Mục lục
Long Tế
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Thạch Phá Quân cau mày, kéo Trần Phong đến một góc, nói nhỏ: “Tiểu Phong, ý cậu là sát thủ này có liên quan đến Ryuu Seiichi?”.

Trần Phong hơi ngẩng đầu: “Không sai, vừa nãy lúc hắn đánh lén em, chiêu thức dùng là Tam kiếm lưu, Tam kiếm lưu là bí thuật độc môn của Ryuu Seiichi, cả nước R, ngoài môn đồ của ông ta ra thì sẽ không có bất kì ai dùng được”.

Thạch Phá Quân gật khẽ đầu, sau đó sắc mặt trở nên nghiêm trọng, là phó đường chủ của Liên minh chiến đấu, ông ta đương nhiên có tư cách tiếp xúc đến những tài liệu về Ryuu Seiichi.

Đó là một trong sáu đại tông sư công khai của nước R, đồng thời, ông ta còn là kiếm khách giỏi nhất nước R.

Ở nước R, địa vị của Ryuu Seiichi không khác gì thần minh, dù là ba đại thủ lĩnh của Thần Ẩn, gặp Ryuu Seiichi cũng phải lễ phép gọi một tiếng tiền bối.

Giờ đồ tôn đồ tử của ông ta xuất hiện ở Hoa Hạ, hơn nữa còn đến vì Trần Phong.

Việc này khiến cục diện vốn đã không sáng sủa bỗng chốc trở nên phức tạp.

“Tiểu Phong, môn đồ của Ryuu Seiichi sao lại muốn giết cậu?”. Thạch Phá Quân không kiềm được mà hỏi, Trần Phong có thù oán với Thần Ẩn là vì ân oán của đời trước, nhưng với môn đồ của Ryuu Seiichi…

Thạch Phá Quân thực sự không nghĩ ra được lí do kết thù oán của hai bên.

Trần Phong cười gượng lắc đầu: “Thạch đại ca, em nói em cũng không biết anh tin không?”.

“Cậu không biết?”, Thạch Phá Quân sững sờ.

“Dạ, em đúng là không biết, em chưa bao giờ gặp Ryuu Seiichi, sư phụ em cũng chưa từng gây thù với Ryuu Seiichi”, Trần Phong nói thực, Tiêu Quốc Trung năm ấy mặc dù từng đi nước R, nhưng lần ấy, ông chỉ san phẳng sơn môn Thần Ẩn, chứ không đặt chân đến khu vực khác của nước R.

Nên đương nhiên cũng không thể nói là gây thù với Ryuu Seiichi.

Sau khi nghe xong lời nói của Trần Phong, chân mày Thạch Phá Quân nhăn tít lại.

Tình hình hiện tại ngày càng rối ren.

Đoàn sứ giả Thần Ẩn cử đi vẫn chưa có động tĩnh gì, mà môn đồ của Ryuu Seiichi đã động thủ với Trần Phong trước rồi.

“Thạch đại ca đừng lo quá, mặc dù sát thủ này dùng Tam kiếm lưu của Ryuu Seiichi, nhưng không có nghĩa hắn được Ryuu Seiichi cử đi…”, lúc này, Trần Phong trầm giọng nói.

“Ý của cậu là…”, Thạch Phá Quân ngập ngừng: “Có thể hắn do người khác cử đến?”.

“Đúng vậy”, Trần Phong gật đầu: “Ryuu Seiichi là một nhân vật tầm cỡ thế nào, chắc anh Thạch biết rõ. Nếu ông ta muốn giết em thì chắc chắn sẽ không cử một gã tôm tép giai đoạn giữa Ám Kình đến…”,

Giai đoạn giữa Ám Kình, tôm tép?

Khóe môi Thạch Phá Quân không kiềm được giần giật, ông ta cũng là giai đoạn giữa Ám Kình, hơn nữa ông ta còn là phó đường chủ của Liên minh chiến đấu…

“Anh Thạch, em không có ý đó”, dường như chú ý đến biểu cảm của Thạch Phá Quân, Trần Phong cười gượng nói.

“Tôi biết, cậu nói tiếp đi”, Thạch Phá Quân thoải mái cười rồi nói, người khác nếu nói võ sĩ giai đoạn giữa Ám Kình là tôm tép, thì ông ta chỉ cảm thấy người ta ngông cuồng, nhưng Trần Phong nói võ sĩ giai đoạn giữa Ám Kình là tôm tép thì ông ta lại cảm thấy chẳng có vấn đề gì, vì Trần Phong là đại sư võ học, là đại sư võ học trẻ nhất trong giới võ thuật Hoa Hạ!

Trần Phong bây giờ nếu muốn giết một giai đoạn giữa Ám Kình thì đúng là dễ như đập chết một con kiến.

“Trở lại với chủ đề vừa nãy, em cho rằng, nếu Ryuu Seiichi muốn giết em thì chắc chắn sẽ cử đệ tử thân truyền của ông ta ra tay, chứ không phải là cử một giai đoạn giữa Ám Kình đến”, Trần Phong nói, võ sĩ có thể đến cảnh giới tông sư thì ai cũng là nhân vật già thành tinh rồi, không ai là ngu ngốc cả.

Đạo lí sư tử vồ thỏ, cũng dốc hết sức, họ hiểu hơn ai hết.

Nếu không phải giới võ thuật hai nước ngày trước đã đặt ra quy định, tông sư hai nước không được đặt chân vào nước đối phương, thì họ có lẽ sẽ đích thân đến, giải quyết mối nguy hiểm tiềm ẩn là mình.

“Đúng là đạo lí đó”, Thạch Phá Quân gật khẽ đầu, lời của Trần Phong không phải là vô căn cứ, Ryuu Seiichi là nhân vật cấp thần minh của nước R, nếu ông ta muốn giết Trần Phong, thì đệ tử kém nhất cử đi cũng sẽ là võ sĩ đẳng cấp Hóa Kình.

“Nếu không phải là Ryuu Seiichi vậy thì là ai đây?”, Thạch Phá Quân trầm ngâm rồi nói.

“Kim Giáp Tông”.

Trần Phong đột nhiên nhả ra ba chữ.

Nghe thấy ba chữ này, con ngươi Thạch Phá Quân co lại, lưng cũng lấm tấm mồ hôi, sau khi cẩn thận nhìn ngó xung quanh, Thạch Phá Quân hạ tông giọng rồi nói: “Tiểu Phong, lời này cậu tuyệt đối đừng nói trước mặt người ngoài, sẽ chết người đó”.

Trần Phong thản nhiên cười: “Anh Thạch yên tâm, em không ngốc thế, em coi anh là người mình nên mới nói vậy, ở trước mặt người ngoài em sẽ không như thế”.

“Vậy thì tốt”, Thạch Phá Quân lau mồ hôi trên trán, lúc này mới thở phào.

Kim Giáp Tông là tông môn cực kì lớn trong giới võ thuật Trung Hải, dù xét cả Hoa Hạ thì Kim Giáp Tông cũng có thể được xếp vào hàng ngũ mười tông môn lớn nhất.

Chỉ riêng võ sĩ Ám Kình thôi thì Kim Giáp Tông đã có đến ba mươi người!

Ngoài ba mươi võ sĩ Ám Kình ra thì Kim Giáp Tông còn có bốn đại sư võ học tọa trấn!

Hai giai đoạn đầu Hóa Kình, một giai đoạn giữa Hóa Kình và một giai đoạn cuối Hóa Kình!

Không ai không phải lực lượng hàng đầu đương thời.

Nghĩ thôi cũng biết, Kim Giáp Tông có được sức mạnh võ thuật như này thì địa vị trong giới võ thuật Trung Hải cao đến nhường nào.

Trần Phong nói kiếm khách nước R có liên quan đến Kim Giáp Tông, nếu có chứng cứ còn đỡ, nếu không có chứng cứ thì Kim Giáp Tông chắc chắn sẽ không chết không thôi với Trần Phong không thôi.

Vì hành vi võ sĩ Hoa Hạ cấu kết với võ sĩ nước R giết võ sĩ Hoa Hạ là đồng bào của mình, không khác gì phản quốc!

Tông môn phản quốc, giới võ thuật Hoa Hạ sẽ cùng nhau tiêu diệt!

Nên tin tức này dù là thật hay giả, chỉ cần đồn ra ngoài thì sẽ khiến cả Hoa Hạ như gặp phải động đất cực mạnh!

Lúc ấy, Trần Phong người ở tâm chấn, chắc chắn sẽ trở thành mục tiêu công kích của mọi người.

“Tiểu Phong, cậu nói kiếm khách nước R là do Kim Giáp Tông cử đến có chứng cứ gì không?”, Thạch Phá Quân không nhịn được hỏi, mặc dù Kim Giáp Tông thế lực lớn, nhưng nếu họ thực sự cấu kết với võ sĩ nước R thì ba đại liên minh của Hoa Hạ cũng không phải vừa đâu.

Trần Phong lắc đầu: “Hiện tại vẫn chưa có, em chỉ nghi ngờ thôi”.

“Nghi ngờ?”.

“Ừm, nghi ngờ, lúc trước ở ga tàu cao tốc Thương Châu, em đã gặp hai sát thủ, lúc đó họ định giết cháu gái của lão chiến thần…”, Trần Phong kể lại việc gặp vượn đen và khỉ gầy ở ga tàu cao tốc lúc trước lần nữa.

Anh nghi ngờ Kim Giáp Tông cũng có lí do.

Ở ga tàu cao tốc Thương Châu, anh không những cứu Sở Thanh Từ mà còn nói với Sở Thanh Từ sát thủ có liên quan đến Kim Giáp Tông.

Nhưng phía Sở Thanh Từ vẫn chưa moi được đến Kim Giáp Tông thì vượn đen đã bị người trong nội bộ Liên minh võ sĩ diệt khẩu rồi.

Vượn đen vừa chết thì anh sẽ là chứng cứ duy nhất.

Nếu Kim Giáp Tông muốn thoát thân khỏi việc này thì phải xóa sổ mọi chứng cứ.

Giết anh cũng trở thành việc đương nhiên.

Nhưng hiển nhiên, họ thất sách rồi, họ đã đánh giá thấp thực lực của mình, cũng đánh giá cao thân thủ của kiếm khách nước R này.

“Cậu nói vậy thì Kim Giáp Tông đúng là rất đáng nghi”, Thạch Phá Quân nghiêm túc gật đầu, có thể mua chuộc nhân viên bên trong Liên minh võ sĩ, tất nhiên không phải thế lực bình thường.

Đưa mắt nhìn cả Trung Hải, số người có thể làm vậy sẽ không quá năm.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK