thương hơn giọng của vị Bá Vương, giòn tan và non nớt.
Ninh Tri cười đến híp mắt, cô cố ý trêu chọc cậu: “Cậu gọi điện tôi một tiếng chị, tôi lập tức đi ra ngoài. Nếu không, tôi sẽ nhìn cậu tắm.”
Tiểu Lục Tuyệt căng mặt.
Ninh Tri nhéo nhéo khuôn mặt nhỏ nhắn mềm mại của cậu: “Bảo bối, cậu gọi tôi một tiếng chị lập tức rời đi.”
Tiểu Lục Tuyệt cúi đầu, tiếng sữa nhỏ thấp giọng nói: “Chị, chị.”
A, Ninh Tri sẽ bị cậu dễ thương chết mất!
...
Ninh Tri không bắt nạt Tiểu Lục Tuyệt nữa, buổi tối cô ngủ trên ghế sô pha.
Cô vốn tưởng rằng sau khi ngủ trên ghế sô pha cả đêm, eo sẽ khó chịu, nhưng buổi sáng khi tỉnh lại, cô hoàn toàn không có cảm giác gì.
Trên giường trẻ em đối diện, Tiểu Lục Tuyệt đã dậy trong bộ đồ ngủ in hình hoạt hình màu đỏ, không cần người giúp việc chăm sóc, tự mình rửa mặt, thay quần áo, nghiêm túc như người lớn vậy.
Trước đó Ninh Tri đã nghe mẹ Lục nói rằng bệnh tự kỷ của Lục Tuyệt đã được phát hiện kịp thời và bắt đầu can thiệp từ rất sớm. Bây giờ, Tiểu Lục Tuyệt ngoại trừ không thích nói chuyện, không thích gần người, không thích được ôm, ở những khía cạnh khác, cậu giống như một đứa trẻ bình thường.
Tiểu Lục Tuyệt đã thay bộ đồng phục mẫu giáo màu đỏ, tự giác đi xuống cầu thang, người giúp việc cầm chiếc cặp nhỏ màu đỏ đi theo cậu.
Ninh Tri ung dung đi theo sau họ.
Ah, chồng cô đang đi học mẫu giáo.
Ăn sáng xong, ba Lục đến công ty, mẹ Lục đưa Tiểu Lục Tuyệt đến nhà trẻ.
Ninh Tri nhanh chóng lên xe, thân thể cô xuyên qua xe, ngồi vào ghế phụ, trong khi Tiểu Lục Tuyệt ngồi sau xe cũng ngẩng đầu lên nhìn cô.
Quỷ chị.
Xe đậu ở cổng trường mẫu giáo, bởi vì là giờ đến trường, xung quanh cũng có xe của các phụ huynh khác đậu ở đó, hầu như đều là xe hạng sang.
Rõ ràng, đây là một trường mẫu giáo quý tộc.
Mẹ Lục nhìn thấy con trai mình được giáo viên đưa vào trường, bà không muốn rời đi.
Ninh Tri đi theo cả quãng đường, cô đến lớp của Tiểu Lục Tuyệt, những đứa trẻ khác cũng đến rất sớm, chúng đuổi theo nhau khắp phòng học, nô đùa, tiếng cười không ngớt.
Không giống như những đứa trẻ xung quanh, sau khi Tiểu Lục Tuyệt cất chiếc cặp nhỏ của mình, cậu trở về chỗ ngồi của mình, ngồi yên lặng, không hừ một tiếng, cũng không nhìn các bạn học gần đó.
Ninh Tri đột nhiên nhớ tới lời nói của bánh dừa, trong lớp có một người bạn học không thích nói nhiều như Lục Tuyệt, mọi người sẽ cười nhạo cậu ta là kẻ ngốc.
Vậy còn Tiểu Lục Tuyệt thì sao?
Liệu những đứa trẻ khác có nghĩ rằng cậu không hòa đồng và sẽ cười nhạo cậu không? Sẽ bắt nạt cậu sao?
Chỉ cần nghĩ đến chuyện những đứa trẻ khác có khả năng bắt nạt Tiểu Lục Tuyệt, Ninh Tri đã cảm thấy chúng trông không đáng yêu chút nào.
Trong giờ học, Ninh Tri không ở trong lớp mà chán nản đứng ngoài cửa sổ lớp học nhìn Tiểu Lục Tuyệt, khi cô giáo đặt câu hỏi, bọn trẻ sẽ tích cực giơ tay, nhưng sắc mặt Tiểu Lục Tuyệt lại ngơ ngác, không có chút phản ứng nào.
Trong lớp có rất nhiều trẻ em, giáo viên không thể chăm sóc tất cả trẻ em, vì vậy giáo viên không nhìn thấy cậu bé ngồi bên cạnh Tiểu Lục Tuyệt, cậu ta đã bí mật nhéo Tiểu Lục Tuyệt.
Ninh Tri trừng mắt tức giận.
Cô vội vã bước vào lớp, đưa tay ra để kéo cậu ta ra, nhưng bàn tay của cô lại lướt qua cơ thể cậu ta, căn bản không thể chạm vào cậu ta.
Ninh Tri nhìn bàn tay mũm mĩm trắng nõn và mềm mại của Tiểu Lục Tuyệt bị cậu ta nhéo in đỏ lại: “Tiểu Tuyệt Tuyệt, mau nói với cô giáo.”
Tiểu Lục Tuyệt không phản ứng gì cả, cậu không ậm ừ hay cảm thấy đau đớn.
Ninh Tri nhíu mày, may mà cậu nhóc chỉ nhéo Tiểu Lục Tuyệt một cái rồi dừng lại.
Cô khó chịu trừng mắt nhìn cậu ta một cái. Ở tiết học thứ hai, hai cô giáo đưa các bé đi tham gia các hoạt động ngoài giờ lên lớp.
Những đứa trẻ khác đang chạy tới chạy lui, leo cầu trượt và chơi bập bênh, trong khi Tiểu Lục Tuyệt một mình, ưỡn cái bụng nhỏ đứng lặng lẽ ở lối vào cầu thang.
Giáo viên dường như đã quen với hành vi ở một mình của cậu.
Trước đây cô không nghĩ như vậy, nhưng bây giờ, nhìn thấy nhiều đứa trẻ cười vui vẻ như vậy, Ninh Tri lại nhìn Tiểu Lục Tuyệt, trong lòng cô cảm thấy chua xót.
Cậu có một lớp vỏ nhỏ cứng và giấu thân hình nhỏ bé của mình bên trong, nếu cậu không ra ngoài thì không ai có thể vào được.
Thu hồi lại tư tưởng, Ninh Tri thấy Tiểu Lục Tuyệt đã đi lên cầu thang, phía sau cậu là đứa trẻ vừa véo cậu ở trong lớp.
Ngũ quan của cậu ta khiến cô cảm thấy quen thuộc, như thể đã từng nhìn thấy ở đâu.
Còn chưa kịp nhớ lại thì Ninh Tri đã thấy cậu ta đưa tay ra kéo Tiểu Lục Tuyệt từ phía sau.
Cậu ta cao hơn Tiểu Lục Tuyệt, Tiểu Lục Tuyệt bị kéo một cái, không thể đứng vững, cả người ngã về phía sau.
Ninh Tri sửng sốt, cô đột nhiên nhớ tới lời mẹ Lục nói.
Khi Lục Tuyệt còn bé khi học mẫu giáo, cậu lăn xuống cầu thang và bị gãy xương sườn.