Mục lục
Long Tế
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Mọi người nhìn nhau, trong lòng cảm thấy rất bất mãn với Từ Đông Lương, không uống được thì đừng có uống, còn làm trò điên khùng, dám bảo biệt thự Hoa Kỳ bán rượu giả, may mà Lưu Bác rộng lượng, không kì kèo với bọn họ, nếu không thì đám người bọn họ hôm nay e là không về nổi.

Đột nhiên, không khí trong căn phòng trở nên ngột ngạt hẳn lên, ai cũng nhìn ra, tửu lượng của Từ Đông Lương và Trần Phong cách nhau không chỉ một chút, thậm chí có thể nói, cơ bản là không cùng đẳng cấp, Đông Phong uống từng chai từng chai, còn Từ Đông Lương chỉ uống từng chén từng chén một, kết quả là Trần Phong vẫn không sao, còn Từ Đông Lương thì hay rồi, lại đi giở trò điên, đến biệt thự Hoa Kỳ còn lôi ra nói.

“Anh Lương, anh không sao chứ, có cần gọi xe cấp cứu không?” May sao, lúc này có Tôn Lượng lên tiếng, anh ta có ý muốn nịnh bợ Từ Đông Lương, quan tâm anh ta một chút, nhưng vừa nói xong câu đó, nhìn thấy ánh mắt dị nghị của mọi người, anh ta lập tức tự thấy không thích hợp, hình như trước lúc uống rượu, Trần Phong cũng đã nói gọi xe cấp cứu cho Từ Đông Lương.

Kết quả là bị Từ Đông Lương tự tin từ chối, lúc đó mọi người còn cho rằng Trần Phong ngạo mạn, muốn ra vẻ.

Nhưng giờ xem ra, nếu như Từ Đông Lương không giở trò điên, mà tiếp tục đấu rượu với Trần Phong, thì e là sẽ phải gọi xe cấp cứu thật mất!

Lời của Tôn Lượng rõ ràng là đã xé tấm màn cuối cùng của Từ Đông Lương, như xát muối vào vết thương của anh ta.

Mặt Từ Đông Lương tái mét.

“Gọi cái đầu cậu, cậu trông tôi có giống bị làm sao không!” Từ Đông Lương hung dữ nhìn Tôn Lượng mắng.

Tôn Lượng cười hậm hực: “Anh Lương, em đùa thôi mà, đùa thôi mà.”

“Nếu đã không sao, vậy chúng ta uống tiếp đi.” Lúc này, Trần Phong lạnh nhạt mở miệng.

Từ Đông Lương nhiêm mặt, uống tiếp? Thế để mà chết à?

“Trần Phong, con người anh sao lại không biết cân nhắc như vậy? Anh Lương chỉ là muốn xem tửu lượng của anh thế nào, mới uống với anh thôi, nếu không một shipper như anh, có tư cách gì mà ngồi cùng bàn uống rượu với anh Lương chứ.” Vương Giai Manh lạnh lùng nhìn Trần Phong nói, mặc dù Từ Đông Lương càng uống càng thua, nhưng cô ta thấy chẳng sao cả, Trần Phong có uống giỏi đi chăng nữa, cũng chỉ là một thằng shipper, còn Từ Đông Lương thì khác, cho dù anh ta không biết uống rượu, cũng không thay đổi được sự thật anh ta là một ông chủ.

“Phải đấy, có những người thật không tự nghĩ xem mình là ai, anh Lương của chúng ta là ông chủ một năm kiếm được mấy chục triệu, có người chỉ là shipper thôi, tiền kiếm được cả năm cũng không bằng anh Lương kiếm trong một ngày ấy, uống được chút rượu đã dương dương tự đắc như vậy rồi.” Lý Tuyết cũng tỏ vẻ khinh thường.

Vương Giai Manh và Lý Tuyết kẻ tung người hứng chế giễu Trần Phong, cứu vãn sĩ diện cho Từ Đông Lương, sắc mặt anh ta mới hồng hào trở lại, nhưng trong lòng vẫn vô cùng hận Trần Phong, bất luận thế nào, việc tửu lượng của anh ta bại dưới tay Trần Phong cũng là sự thật.

Thấy hai người dồn hết tâm trí để hạ thấp Trần Phong.

Hạ Mộng Dao không kìm được cau mày lại, Lý Tuyết xem thường Trần Phong thì cô cũng đoán được rồi, nhưng Vương Giai Manh lại nói đỡ cho Từ Đông Lương thì khiến cô hơi bất ngờ, cô với Vương Giai Manh dù sao cũng là bạn đại học, còn ở chung ký túc, cho dù Vương Giai Manh không nói đỡ cho Trần Phong, thì cũng không nên đứng về phía Từ Đông Lương.

Trần Phong lắc đầu cười, anh không biết suy nghĩ của Hạ Mộng Dao, nếu anh biết, chỉ có thể nói Hạ Mộng Dao vẫn còn non nớt quá, đứng trước lợi ích, căn bản sẽ không có mối quan hệ bạn học gì hết, Vương Giai Manh từ lúc đi vào phòng đã áp sát ngực vào cánh tay của Từ Đông Lương, rõ là việc cô ta lên giường với Từ Đông Lương chỉ là chuyện sớm muộn.

Mặc dù Trần Phong đã rất cố gắng đánh giá cao mức độ chủ động của Vương Giai Manh, nhưng sau đó, cô ta đã cho anh biết thế nào là đeo bám.

Lúc Từ Đông Lương dứng dậy thể hiện mình muốn đi vệ sinh, Vương Giai Manh cũng đứng lên theo, người đi trước người đi sau, vào trong nhà vệ sinh.

Mười phút sau, hai người quay trở lại phòng, khuôn mặt Vương Giai Mạnh vẫn chưa hết ửng hồng, còn Từ Đông Lương thì hết sức thỏa mãn.

Nhìn bộ dạng hai người, cho dù là tên ngốc, cũng biết bọn họ vừa làm gì trong nhà vệ sinh.

Lúc đó, những người phụ nữ có ý với Từ Đông Lương trong phòng sắc mặt đều rất khó chịu, trước khi đến, bọn họ đã thống nhất với nhau là phải đề phòng Hạ Mộng Dao, không ngờ Vương Giai Manh lại giở trò khốn nạn trước.

Mà còn để cô ta dụ dỗ Từ Đông Lương thành công.

Đúng là giặc ngoài dễ chống, giặc trong khó phòng.

Thần sắc của Hạ Mộng Dao cũng khá phức tạp, không ngờ Vương Giai Manh thời đại học đơn thuần là thế, mà ra ngoài xã hội lại trở nên như bây giờ, hơn nữa cô ta còn là gái đã có chồng, không biết chồng cô ta mà biết cô ta ở cùng người đàn ông khác thế này, anh ta sẽ cảm thấy thế nào.

Bữa ăn cũng dần đến hồi kết thúc, nhưng không có ai chịu đứng dậy cả, mọi ánh mắt đều đổ dồn về phía Trần Phong.

Lý Tuyết cũng không ngồi yên, lạnh nhạt nói: “Đi thanh toán đi, còn chờ gì nữa?”

Trần Phong cười đùa bỡn, nói: “Cô còn nhớ lúc trước đã nói gì không?”

Lý Tuyết nghiêm mặt, cứng miệng nói: “Đương nhiên là nhớ! Tôi đây là người không giữ lời sao? Anh cứ thanh toán đi, đừng nói là bố, tôi gọi là ông cũng được!”

Trần Phong lắc đầu, cười nói: “Ông thì không cần, tôi đâu có đứa cháu nào lớn thế.”

Lý Tuyết cứng họng, tên giao hàng chết tiệt, đã đến nước này rồi mà vẫn còn dám ra vẻ, để bà đây xem xem, đến lúc anh thanh toán còn cười được nữa không.

“Phục vụ, thanh toán!” Lý Tuyết tức tối nói.

“Xin chào, thưa chị, phòng của các chị hết tổng cộng là một triệu tám trăm nghìn ạ...”

“Hớ.”

“Mọi người đồng loạt thở ra một hơi, một triệu tám trăm nghìn! Sao mà nhiều thế được?!”

Mặt Từ Đông Lương cũng hơi biến sắc, một triệu tám trăm nghìn, nếu Trần Phong không thanh toán nổi thì phải làm sao? Lẽ nào lại bắt anh ta đứng ra làm Mạnh Thường Quân à?

“Có khi nào tính sai không...” Có người lẩm bẩm nói.

“Phải đấy, chúng ta có mấy người thế này, sao có thể ăn nhiều thứ thế được.”

Không phải bọn họ muốn nói đỡ cho Trần Phong, mà là lỡ như Trần Phong không trả được số tiền này, thì sau cùng chẳng phải sẽ rơi xuống đầu bọn họ sao. Dù sao các cược chỉ là chuyện riêng của Trần Phong là Lý Tuyết, nhưng cơm thì tất cả cùng ăn, biệt thự Hoa Kỳ cũng sẽ không chỉ đòi tiền mỗi Trần Phong.

Nhân viên phục vụ vẫn mỉm cười: “Các vị, mỗi một lần các vị gọi đồ đều được ghi chép lại, các vị gọi 15 chai Lafite, 6 chai Romani Conti, còn có hai mươi mấy bình Mao Đài, chỗ rượu này có giá là 930 nghìn, còn có chín phần trứng cá muối, cá đuối đông lạnh...”

Sắc mặt mọi người càng khó coi hơn, đúng là không tính sai, bọn họ đúng là đã gọi nhiều như vậy.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK