Ninh Tri phải thở dài rằng lòng can đảm của họ quá ghê gớm.
Trước mặt Lục Tuyệt tối đen như mực, cậu không nhìn thấy gì ngoại trừ mùi thơm quen thuộc xộc vào mũi.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang copy không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Ninh Tri ghé vào tai cậu nói nhỏ: “Đừng chớp mắt, em làm lòng tay chị ngứa quá.”
Đôi mi dài trong lòng bàn tay khẽ run lên.
Lục Tuyệt nháy mắt thêm mấy cái, lòng bàn tay Ninh Tri càng thêm ngứa.
Tên khốn này, cậu cố ý làm vậy!
Hai người trên màn hình rất thân thiết, Ninh Tri đã chụp xong bộ dạng của bọn họ, cho nên cô cũng không định xem thêm.
Cô nén giọng nói với Lục Tuyệt: “Đi thôi.”
Tiếp tục ở lại đây, cô lo đứa nhỏ đơn thuần Lục Tuyệt sẽ bị hai người bọn họ dạy hư.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang copy không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Một cậu bé không thể học thói hư.
Ninh Tri lưu những bức ảnh và video cô quay được lại, sau đó cô từ từ thả bàn tay đang che mắt Lục Tuyệt ra, định kéo cậu rời đi.
Trước mắt sáng lên, Lục Tuyệt vừa mở mắt ra, lập tức bị Ninh Tri nắm tay đi lên cầu thang.
Lục Tuyệt quay đầu lại, lập tức thấy nam sinh đẩy nữ sinh dựa vào tường, hai tay chạy loạn trên người nữ sinh, miệng hai người dính chặt vào nhau, vừa giống vui sướng đồng thời cũng khó chịu.
Lục Tuyệt chớp mắt, quay đầu lại.
Sau khi trở về nhà họ Lục, Ninh Tri lại dùng thêm ba mặt trời nhỏ để đổi lấy ba phút, vốn cô có mười mặt trời nhỏ, nhưng bây giờ chỉ còn lại bốn cái mà thôi.
Cô ngồi trước máy tính, lưu ảnh chụp màn hình video rồi gửi email vào hộp thư ý kiến của trường.
Cô không có bằng chứng Tống Cảnh Thương và những người khác bắt nạt Lục Tuyệt, hôm đó bọn họ đưa Lục Tuyệt ra sau thư viện, khéo léo tránh được camera giám sát.
Cho nên, cô chỉ có thể nghĩ cách khác.
Còn vài tuần nữa là đến kỳ thi tuyển sinh cấp ba, chỉ cần đám người Tống Cảnh Thương không có thời gian hay tâm trí để ý đến Lục Tuyệt là được.
Ngày mai là thứ bảy, Ninh Tri đoán phải thứ hai mới có kết quả. Ngày mai là sinh nhật của Lục Tuyệt, giải quyết chuyện này trước, cô có thể đón sinh nhật cùng anh.
Để chúc mừng sinh nhật Lục Tuyệt, ở phòng khách nhà họ Lục trang trí rất nhiều đồ sặc sỡ, ruy băng, bóng bay.
Đó là màu yêu thích của Lục Tuyệt.
Ninh Tri không nhịn được cười, cô có ảo tưởng tổ chức sinh nhật cho một đứa trẻ.
Quay đầu lại, Ninh Tri liếc nhìn thiếu niên bên cạnh, đúng là vẫn còn nhỏ.
Mẹ Lục hôm nay ăn mặc tỉ mỉ một chút, đặc biệt tổ chức sinh nhật cho con trai: “Bánh kem chuẩn bị xong chưa? Có thể bày ra trước.”
Bà nói với quản gia: “Tý nữa hát một bài hát mừng sinh nhật, khi thắp nến sinh nhật, phải hạ rèm và tắt đèn, như vậy mới có không khí.”
Người quản gia đáp ứng.
Ninh Tri thấy mẹ Lục, ba Lục, thậm chí là Lục Thâm Viễn đều chuẩn bị quà sinh nhật cho Lục Tuyệt, cô hơi khó chịu, bây giờ trong người cô không có tiền nên không có cách nào chuẩn bị quà sinh nhật cho Lục Tuyệt.
Cô nói với Lục Tuyệt: “Khi em lớn lên chị sẽ tặng quà sinh nhật cho em.”
Sau khi trở về nhà, nếu sinh nhật Lục Tuyệt, cô sẽ làm đưa quà sinh nhật cho anh.
Lục Tuyệt đang ngồi trước bàn sách, cúi đầu đọc sách, nghe Ninh Tri nói, cậu trầm giọng trả lời, đôi mắt đen sáng lên.
Quỷ chị nói rằng sau khi cậu lớn lên sẽ tặng quà sinh nhật cho cậu.
Khi lớn lên, cậu vẫn ở cùng quỷ chị.
Tại trường học, kể cả thứ bảy, chủ nhật vẫn có nhân viên túc trực.
Nhân viên quản lý hộp thư của trường mở tài liệu nhận được ra, thấy nội dung bên trong thì ngạc nhiên, vội vàng gọi cho lãnh đạo nhà trường.
Ninh Tri có biết rằng email của cô chưa đến thứ hai, đã kinh động trường học rồi.
Lãnh đạo nhà trường tìm gặp Tống Cảnh Thương và hoa khôi trường, đồng thời thông báo cho phụ huynh hai người đến trường.
Nhà trường yêu cầu trừng phạt nghiêm khắc, phụ huynh của Tống Cảnh Thương và hoa khôi trường bắt đầu trốn tránh trách nhiệm của mình.
“Tiểu Đình nhà tôi rất tốt. Nếu không phải có người xấu thì con bé sẽ không như thế này.” Mẹ của hoa khôi trường nhanh chóng lên tiếng bênh vực con gái.
Mẹ của Tống Cảnh Thương mặc một bộ váy chỉnh tề, nhìn rất mạnh mẽ: “Con gái của bà nghe lời, cũng sẽ không câu dẫn con trai tôi như vậy.”
Sắc mặt mẹ của hoa khôi trường trông rất khó coi, bà ta lập tức lên tiếng răn dạy: “Là phụ huynh, không nên nói khó nghe như vậy.”
“Nếu có thể làm được, tuổi còn nhỏ sẽ không sợ bị nói như vậy...”
Hai người càng mắng càng kích động.
Ở bên cạnh, mặt lợn của Tống Cảnh Thương không sợ bị nước sôi làm bỏng, đứng im ở đó không hề ậm ừ.
Trái lại, hoa khôi trường ở đối diện sắc mặt tái nhợt, khẽ khóc, vẻ mặt kinh ngạc, sợ hãi và xấu hổ khi bị phát hiện đều hiện rõ trên mặt.
Cô ta có thể tưởng tượng mối quan hệ của cô ta và Tống Cảnh Thương không được chúc phúc, sẽ bị nhà trường và ba mẹ chia rẽ.
Lãnh đạo nhà trường thấy phụ huynh hai bên muốn đánh nhau, lập tức ngăn cản: “Hai vị xin bình tĩnh, tôi gọi hai người đây để thông báo, để bàn bạc cách giải quyết chuyện này, mà không phải trốn tránh trách nhiệm, hai học sinh đều có lỗi, nhà trường có nội quy của trường...”
Nghe lời lãnh đạo nhà trường, hai phụ huynh nhanh chóng dừng lại.
“Dù sao em cũng không muốn đi học nữa. Tất cả đều là trách nhiệm của em, không liên quan gì đến Tiểu Đình. Nếu muốn đuổi học thì đuổi em đi.”
Mẹ Tống vội dạy dỗ con trai: “Con câm miệng!”
Sắc mặt hoa khôi trường đầy cảm động nhìn Tống Cảnh Thương, nói nhỏ nói: “Nếu anh đi, em cũng đi.”
Mẹ hoa khôi vỗ vào đầu cô ta: “Con điên rồi.”
Nếu Ninh Tri ở đó, cô nhất định sẽ trợn mắt.
Hai người này không chỉ mới lớp, mà còn yêu nhau, ở bên nhau vì mục tiêu cùng tiến bộ, không vì thế mà đánh mất trí thông minh.
Hơn nữa tuổi còn nhỏ, cố gắng học tập không tốt sao?
Tranh cãi một lúc, nhà trường cho rằng kỳ thi tuyển sinh cấp ba đang đến gần, cuối cùng quyết định không đuổi học hai học sinh, mà ghi tội bọn họ, hơn nữa Tống Cảnh Thương phải đổi lớp.
Tất nhiên, cả hai cũng sẽ bị nhà trường công khai phê bình.
Kết quả xử phạt giống như những gì Ninh Tri đã dự đoán, mục đích của cô là để hai người bọ không có tâm tư đi gây rối cho Lục Tuyệt, hoặc sử dụng cậu làm bàn đạp cho mối quan hệ của họ.
Điều mà Ninh Tri không ngờ tới là cô không biết rằng hiệu suất xử lý của nhà trường nhanh như vậy, đã giải quyết xong mọi việc.
Lúc này bầu không khí nhà họ Lục rất tốt.
Sau khi mọi thứ chuẩn bị xong, quản gia gọi Lục Tuyệt xuống nhà.
Ninh Tri đi theo sau họ.
Trong phòng ăn đã bày sẵn một chiếc bánh ngọt ba tầng, đoán chừng là dùng nước hoa quả màu sắc khác nhau lên đó để tạo nên màu sắc cầu vồng, tươi sáng và bắt mắt.
Trên cạnh bánh ngọt là những bông hoa nhỏ được nặn từ nhiều màu kem khác nhau.
Ừ, đây là một chiếc bánh sinh nhật lạ mắt.
Ninh Tri đã phải bội phục người thợ làm bánh vì đã làm ra một chiếc bánh tươi sống màu sắc như vậy, bánh ngọt đáng yêu.
Hiển nhiên, cô có thể thấy Lục Tuyệt rất hài lòng với chiếc bánh ngọt, cậu thích những dải ruy băng rực rỡ và những quả bóng bay màu đỏ treo xung quanh mình.
Mẹ Lục và ba Lục đứng ở một bên, nhìn Lục Tuyệt, trên mặt, trong mắt họ đầy ý cười.
Mẹ Lục thắp nến trên bánh ngọt, bà bảo Lục Tuyệt ước trước bánh.
Quản gia vội vàng kéo rèm cửa phòng ăn lại, tắt đèn, ánh sáng xung quanh mờ ảo.
Những ngọn nến sinh nhật phát ra màu vàng ấm áp, thu hút sự chú ý của Lục Tuyệt.
Nghe mẹ Lục thúc giục Lục Tuyệt thổi nến, Ninh Tri ghé vào tai Lục Tuyệt dạy cậu: “Tiểu Tuyệt Tuyệt, em có thể nhắm mắt lại, ước điều ước sinh nhật của em, sau đó thổi nến đi.”
Ninh Tri dỗ dành cậu: “Điều ước sinh nhật của em có thể trở thành sự thật.”
Lục Tuyệt chớp mắt.
Dưới ánh nhìn của mọi người, cậu nhắm mắt lại.
Ba Lục, mẹ Lục, thậm chí Lục Thâm Viễn, quản gia đứng ở bên cạnh, đều nghe thấy Lục Tuyệt ước trước ngọn nến.
Giọng nói Lục Tuyệt khàn khàn, chậm rãi: “Không biến mất, quỷ chị.”
“Cái gì quỷ chị?” Mẹ Lục ngạc nhiên vì con trai mình có thể ước, nhưng bà không hiểu được điều ước của cậu.
Từ lâu Lục Thâm Viễn đã quen với việc ăn nói bậy bạ này của em trai, cười nói: “Em trai, sinh nhật vui vẻ.”
Lục Tuyệt không trả lời, cậu nhắm mắt trước ngọn nến.
Dưới ánh nến mờ ảo, ánh đèn ấm áp vẽ nên hàng lông mày xanh lục của Lục Tuyệt, lông mi dài khẽ run lên, vẻ mặt chăm chú.
Mọi người không thể hiểu được lời nói của Lục Tuyệt, nhưng Ninh Tri đang đứng bên cạnh Lục Tuyệt lại hiểu. Lòng cô mềm nhũn, trái tim chua xót lại buồn bực.
Điều ước trong ngày sinh nhật của cậu là không muốn cô rời đi.
Sau khi Lục Tuyệt ước nguyện, cậu nghiêm túc một hơi thổi tắt tất cả những ngọn nến.
Điều ước của cậu sẽ thành hiện thực.
Mẹ Lục và ba Lục mỉm cười vỗ tay, mọi người xung quanh cũng chúc Lục Tuyệt sinh nhật vui vẻ.
Trong tiếng náo nhiệt, Ninh Tri ghé sát vào tai Lục Tuyệt, cô nhẹ nhàng nói: “Tiểu Tuyệt Tuyệt, sinh nhật vui vẻ.”
Hơi thở ấm áp phả vào chóp tai, Lục Tuyệt có chút vui mừng, môi mỏng hơi nhếch lên, lộ ra má lúm đồng tiền nhẹ.
Đã lâu mẹ Lục không thấy Lục Tuyệt cười, lúc này bà đột nhiên nhìn thấy con trai mình cười, bà kích động kéo tay ba Lục: “Nhìn đi, Tiểu Tuyệt cười, chắc nó rất vui vì chúng ta tổ chức sinh nhật cho nó.”
Ba Lục vuốt ve mái tóc rối bời của vợ, trong đôi mắt sắc bén có tia sáng dịu dàng: “Ừ.”
Lục Tuyệt quay đầu lại, tình cờ đối mặt với Ninh Tri, bọn đang ở khoảng cách rất gần.
Cậu cụp mắt xuống, tầm mắt rơi vào miệng nhỏ hồng hào và xinh đẹp của Ninh Tri.
Lục Tuyệt đột nhiên nhớ tới chuyện hôm qua nhìn thấy trên sân thượng, miệng của nam sinh dán vào miệng nữ sinh.
Cậu không ngốc, cậu biết đó gọi là hôn.
Lục Tuyệt nhớ lại động tác của nam sinh, cậu cúi đầu lại gần, mặt gần như chạm vào Ninh Tri.
Hơi thở ấm áp, trong mắt Ninh Tri hiện lên vẻ kinh ngạc.
Môi cậu nhẹ nhàng, ngập ngừng dán vào, Lục Tuyệt cảm nhận được sự mềm mại.
Mềm và thơm, mùi vị mà cậu thích.
Chỉ là một cái chạm nhẹ, thậm chí không phải một nụ hôn.
Lục Tuyệt ngây thơ muốn gần thêm,... Giây tiếp theo, cảm xúc trên môi dần dần biến mất, người trước mặt cũng từ từ trở nên trong suốt rồi biến mất.
Đôi mắt đen của Lục Tuyệt đầy khó hiểu, cậu sững sờ không hề nhúc nhích.
Bên cạnh, mẹ Lục nhìn thấy con trai ngẩn người, bà nhanh chóng vỗ về cậu: “Tiểu Tuyệt, con muốn cắt bánh.”
Lục Tuyệt quay đầu nhìn ngọn nến trên bánh bị thổi tắt, lông mi dài khẽ run lên, trên mắt hiện lên hai cái bóng mờ.
Cậu lặng lẽ đứng đó, như một đứa trẻ rất đáng thương.
Quỷ chị lừa người.
Cậu đã ước nguyện, cô vẫn biến mất.