Mục lục
Long Tế
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Nhiếp Hoa Phong chỉ gật đầu, trong lòng ông ta thì lại đã sớm nghĩ làm thế nào để hành hạ Trần Phong.  

Tin tức trưởng lão nhiều năm chưa từng xuống núi của phái Thiên Sơn xuống núi đồn đến tai Giả Đông rất nhanh.  

Giả Vạn Liệt ngồi bên cạnh Giả Đông, ông ta trông vẻ rất lo lắng.  

“Giờ trưởng lão của phái Thiên Sơn đã đích thân xuống núi, nhưng cháu cảm thấy mình có năng lực đối phó họ không? Nếu bị ông ta để ý gì đó thì dù bố cháu cũng không thể bảo vệ cháu đâu”.  

Giả Đông lại rất bình tĩnh nhìn chú mình, có vẻ không hề cảm thấy gì, cứ như việc này không liên quan anh ta.  

“Lòng người đều làm bằng thịt, dù ông ta là tông sư, nhưng không thể nào luyện ra được sự thông minh nhạy bén. Cháu đã chuẩn bị xong hết việc này rồi, ông ta chắc chắn không nhìn ra được cái gì, nhất định sẽ tin gã Trần Phong kia làm hai anh em họ Nhiếp bị thương nặng, cuối cùng bỏ mạng”.  

Giả Vạn Liệt vẫn không yên tâm, nhưng biết mình nói thêm nữa thì cũng chẳng có tác dụng gì.  

Nhiếp Hoa Phong đến thủ phủ tỉnh, ngay lập tức đi nhìn thi thể hai đứa con của mình.  

Còn Giả Đông thì tới ngay sau Nhiếp Hoa Phong, hai người vào bệnh viện chỉ cách nhau có mấy phút.  

Nhưng anh ta không nói gì hết, sau khi gặp mặt chào hỏi, thì vẫn luôn ở phía sau Nhiếp Hoa Phong, cùng xem xét thi thể của hai anh em nhà họ Nhiếp.  

Đến khi thấy thi thể lạnh băng trong nhà xác, Nhiếp Hoa Phong không thể kiềm chế cảm xúc nữa, nỗi đau mất con, nỗi đau mất cháu, sẽ không giảm bớt chỉ vì ông ta là một tông sư.  

Ông ta đứng cạnh thi thể, ánh mắt thẫn thờ, mất đi gương mặt rạng rỡ, thậm chí có cảm giác già đi rất nhiều.   

Giả Đông chỉ đứng ở cửa, anh ta không khóc lóc, cũng không trách cứ Trần Phong, nhưng gương mặt cũng bi thống.  

Qua một lúc lâu, Nhiếp Hoa Phong mới hơi kiểm soát được tâm trạng mình, nước mắt đã cạn khô trong lòng ông ta từ lâu, ông ta càng muốn đòi lại công bằng cho con cháu mình hơn.  

Ông ta đi về phía Giả Đông, người vẫn luôn ở cạnh hai anh em họ Nhiếp, ông ta chỉ lạnh lùng hỏi.  

“Tại sao cậu lại muốn nói với tôi?”.  

Cái Giả Đông đợi chính là câu nói này.  

Nhưng anh ta không hề kích động, thậm chí không có cảm xúc gì, chỉ chìm đắm trong nỗi bi ai bạn mình qua đời.  

Khi Nhiếp Hoa Phong hỏi anh ta, anh ta ngập ngừng mấy giây mới phản ứng lại.  

“Cháu có lỗi với họ”.  

Nhiếp Hoa Phong nhìn anh ta, nếu bây giờ ông ta chỉ hận không thể lột da rút gân Trần Phong, thì với Giả Đông cũng chẳng kém cạnh gì.  

Nếu không có Giả Đông thì hai anh em nhà họ Nhiếp cũng sẽ không chết.  

Nhưng trên đời này đâu có nhiều nếu như vậy chứ.  

Nhiếp Hoa Phong lạnh lùng nói: “Cậu biết là được”.  

Giả Đông không nói gì, cứ như một đứa trẻ chân thành nhận lỗi sai của mình.  

“Tôi sẽ dẫn chúng về, nhưng trước đó, tôi muốn cậu giúp tôi tìm gã kia, tôi sẽ cho gã đó biết rốt cuộc cái gì mới là khốn khổ”.  

Giả Đông gật đầu, vẫn là dáng vẻ hạ mình nói: “Cháu có lỗi với hai anh em cậu ấy, cho nên về việc này, cháu nhất định sẽ dốc hết sức giúp bác. Nhưng Trần Phong không phải người đơn giản, hắn…”.  

Nhiếp Hoa Phong lại không đợi anh ta nói hết mà đã ngắt lời: “Cậu không cần lo việc này, cậu chỉ cần tìm ra hắn giúp tôi là được, tôi sẽ giải quyết việc còn lại”.  

Giả Đông ngậm miệng, anh ta chỉ ước gì hai người Nhiếp Hoa Phong và Trần Phong sống mái với nhau, thế giới này không cần nhiều cao thủ đến vậy.  

Nhưng trên mặt đương nhiên vẫn không thể tỏ vẻ gì.  

Việc sau đó trở nên đơn giản, Nhiếp Hoa Phong giải quyết việc hậu sự của hai anh em nhà họ Nhiếp, đưa di thể của họ về phái Thiên Sơn, Giả Đông thì giúp đỡ điều tra tung tích của Trần Phong.  

Nhưng từ sau việc lần trước, Trần Phong cứ như biến mất, chẳng có chút tin tức nào.  

Ở Yên Kinh hay Thương Châu thì tin tức Giả Đông nhận được đều là không có.  

Mấy hôm nay, anh ta sốt ruột đến mức hơi nóng nảy.  

Sự việc kéo dài thêm ngày nào thì thêm chút khả năng bị lộ tẩy với anh ta.  

May mà, cuối cùng vào ngày thứ năm Nhiếp Hoa Phong tới thủ phủ tỉnh, ở Yên Kinh xuất hiện tung tích của Trần Phong.  

Nhiếp Hoa Phong được Giả Đông sắp xếp vào ở trong biệt thự nhà anh ta, đợi đến khi ông ta biết tin thì cũng có thể đến ngay.  

Phòng rất rộng, trang hoàng lộng lẫy, trên tường treo một bức tranh được chọn lựa tỉ mỉ, bình thường khó mà nhìn thấy.  

Nhưng lúc này Nhiếp Hoa Phong lại không có tâm trạng thưởng thức, ông ta nhìn ra khu vườn ngoài cửa sổ, nghĩ nhiều nhất vẫn là người thân trong núi.  

Ông ta không biết mình ra ngoài nhiều ngày như vậy thì vợ mình Hình Nhi thế nào, việc con gặp nạn, với bất kỳ người mẹ nào thì cũng là cú sốc nặng nề, mang thai mười tháng, ngậm đắng nuốt cay nuôi con khôn lớn, nhưng đổi lại lại là kẻ đầu bạc tiễn người đầu xanh.  

Ông ta muốn nhanh chóng giải quyết việc ở đây, sớm ngày trở về bên vợ.  

Trong lúc trầm tư, thì cửa phòng được gõ vang.  

Nhiếp Hoa Phong điều chỉnh lại tâm trạng rồi mới cho người bên ngoài vào.  

Người vào chính là Giả Đông, sau khi biết tin tức của Trần Phong, anh ta ngay lập tức tới đây.  

Nhưng sau khi mở cửa, anh ta lại không có bất kỳ vẻ nóng vội nào, chỉ như đột nhiên đến đây để hỏi thăm.  

“Có tin rồi?”, Nhiếp Hoa Phong hỏi rất trực tiếp.  

Nhưng phản ứng của Giả Đông lại như không muốn nói tin tức ra, mấp máy môi, ngập ngừng như muốn nói.  

“Cậu làm gì thế? Có gì thì nói đi”, tính tình Nhiếp Hoa Phong nóng nảy, đương nhiên không chấp nhận được dáng vẻ giấu giấu giếm giếm thế này của Giả Đông.  

Giang Phong cứ như bị ép bất đắc dĩ chỉ đành nói: “Bác Nhiếp, bọn cháu đúng là đã tìm ra hành tung của tên giặc kia, nhưng hắn nham hiểm gian trá như vậy, bác Nhiếp, bác…”.  

Giọng nói anh ta ngập lo lắng, nhưng Nhiếp Hoa Phong là ai chứ, một tông sư hiếm hoi trên đời, ông ta chỉ nghe như vậy là tức giận nói: “Ý cậu là tôi sẽ thua dưới tay cậu ta?”, hay mắt ông ta lạnh lẽo, khí thế ngùn ngụt, Giả Đông bỗng chốc bị khí thế này trấn áp, cúi đầu vội vàng nhận sai: “Không phải, bác Nhiếp, cháu chỉ là…”.  

“Được rồi, không cần nói nữa, cậu sai người dẫn tôi đi tìm cậu ta là được, những việc khác không cần cậu lo”.  

Nhiếp Hoa Phong đã nói vậy rồi Giả Đông cũng không cần thiết phải kiên trì nữa.  

Anh ta hơi thất vọng rời khỏi phòng, nhưng trong lòng thì vui như nở hoa, anh ta cảm thấy tông sư cũng chỉ thế mà thôi, chỉ cần giả vờ đáng thương thì sẽ không có khả năng bị nghi ngờ.  

Nhưng hiện giờ Trần Phong vẫn chẳng hề hay biết cơn giận của tông sư.  

Sau khi từ trong núi trở về thì về thẳng Hiên Viên Trang, gặp Lâm Uyển Thu ở đó, trông cô có vẻ không lo lắng lắm, chỉ hỏi mấy câu.  

Việc Trần

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK