Mục lục
Long Tế
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Mặc dù Trần Phong thấy cũng khá kỳ lạ, nhưng nghĩ một lúc vẫn đi đến bên cạnh thùng loa.  

Bên cạnh xe không có người trông, điện thùng loa cũng nối với xe, càng đến gần thì âm thanh càng lớn, Trần Phong khẽ cau mày rồi tiến lại gần.  

Anh lập tức ngắt nguồn điện của thùng loa, nhưng ở chỗ trung tâm vẫn còn hai cái nữa, cho nên âm nhạc  vẫn vang lên.  

Trần Phong đứng đó đợi một lúc, nhưng không có ai đi đến ngăn anh lại, anh hơi tò mò, muốn xem xem nếu như ngắt toàn bộ loa xong thì chuyện gì sẽ xảy ra.  

Nghĩ vậy, anh cũng đi đến hai chiếc xe còn lại.  

Sau khi anh ngắt nguồn điện của thùng loa trên chiếc xe cuối cùng, âm nhạc ở khu vực trung tâm cũng vụt tắt, mà không có âm nhạc, những người đang nhảy múa liền trở nên hỗn loạn, nhưng không hề dừng động tác lại.  

Giống như một đám trẻ con đang đánh đấm kêu la, làm những động tác kỳ lạ một cách vô nghĩa.  

Âm nhạc không thể giải quyết sự việc, mà đám người bị mất đi âm nhạc cũng không hề thắc mắc là ai đã tắt nhạc.  

Trần Phong nghĩ một lát rồi lại kết nối cho bọn họ, âm nhạc lại lần nữa vang lên, nhịp điệu của đám người cũng lần nữa khôi phục lại, ai nấy đều như đã được huấn luyện một cách chuyên nghiệp, từng nhịp phách đều rất chuẩn xác.  

Nếu như nguyên nhân không ở trong âm nhạc, vậy rốt cuộc là gì? Rốt cuộc là ai đã chuẩn bị âm nhạc?  

Trần Phong vừa nghĩ vừa quay trở về bên cạnh Lý Tử Duyệt.  

Anh có phần không vừa mắt nhìn Lý Tử Duyệt áp sát vào một người xa lạ không ngừng uốn éo chiếc hông của mình.  

Anh đi tới kéo Lý Tử Duyệt, lôi cô vào trong lòng mình, phối hợp với cô hoàn thành tiết tấu của điệu nhảy.  

Có thể đây là tác dụng phụ của ghen tuông, nhưng Trần Phong lại không muốn biết tại sao, chỉ nhẹ nhàng ngửi mùi hương thoang thoảng toát ra từ trên người của Lý Tử Duyệt, trái tim anh cũng trở nên tĩnh lặng hơn nhiều.  

Cứ thế qua một lúc lâu, Trần Phong hình như ngửi thấy cái gì đó, nhưng anh lúc này đã hoàn toàn đắm chìm vào vẻ đẹp dịu dàng ở bên cạnh, không còn nghĩ được việc đi điều tra nguyên nhân của sự việc nữa.  

Đến khi mặt trời chiếu vào mặt, một ngày mới lại bắt đầu.  

Trần Phong mở mắt ra, nhưng không kinh ngạc như lần trước, chỉ từ từ ngồi dậy.  

Lý Tử Duyệt ở bên cạnh vẫn đang ngủ say, xung quanh vẫn là những đôi nam nữ đó đang ngủ, lửa trại đã tắt từ lâu, trở thành một đống tro tàn.  

Ít nhất thì đêm qua cũng bình an vô sự, trong lòng Trần Phong yên tâm hẳn.  

Nhưng mọi chuyện xảy ra anh đều không có manh mối gì, đến bản thân đã hôn mê như thế nào cũng không biết, càng đừng nói tìm được người đứng đằng sau.  

Sau khi Lý Tử Duyệt thức dậy, cũng lấy lại được ý thức, gần như những chuyện tối qua đều hiện ra trước mắt, trên mặt cô ấy toàn là xấu hổ và khó hiểu.  

“Có phải cô vẫn nhớ chuyện tối hôm qua không?”, Trần Phong hỏi.  

Lý Tử Duyệt gật đầu: “Nhưng cứ có cảm giác không giống em. Như vậy… thật sự… rất xấu hổ”.  

Mặt cô ấy đã đỏ ửng lên.  

Trần Phong đương nhiên biết lúc đó cô ấy hoàn toàn không tự chủ được ý thức, nhưng không biết tại sao lại như vậy, thậm chí cả việc co giật như một dạng phản ứng, anh cũng chưa làm rõ được.  

Trần Phong không phải chưa từng nghĩ đến việc bỏ cuộc, nhưng nếu bỏ cuộc, có thể Lý Tử Duyệt sẽ mãi mãi bị thế này, nhìn Lý Tử Duyệt ở bên cạnh không biết đang nghĩ điều gì, Trần Phong nói: “Có thể chúng ta sẽ phải ở đây thêm vài hôm nữa”.  

“Tại sao? Chúng ta không đi tìm chị Thanh Chi sao?”, Lý Tử Duyệt vẫn không biết mình đã gặp phải chuyện gì.  

Trần Phong cũng qua quít nói: “Bởi vì ở đây tôi có một vài chuyện cần xử lý. Cứ nghe tôi là được, chúng ta đi lên thị trấn gần đây trước, thu dọn đi, tối lại quay lại đây”.  

Lý Tử Duyệt nghĩ đến tất cả những việc xảy ra ở đây vào buổi tối, cô ấy định từ chối, cảm thấy việc này đối với một cô gái như cô thật sai trái, nhưng lại không biết vì sao trong lòng lại có chút mong đợi.  

Sau khi đi lên thị trấn phía trên ăn uống ngủ nghỉ, mọi thứ thoải mái xong, đợi đến ba, bốn giờ chiều, Trần Phong đưa theo Lý Tử Duyệt quay lại chỗ lửa trại.  

Nơi này hình như không chỉ có một đám người, ví dụ như người đàn ông gầy gò hôm qua, Trần Phong không thấy đâu nữa, trong đó dường như xuất hiện vài gương mặt lạ hoắc, anh cũng không biết có phải mới đến không.  

Nhưng quy mô hàng trăm người thì vẫn vậy.  

Lần này Trần Phong không dám bỏ qua bất cứ chi tiết nào, cho nên từ đầu đến cuối anh đều đứng ở trung tâm.  

Đợi đến khi mặt trời sắp lặn, có người mang theo củi từ trên xe xuống, đó chắc là củi để đốt lửa trại, Trần Phong nhìn thấy liền đuổi tới, ngăn cản anh ta tiếp tục chuyển củi xuống.  

Người đó ngẩng đầu lên thấy Trần Phong, hỏi: “Anh làm gì thế?”.  

“Chỗ củi này là ai bảo anh mang đến thế?”, Trần Phong cứ thế túm lấy cánh tay đang chuyển đồ của anh ta.  

“Sao tôi biết được, có người trả tôi tiền thì tôi làm thôi. Cũng không phải thứ gì nguy hiểm”.  

Trần Phong nhìn anh ta, không giống như nói dối, lại hỏi: “Vậy ngày nào anh cũng chở củi đến đây à?”.  

Người đó gật đầu, nói: “Nơi này tối nào cũng náo nhiệt như thế, đã duy trì một tháng rồi. Tôi cũng không hiểu sao những người này có thể chơi lâu như vậy”.  

Trần Phong kinh ngạc, không ngờ đã diễn ra được một tháng.  

“Vậy lẽ nào nơi đây chưa từng xảy ra chuyện gì kỳ lạ sao?”.  

“Chuyện kỳ lạ? Đám người này ở đây chơi đùa lẽ nào còn chưa đủ kỳ lạ sao?”, anh ta nói một cách hiển nhiên.  

“Ý tôi là có ai mất tích hay bị thương không?”.  

Người đó lắc đầu: “Cái đó thì chưa phát hiện ra. Không nói chuyện với anh nữa, tôi phải đưa đống củi này vào trung tâm đây”.  

Trần Phong nói: “Để tôi giúp anh”.  

Anh sờ vào mấy thanh củi đó, không khác gì các loại củi thông thường, thế là lại hỏi: “Chỗ củi này của anh ở đâu ra thế?”.  

“Ở xưởng cưa gần đây, sao thế, hoạt động ở đây không phải các anh tự tổ chức à?”.  

Trần Phong không trả lời, ừ một tiếng coi như thừa nhận.  

Đương nhiên những việc này không liên quan gì đến anh.  

Đến khi củi được chuyển vào giữa sân, người đó đứng một bên đợi đến sáu giờ, mới đổ dầu vào, đốt lửa trại lên.  

Mà anh ta không giống những người ở đây, không ở lại, đốt dầu xong thì liền rời đi.  

Sau đó sự điên loạn của đám người này bắt đầu, Lý Tử Duyệt cũng có phản ứng tương tự, Trần Phong chỉ có thể cùng cô ấy lại đi vào trong.  

Trải qua hai lần, Trần Phong biết nguyên nhân hôn mê khả năng lớn là vì mùi hương tỏa ra về sau.  

Nhưng anh cũng không biết tại sao, đến khi anh ngửi thấy mùi hương đó thì đã không còn đề phòng gì nữa, cảm giác giống như đắm chìm trong cuồng điên vậy.  

Anh luôn cảm giác trước đó chẳng có bất cứ điều gì kỳ lạ cả, thậm chí ý thức cũng rất tỉnh táo, nhưng kết quả vẫn bị hôn mê.  

Nghĩ không thông, Trần Phong chỉ đành thử lại lần nữa, biết đâu lần này sẽ có kết quả khác.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK