Mặc dù trong lòng đã tin đến bảy, tám phần với món đồ quý này, nhưng anh vẫn nghi ngờ với việc mang món đồ thế này ra đặt cược.
“Nếu thực sự như lời đồn, vậy giá trị của tảng đá thần kỳ như vậy hơn cuốn tâm đắc kia của tôi nhiều, ông Vương thực sự nỡ lấy ra sao?”.
Anh dừng lại, nhìn Vương Lạc Binh ngồi ờ vị trí chính đầy ẩn ý, sau đó thong thả nói.
“Chắc không phải có vấn đề gì chứ?”.
Bỗng chốc không khí hơi gượng gạo, không khí cứ như bị vạch trần cái gì đó trở nên nặng nề hơn nhiều.
Sau đó vẫn là Trần Phong phá vỡ bầu không khí này, anh phá lên cười.
“Ha ha, tôi đùa thôi, ông Vương đừng để bụng nhé”.
Biểu cảm Vương Lạc Binh cứng đờ, có thể thấy được tâm trạng hiện tại của ông ta rất tệ.
Nhưng việc thì vẫn phải nói, cuối cùng vẫn là gã mập kia cười nói.
“Ha ha, cậu Trần thích đùa thật, bọn tôi chân thành giao dịch với cậu, trên đời này chỉ có vài người có thể đạt đến cảnh giới tông sư. Cậu và ông Vương có thể tính là nhân tài kiệt xuất trong số đó, đương nhiên vẫn nên chân thành giúp đỡ nhau mới phải”.
Trần Phong không để ý hắn, trở lại chỗ ngồi của mình, anh nói nhỏ với Thạch Phá Quân.
“Bọn họ sẽ không tốt bụng như vậy, dù tỉ thí công bằng, thì bọn họ cũng sẽ không lấy ra món đồ quan trọng như vậy, chắc chắn có gì đó mờ ám, mà vừa nãy em chỉ thăm dò thôi, mà cái đám này ai cũng lộ sơ hở”.
Sự đình trệ của không khí ban nãy, đúng là khiến Thạch Phá Quân hết hồn, mặc dù đôi bên đến hẹn tỉ thí, nhưng cũng không thể đánh ngay trên bàn ăn.
Mà nghe phân tích của Trần Phong, ông ta cũng cảm thấy đối phương không có ý tốt.
Gã mập bị ngó lơ ở một bên, cũng không thấy có vẻ gì là oán trách, cũng chỉ quay lại bàn.
Trần Phong lúc này mới lại nói với đám người kia.
“Tôi không có ý kiến với đá thần kỳ, vậy đấu cược các người nói định tiến hành kiểu gì?”.
Vẫn là gã mập kia trả lời.
“Cậu Trần, mặc dù là đấu cược, nhưng cũng không thể vì vậy làm tổn thương hòa khí, cuốn tâm đắc và đá thần ký đều là món đồ vô cùng quý giá, dù kết quả thế nào, nếu một bên mất một món thì đều sẽ buồn. Cho nên bọn tôi cảm thấy chúng ta có thể không cần cược quyền sở hữu của hai món đồ, mà có thể chỉ cược quyền sử dụng chúng”.
“Ồ, là sao?”.
“Thực ra rất đơn giản, nếu một trong hai người thua, thì sẽ cho người kia mượn vật đặt cược một năm, dù đối phương có thể tiến bộ nhờ nó không, thì một năm sau vẫn phải trả lại đồ”.
Trần Phong cười nhếch mép, bọn họ có ý tưởng hay thật đó.
Nếu cho đối phương cuốn tâm đắc, bọn họ chỉ cần chép lại một bản, vậy thì một năm hay không phải một năm cũng chẳng có ý nghĩa gì.
Nhưng Trần Phong lại không để ý, chỉ dứt khoát nói: “Được, quyết định vậy đi”.
Sự quyết đoán của Trần Phong ngược lại khiến mấy người bên đối phương không phản ứng lại ngay được, có lẽ bọn nghĩ Trần Phong ít nhất cũng phải cò kè mặc cả, cuối cùng bọn họ lại nhượng bộ một chút, có lẽ sẽ đi đến nhất chí.
Nhưng không ngờ Trần Phong lại đồng ý luôn, mặc dù bất ngờ, nhưng việc này đúng là có lợi cho bọn họ.
“Cậu Trần đúng là người thẳng thắn, được, vậy chúng ta sẽ giao hẹn trận tỉ thí này, địa điểm tỉ thí quyết định ở Hiên Viên Trang vào ba ngày sau. Không biết cậu Trần có ý kiến gì không?”.
Trần Phong chẳng buồn nói nhiều với bọn họ.
“Được, vậy ba ngày nữa gặp ở Hiên Viên Trang”.
Đợi đến khi hai người rời khỏi khách sạn Long Đằng, Thạch Phá Quân mới tò mò hỏi: “Đây rõ ràng là giao hẹn bất công, tại sao cậu lại đồng ý dễ dàng vậy?”.
“Nhưng theo em thấy, đây đã là một việc rất có ý nghĩa rồi, em đã đích thân thử tảng đá thần kỳ đó, em có thể cảm nhận được sức mạnh rất kỳ diệu bên trong, dù sức mạnh đó khác với sức mạnh của tông sư, nhưng em cực kỳ hứng thú”.
Thạch Phá Quân vẫn hơi lo lắng nói: “Nhưng cậu thực sự có tự tin thắng được Người Vô Địch Đông Bắc kia sao? Dù thế nào thì ông ta cũng là đỉnh cao hóa kình, hơn nữa còn lại Người Vô Địch Đông đánh khắp Đông Bắc. Nhưng kiểu kinh nghiệm lão làng đó, cậu cũng đừng sơ ý quá, cẩn thận lật thuyền trong mương”.
Trần Phong cười nói: “Em đương nhiên biết thực lực của ông ta rất mạnh, vừa nãy ở trong phòng kia, mặc dù anh thấy em nhìn Đông ngó Tây, nhưng thực ra em quan sát ông Vương kia nhiều lắm đấy. Ông ta không động đậy mấy, nhưng khí thế rất mạnh”.
“Vậy cậu còn…”.
Trần Phong vỗ vai Thạch Phá Quân nói: “Anh vẫn không tin em sao? Nếu không chắc chắn thì em sẽ quyết định vậy sao?”.
Nhìn Trần Phong cũng không có vẻ gì là đùa, Thạch Phá Quân cuối cùng mới không nói gì nữa.
Ba ngày thực ra trôi qua rất nhanh. Trần Phong và Thạch Phá Quân cũng đến Hiên Viên Trang từ sớm.
Hiên Viên Trang là một câu lạc bộ ở ngoại thành Yên Kinh, không phải thành viên câu lạc bộ thì không được vào, phong cảnh ở đây xinh đẹp, núi liền sông, nếu là thời gian rảnh rỗi có thể đến đây nghỉ ngơi một, hai hôm, có thể nói là một điểm đến rất tốt.
Nhưng kiểu nghỉ dưỡng này chỉ nhắm đến một số đối tượng thôi.
Còn Trần Phong không nằm trong số ít, cho nên lúc họ đến đây, đương nhiên là bị bảo vệ ở cửa chặn lại.
“Tôi không được vào?”.
Gã này là một người mặt dày, Trần Phong dù có mắng hắn mấy câu, hắn cũng có vẫn có thể cười đến hôn chân Trần Phong, cho nên Trần Phong sẽ không phí quá nhiều sức lực với hắn.
“Họ đến cả rồi chứ?”.
“Đến rồi, ngày quan trọng thế này, ông Vương cũng rất mong đợi”.
Hắn nói rồi, dẫn hai người bọn Trần Phong đi vào club.